Quan Thuật

Chương 1202: Xảy ra việc lớn



- Bí thư Diệp, tôi nhớ tới chuyện này, thành phố chúng ta đang chuẩn bị xây dựng sân vận động lớn đầu tư lến tới vài trăm triệu, lúc trước hình như là Chủ tịch thành phố Lý và Chủ tịch thành phố Thôi muốn làm. Đới Duy Cường nói ở tỉnh có thể bỏ ra một trăm triệu giúp Ngư Đồng xây dựng sân vận động. Bởi vậy, không chừng Đới Duy Cường muốn lấy việc này ép chúng ta. Chủ tịch thành phố Lý bị bóp cổ, có phải cầu viện Hà Trấn Nam hay không còn khó nói.

Chu Ngọc Minh đột nhiên nói, vẻ mặt hơi lo lắng.

- Vâng, vấn đề Sở giao thông cũng thế, Từ Kim Bạch lấy quốc lộ Ngư Dương – Triều Hồ ra nói. Giờ lại xuất hiện thêm một Đới Duy Cường.

Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải đều bị liên lụy vào, hai công trình lớn không thể làm được khiến hai người bọn họ không qua được ngưỡng này.

Bởi vì trước đây tiền đầu tư vào thành phố đều là vài chục triệu. Bọn họ có thể đình công, nhưng Hà Trấn Nam tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ

Cuối cùng, chắc chắn bức bọn họ đi vào khuôn khổ. Nếu Hà Trấn Nam liên kết cùng Lý Quốc Hùng, chúng ta về sauchẳng dễ sống đâu, nên sớm tính toán cho thỏa đáng

Vu Chí Hải gật gật đầu

- Ắt hẳn Lý Quốc Hùng bây giờ còn chờ đợi, có lẽ, sẽ liên hệ với Bí thư Diệp. Chuyện Từ Kim Bạch dễ giải quyết, chỉ cần giải quyết chuyện Đới Chí Quân, sau đó bức Đới Duy Cường ép Từ Kim Bạch. Tuy nhiên, Đới Duy Cường không ra gì cả, Bí thư Diệp không thể thả Đới Chí Quân, vậy phải tính toán từ phương diện khác.

Ví dụ như, không thông qua Đới Duy Cường cũng có thể đem dự án quốc lộ Ngư Dương – Triều Hồ về, ngay cả sân vận động cũng thuận lợi đem về mới được.

Như vậy Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải có thể diện, không cần bị Hà Trấn Nam áp chế, hai người bọn họ sẽ âm thầm cảm kích chúng ta.

Lô An Cương nhìn nhận rất thấu đáo.

- Anh Lô, vấn đề mấu chốt là chúng ta làm thế nào đem hai hạng mục công trình lớn này về, muốn ngăn chặn Từ Kim Bạch ít nhất phải có phân lượng của Phó chủ tịch tỉnh mới được, còn Đới Duy Cường, chúng ta nhiều người như vậy nhưng ai có khả năng trừng trị được ông ta?

Chu Ngọc Minh có chút lo lắng, lắc đầu.

- Nếu Đới Duy Cường thật muốn càn quấy, em bảo Kim và bác Tô ra mặt, không sợ ông ta còn có thể nhảy cao được nữa.

Lúc này Kiều Viên Viên ngồi một bên mời rượu mọi người thản nhiên nói ra một câu. Bởi vì Diệp Phàm bảo cô mời rượu mọi người, Kiều Viên Viên dù không thích nhưng vẫn làm.

- Cô Kiều, tôi phải hỏi thật cô một câu. Bác Kim và bác Tô mà cô nói có đủ phân lượng không, chúng ta hiện tại đang nói chắc chắn, sai cũng vô dụng. Phải dự tính sẵn rồi bàn bạc cho kỹ tránh đến lúc đó lại rối loạn chân tay.

Vẻ mặt Vu Chí Hải nghiêm túc, hỏi

- Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh Kim và Bí thư tỉnh thành Tô, phân lượng cũng đủ áp chế Đới Duy Cường.

Diệp Phàm thản nhiên giải thích một chút, đương nhiên mấy người Túc Nhất Tiêu, Vu Chí Hải lại càng kinh ngạc.

Chợt bình thường trở lại, cô Kiều này thật là có lai lịch, gọi hai ủy viên thường vụ tỉnh ủy là bác, nhà họ Kiều kia quan hệ với hai vị này khá tốt.

Khó trách Diệp Phàm hiện tại Lã Vọng buông cần, bộ dạng bình tĩnh thong dong, có hai vị đầu sỏ này chống đỡ còn lo lắng gì nữa.

- Ha ha, tôi không định tìm hai người bọn họ, việc này sau hãy nói, tôi tự có cách riêng. Không nói chuyện này nữa cho bực mình, chúng ta uống rượu là được rồi.

Diệp Phàm cười nói, giơ chén rượu lên, mấy người cùng cạn ly.

Đương nhiên, lời nói của Diệp Phàm để lại một dấu hỏi thần bí trong lòng mọi người, có vẻ như hai đồng chí Kim Thụ Dương và Tô Thanh Vân còn chưa đủ phân lượng.

Với việc này, bốn đồng chí Túc Nhất Tiêu đương nhiên nghi ngờ, tuy nhiên Diệp Phàm không muốn nói, bọn họ cũng không tiện hỏi lại.

Ba ngày trôi qua, mọi việc đều bình thường.

Tuy nhiên, Diệp Phàm có cảm giác sự yên tĩnh này ẩn chứa điều gì đó. Đới Duy Cường tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thua.

Buổi sáng ngày thứ tư, rốt cuộc mâu thuẫn được kích phát. Bởi vì đêm qua Diệp Phàm tăng ca phân tích vụ án, cho nên, 9h sáng mới ngủ dậy

Bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nhìn vào dãy số, đã biết là Phó cục trưởng Vi Minh Phi gọi tới.

Vừa mới nối máy chợt nghe giọng Vi Minh Phi có chút hoảng hốt

- Bí thư Diệp, xảy ra việc lớn rồi

- Chuyện gì

Diệp Phàm ngồi bật dậy

- Heo lười, dậy ăn sáng nào!

Lúc này, Kiều Viên Viên nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cô nàng này xin nghỉ phép vài ngày, nói là muốn ở bên cạnh Diệp Phàm mấy hôm.

Tuy nhiên, buổi tối Diệp Phàm tương đối dày vò, sống bên cạnh mỹ nữ xinh đẹp mà tạm thời không thể ăn, việc này, tương đối khó chịu. Vốn muốn đi tìm Đổng Oanh Oanh, nhưng, Kiều Viên Viên ở đây nên không tiện.

- Anh có việc gấp.

Diệp Phàm khoát tay về phía Kiều Viên Viên.

- Vừa có mấy chiếc xe tải chạy tới, chắc là xe của Công ty xây dựng Ngư Đồng 1, ngay cả máy xúc cũng lái đến.

Nhắm chừng có mấy trăm người đang đổ xô đến cổng Ủy ban thành phố, lúc nãy Chủ tịch thành phố lo lắng thúc giục chúng ta sang đó duy trì trật tự.

Tôi cũng vừa đến hiện trường. Rất loạn. Họ la hét kêu là phải lăn lộn kiếm miếng ăn, Bí thư thị cục lại đập mất chén cơm của họ, Bí thư thị cục cướp xe của Công ty xây dựng Ngư Đồng 1.

Đập bát cơm bọn họ rồi, yêu cầu thả tổng giám đốc, hiện nay bọn họ đang rất xúc động, nâng cao cần máy xúc, có thể sẽ nện xuống Ủy ban nhân dân thành phố.

Vi Minh Phi lo lắng nói

- Hừ, lập tức điều động nhiều cảnh sát tới tòa thị chính, tôi tới ngay.

Diệp Phàm vừa mặc quần áo vừa nói, nghĩ rốt cuộc ông ta cũng đã ra tay, chỉ có điều trò đùa này diễn quá cũ rồi.

- Chẳng có ai cả, Cục công an hôm nay trống không rồi.

Vi Minh Trương khẩn trương nói, bên trong huyên náo một trận.

- Người đâu cả rồi?

Diệp Phàm giật mình hỏi

Hai thôn bên Dương Điền vì tranh nhau nguồn nước, mấy trăm người đánh nhau, cho nên, sáng sớm nay cục công an thành phố đã phái một số lượng lớn ra ngoài rồi.. Việc này,cũng là chỉ thị của anh.

Vi Minh Phi nói

- Ừ, cuống lên nên quên mất, bây giờ còn bao nhiêu cảnh sát?

Diệp Phàm hỏi, thoáng suy nghĩ chút

- Khoảng năm mươi người, tôi đã điều động lực lương đồn công an khẩn cấp nội thành. Tuy nhiên, cũng sẽ không được bao nhiêu người, đã bị rút đi hơn nửa rồi. Toàn bộ sẽ không vượt quá một trăm người. Hơn nữa, ắt hẳn cũng phải một lúc nữa mới đến.

Vi Minh Phi lo lắng nói.

- Việc này thật đúng là trùng hợp. Dương Điền phát sinh việc lớn, bên này công ty xây dựng số 1 Ngư Đồng lập tức hành động, hai sự kiện này có phải có gì liên quan tới nhau

Diệp Phàm hừ nói

- Hiện tại không có thời gian để thảo luận việc này, Bí thư Diệp, anh mau quyết định. Chủ tịch thành phố Lý và Chủ tịch thành phố Thôi đều đang giậm chân rồi.

Vừa nói tới đây, trong điện thoại truyền đến giọng Vi Minh Phi quát lên

- Ngăn bọn họ lại, bảo vệ tốt lãnh đạo Ủy ban Thành ủy

- Không cản được, bọn họ nhiều người lắm, hiện tại chắc là gần hai trăm người rồi.

Điền Thất Hòa khàn giọng hô

- Mau nghĩ cách đi Bí thư Diệp, không ngăn chặn được, người của chúng ta quá ít.

Vi Minh Phi đột nhiên kêu "a" một tiếng, trong điện thoại truyền đến giọng của Điền Thất Hòa hô:

- Mẹ nó, dám đánh thương cục phó Vi, ông đây, sẽ hỏi tội bọn họ.

- Sao lại thế này?

Diệp Phàm hô, người đã lao xuống lầu, Kiều Viên Viên đã sớm khởi động xe xông thẳng phía trước.

- Cục phó Vi bị thương, đầu bị đập một viên gạch lớn, máu chảy ra, tôi lập tức đưa tới bệnh viện

Điền Thất Hòa hô

- Cố bảo vệ cho tôi, tôi lập tức đi tới.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, lập tức gọi điện thoại tới chỗ khu vực của Tư lệnh Lô An Cương, lấy mệnh lệnh mồm:

- Mấy trăm người công ty xây dựng số 1 Ngư Đồng đang tấn công tòa thị chính, Dương Điền xảy ra chuyện dân chúng đánh nhau, toàn bộ cảnh sát vũ trang bên này của chúng tôi đã đi Dương Điền, anh lập tức điều động một ít người lại đây, phải nhanh lên, bên này Phó cục trưởng chúng tôi đã bị thương rồi.

- Tôi lập tức đến ngay.

Lô An Cương cơ bản không suy xét, lập tức nói

Hai phút ngắn ngủn trôi qua, quân đội phân khu lái mấy xe quân, kéo vang còi cảnh báo thẳng tiến tới tòa thị chính.

- Chủ tịch thành phố Lý, Bí thư Hà chỉ thị việc này như thế nào?

Diệp Phàm hỏi

- Không liên hệ được, vừa rồi tôi gọi điên thoại xin chỉ thị, thư ký ông ta nói là ông ta xin phép về quê, nhà ông ta ở nông thôn, sóng điện thoại di động không tốt, cơ bản là không gọi được. Chắcphải vài ngày mới lên,đi từ đêm qua.

Lý Quốc Hùng lạnh giọng hừ nói

- Đi thật là đúng lúc.

Diệp Phàm cũng hừ lạnh nói.

- Ừ.

Lý Quốc Hùng lên tiếng

- Bí thư Diệp, việc này cậu cứ giải quyết thích đáng, mấy trăm người, nếu để cấp trên biết thì sẽ rất phiền toái.

Giọng Lý Quốc Hùng có vẻ hơi bất mãn

- Thì tôi sẽ xử lý, Chủ tịch thành phố Lý không cần lo lắng, chỉ cần ủng hộ công an thị cục triển khai công tác.

Diệp Phàm lời nói thành khẩn.

- Có chuyện nói với cậu một chút, dự án quốc lộ Ngư Dương – Triều Hồ vốn đã được phê duyệt, lập tức lại xuất hiện tình hình dị thường bị gác lại.

Giám đốc Từ Sở giao thông là chú của Từ Lâm ở cục các cậu, việc này, cậu xem xử lý thế nào cho tốt một hút. Còn nữa,sân vận động cũng là công trình được đầu tư lớn ba bốn trăm triệu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Giai đoạn trước cũng đã đầu tư năm mươi triệu, tất cả đều là tiền thành phố chúng ta ứng ra. Nếu tỉnh không ủng hộ một trăm triệu nữa, sân vận động sẽ trở thành trò cười ở Ngư Đồng.

Không, là trò cười ở toàn tỉnh Việt Đông. Tôi không mong nhìn thấy tình trạng gay go này xảy ra.

Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng cũng xem như khách sáo, tuy lời nói lạnh lung nhưng lại không quở trách gì.

- Là do Đới Duy Cường làm đúng không?

Diệp Phàm lanh lùng nói

- Tôi không rõ lắm, tuy nhiên, việc này là ông ta cũng có gật đầu, lúc trước, việc này cũng là ông ta nhắc tới khi đến Ngư Đồng. Hơn nữa, lúc trước ý kiến của Hà Trấn Nam không đồng ý, sau lại được Phó chủ tịch tỉnh Đới ủng hộ, cho nên, cũng không phản đối, đương nhiên, cũng không đồng ý. Tuy nhiên trước khác, nay khác

Lý Quốc Hùng nhắc nhở một chút

- Chuyện đó, Chủ tịch thành phố Lý kiên nhẫn một chút, tôi dàn xếp chuyện này xong rồi nghĩ biện pháp xử lý.

Diệp Phàm nói.

- Nếu cậu có thể xử lý tốt việc này, tôi sẽ ủng hộ công tác của cục công an vô điều kiện

Lý Quốc Hùng bày tỏ thái độ

- Thống nhất vậy

Diệp Phàm nói, cúp điện thoại, xe đã đến hiện trường, khắp nơi nơi hò hét loạn, quần chúng vây xem xung quanh cũng mấy ngàn người.

Mấy máy xúc giơ cái cần dài uy phong lên rất đáng sở, ở bên trên cửa thị chính giống như người máy chuyển động, tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể móc ngược cổng Ủy ban nhân dân thành phố lên vậy.

Mà bên trong cánh cửa, hai trăm người thành một đoàn, trong tay cầm mấy thứ linh tinh, la hét xông vào đám cảnh sát chẳng được bao nhiêu người. Đã có bảy tám cảnh sát liều mình trên mặt đầy máu tươi. Hơi giống những đoạn phim chiến tranh thời cổ, bát nháo lộn xộn.

- Dừng tay, tôi là cục trưởng cục công an thành phố Diệp Phàm

Diệp Phàm thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, hóa âm mê thuật đột nhiên phát ra, âm thanh kia giống như trời quang đột nhiên nổ sấm. Đám người lập tức ngừng lại một chút, mấy ngàn người ở hiện trường chăm chú nhìn về phía Diệp Phàm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.