- Chắc chắn Thanh Lang chưa thể đi xa được, thành phố Ngư Đồng có vài trăm nghìn dân, chỗ hắn ta có thể ẩn náu cũng rất nhiều. Tôi nghĩ chúng ta nên để ý kỹ biệt thự của Quản Phi.
- Quản Phi, biệt thự…
Diệp Phàm miệng lẩm bẩm đột nhiên nói, biệt thự của Ngư Đồng có lẽ không có ai, Thanh Lang không thể ngu ngốc như vậy. Nhưng có thể là sẽ trốn ở Sơn trang Đông Ba biên giới của Ngư Đồng.
- Sơn trang Đông Ba, tôi quên mất. Nhưng để vào được Sơn trang không phải chuyện dễ dàng. Tuy nhiên, tôi sẽ lập tức cho người đi xem sao.
Vương Triều hừ nói.
- Cũng được, anh cho người đi ngay xem sao. Nếu Quản Phi không chịu hợp tác, thì đánh động xem, tình hình hiện nay rất gấp nên chúng ta không thể làm theo lẽ thường được. Nếu như bọn cướp dùng hai cây súng đó giết người thì vấn đề sẽ rất lớn.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Tôi hiểu.
Vương Triều liền đem người đi.
- Đội trưởng Điền, việc điều tra bên này do anh phụ trách, trông chừng kỹ cho tôi.
Diệp Phàm căn dặn, Điền Thất Hòa nhận lệnh rồi đi.
Còn Lỗ Đông Phong được Diệp Phàm điều tới công ty mỏ Dương Điền, phạm vi của công ty Dương Điền tương đối rộng, nếu Thanh Lang có trú trong đó muốn tìm cũng sẽ như tìm kim đáy bể.
Bằng không, Cục thành phố sau một ngày điều tra không ngờ lại không phát hiện ra khu mỏ có loại hóa thạch đó. Chứng tỏ Dương Điền làm việc rất bí mật, còn hơn cả quản lý bí mật quốc gia.
- Bí thư Diệp, xem ra đối thủ của chúng ta không phải dạng bình thường.
Chủ nhiệm Hoàng thở dài, châm điếu thuốc.
- Đúng, giả dụ như đối thủ của chúng ta là Tập đoàn Dương Điền, lực lượng đó ngay cả Cục thành phố cũng phải cẩn thận.
Nhân vật số 1 của Dương Điền là Quản Phi, nghe nói có quan hệ với Phó chủ tịch Quản trong tỉnh, thứ hai là Tào Dục, người này rất thần bí, nghe nói, có uy thế ở Kinh thành.
Nhân vật thứ 3 của Dương Điền chính là Cao Phong, hắn ta có uy thế về quân sự. Anh ta có quan hệ thân thích với Lục Dũng căn cứ quân sự Liễu Đỉnh Sơn.
Hơn nữa Phó chủ tịch Dương Điền là Miêu Thanh Mi, nghe nói cô này là người bí mật nhất, Cục thành phố chúng ta cũng không thể điều tra ra tin tức gì có liên quan đến cô ta.
Còn Thanh Lang là người làm công tác bảo vệ cho Dương Điền, hắn ta là một cao thủ, ý chí kiên cường và rất kín đáo.
- Một khi hắn ta trốn thoát như hổ xổng chuồng thì sẽ gây tai họa lớn cho chúng ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm thở dài, phun ra đám khói thuốc tròn như đang thi hút thuốc với chủ nhiệm Hoàng.
- Sáng sớm hôm nay, thành phố Ngư Đồng đã náo nhiệt hẳn lên.
Hoàng Chí Minh nhấp ngụm trà nhìn ra xa, có vẻ lo lắng.
- Về việc này chúng ta phải tuyệt đối giữ bí mật,tạm thời không truyền ra ngoài để tránh gây ra khủng hoảng.
Diệp Phàm vẻ mặt tối sầm.
- Tôi sẽ nghiêm túc nhắc nhở bên dưới, sự việc hiện đang trong phạm vi khống chế. Không nhiều cảnh sát biết việc này, chỉ là nhắc nhở bên quân khu, sự việc xảy ra hồi tối hôm qua không được gây ồn ào, có thể bọn họ nhiều người cũng đã hiểu được.
Hoàng Minh Chí nhăn mày.
- Tôi đã nói với Tư lệnh Lô rồi, anh ta nói rằng đã sắp xếp hết rồi, có thể sẽ không có vấn đề gì cả, nhưng cũng không thể dám chắc vì sự việc xảy ra cách đây xa rồi, có thể tin tức đã sớm bị rò rỉ. Chúng ta phải chuẩn bị cả hai phương án nếu không sáng sớm sẽ rất bị động.
Diệp Phàm nói, kỳ thực trong lòng không tự tin cho lắm.
8 giờ sáng.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống, chim hót líu lo. Nhưng Diệp Phàm ngồi trong phòng làm việc chẳng có chút thoải mái nào cả. Thanh Lang đã trốn, lại còn mang đi 2 khẩu súng có đạn, Diệp Phàm không thể yên tâm được bất kỳ phút giây nào.
Từ các thông tin khắp nơi cho thấy hiện vẫn chưa phát hiện ra tung tích gì của Thanh Lang, có vẻ như người này đã bốc hơi biến mất.
Khiến cho các đồng chí trong Cục đều hoang mang. Chủ nhiệm Hoàng đã phải đổ đi 3 lần gạt tàn thuốc lá đầy, và đây là lần thứ tư gạt tàn lại đầy nữa.
- Ông em, có tin tức gì chưa?
Thiết Chiêm Hùng gọi điện, không lâu sau Diệp Phàm đã nói hết sự việc lại một lượt, muốn anh ta phân tích xem Thanh Lang có thể trốn ở đâu được.
- Không thể, việc lần này thật sự là rắc rối rồi. Nếu như cứ trốn không thì cũng còn tốt, đằng này lại mang theo cả 2 cây súng.
Diệp Phàm thấy trong lòng bất an, rồi nói tiếp:
- Em không sợ mất cái chức này, chỉ sợ súng không có mắt, chủ yếu lo lắng gã ta cầm súng đi giết người, lương tâm bất an.
- Ông em, cậu không thấy có cái gì khéo léo sao?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Emcũng rất buồn bực, người bị nhốt trong quân khu, người ngoài làm sao có thể biết. Lẽ nào lại có người của Dương Điền trong Cục của chúng ta. Hoặc là có người của đối thủ?
Diệp Phàm nói.
- Rất có thể, đừng nghĩ rằng Cục cảnh sát thành phố bền chắc như thép. Dù sao, mỗi một viên cảnh sát trong lòng nghĩ gì thì cậu cũng khó đoán ra. Chúng ta đâu phải thần tiên mà có thể biết được. Hơn nữa, năng lực của Quản Phi lớn như thế, mua chuộc cảnh sát là chuyện bình thường, có ai thấy đống tiền mà lại từ chối chứ?
Thiết Chiêm Hùng phân tích.
- Thế thì chúng ta phải điều tra xem sao, nhưng việc bắt Thanh Lang lần này tất cả cảnh sát đều biết, chỉ có điều là nơi giam giữ được khống chế trong phạm vị nhỏ..
Tuy nhiên, cũng phải có đến gần 20 cảnh sát biết việc này, giờ có đi điều tra cũng khó.
Mẹ kiếp nếu em mà biết người nào ăn cây táo rào cây sung thì chắc chắn sẽ chết với em. Loại chó nhật tạp chủng.
Diệp Phàm mắng chửi.
- Đương nhiên, đối với loại người này thì không thể nương tay. Nhưng hiện giờ điều quan trọng là cậu phải làm tốt công tác chuẩn bị. Mấy người trong thành phố e là sẽ đem việc này ra để sinh sự.
Thiết Chiêm Hùng nói có vẻ lo lắng.
- Em cũng đã chuẩn bị rồi.
Diệp Phàm nói.
9 giờ. Trưởng ban bí thư thành ủy Giang Ly Ly gọi điện đến, nói là Hà Trấn Nam triệu tập cuộc họp thường vụ.
Đặt điện thoại xuống, Diệp Phàm lại thở dài, lẩm bẩm:
- Cần đến thì đến, lão Hà này, lần này tôi biết không thể vượt qua ngũ hành sơn của lão rồi.
13 ủy viên thường vụ trừ Lô tư lệnh vừa phải đi lên tỉnh họp thì còn lại 12 người, tất cả đều có mặt tại hội nghị.
- Hôm nay tôi triệu tập mọi người tới đây là về chuyện của công ty mỏ Dương Điền. Chủ tịch Quản Phi của công ty đó đã gửi cho chúng ta thư chỉ trích với những từ ngữ rất mạnh mẽ, trước bàn các vị đều đã có tài liệu được in ra rồi, xin các vị xem cho.
Hà Trấn Nam thản nhiên nói, nói những lời này không nhanh mà cũng không chậm, khiến người ta có thể nghĩ rằng tâm lý của ông ta không tồi chút nào. Tuy nhiên, tâm trạng Diệp Phàm thì ngược lại, giống như sắp bị rơi vào lò lửa vậy.
Sau khi đợi mọi người xem qua một lần, Hà Trấn Nam mới quay xuống nhìn rồi nói:
- Có thể các vị sẽ nói một công ty có thể khiến chúng ta phải mở cuộc họp thường vụ sao? Có vẻ chuyện bé xé ra to, có phải là ăn no nhàn rỗi nên mới bày chuyện đúng không?
Nhưng đáng hay không đáng, tôi thấy để Chủ tịch Lý nói rõ ràng cho mọi người nghe.
- Đúng vậy, khi nãy Bí thư Hà đã nói rồi, Chủ tịch Quản Phi của Dương Điền đã đưa ra thư chỉ trích thậm chí còn muốn rút vốn đầu tư. Còn về phần có đáng hay không thì mọi người hãy nghe tôi nói.
Lý Quốc Hùng liếc nhìn mọi người một lượt rồi dừng ánh mắt ở nơi Diệp Phàm một chút mới nhìn tiếp, nói:
- Từ khi tập đoàn Dương Điền có mặt ở Ngư Đồng của chúng ta, trong khoảng gần 3 năm ngắn ngủi nhưng đã có doanh ngạch đầu tư lên tới 2,5 tỉ đồng.
Những ngành liên quan đến khoáng sản khoáng sản, mài ngọc, gia công trang phục, hay đóng tàu đều rất rộng. Mà 1 công ty con của Dương Điền đã có vốn đầu từ lên đến 1,5 tỉ.
Sản lượng sản xuất hàng năm không dưới 4 tỉ, riêng thu thuế đã không dưới 100 triệu, nó là một trong những khách sộp nộp nhiều thuế cho thành phố chúng ta. Đương nhiên, nói anh ta vô phách cũng không quá đáng.
Nghĩ xem, một công ty tập đoàn lớn như thế, nếu như thực sự rút khỏi thị trường Ngư Đồng thì sẽ gây ra hậu quả gì, mang lại ảnh hưởng thế nào, phạm vi ảnh hưởng sẽ sao?
Bước đầu tôi cho người tính toán, liên quan đến vấn đề công ăn việc làm của hàng chục nghìn công nhân. Vấn đề công ăn việc làm cho chục nghìn công nhân này là một vấn đề không hề nhỏ, Nó là nguyên nhân đem lại sự bất ổn lớn cho thành phố chúng ta. Huống chi, gánh nặng đằng sau chục nghìn người ấy có thể cũng đến mấy chục nghìn thậm chí là mấy trăm nghìn người.
Các vị cũng đừng cho rằng tôi nói tin giật gân gì mà trên thực tế là như thế. Nghĩ xem, chẳng nhẽ công nhân không có người thân sao? Đây là sợi dây nối liền bao nhiêu con châu chấu, châu chấu nối lại với nhau, tạo thành một chuỗi hiệu quả lợi ích.
Vì vậy đáng hay không đáng tôi nghĩ mọi người cũng đã hiểu.
Lý Quốc Hùng dùng những con số và sự thực để chứng minh lực uy hiếp đáng sơn nếu tập đoàn Dương Điền rút vốn đầu tư.
- Tuyệt đối không thể để Dương Diền rút ra được, nếu Dương Điền rút ra thì GDP của chúng ta sẽ đi khỏi một trong bốn thứ hạng đầu tiên, chắc hẳn sẽ rớt xuống rất thấp.
Đặc biệt là công ty Dương Điền đã giúp cải thiện công ăn việc làm cho thành phố ta, kể cả thu nhập từ thuế cũng tăng.
Nhất cử nhất động của Quản Phi, các nhân viên của Tập đoàn Dương Điền đều biết, nếu như bọn họ lại sợ sệt thì sẽ gây ra nhân tố bất ổn định cho Thành phố.
- Về điểm này, với tư cách là Cục truởng cục cảnh sát thì Diệp Phàm chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy.
Phó chủ tịch Thôi Minh Khải ngầm ám chỉ, Diệp Phàm cũng đã hiểu, dĩ nhiên là muốn tạm dừng điều tra tập đoàn Dương Điền.
Dư Chí Hải liếc nhìn Diệp Phàm, có ý nói hôm nay anh ta gặp phiền phức rồi, xem tình hình có thể Lý Quốc Hùng và Hà Trấn Nam đã đạt đựơc mục đích mở cuộc họp hôm nay. Diệp Phàm nhẹ gật đầu, nói với Dư Chí Hải trong lòng đã đoán ra chuyện gì.
- Nghe nói Quản Phi đã liên hệ với 3 thành phố lân cận là Triều Hồ, Hải Châu vàPhù Thủy, bàn về việc di chuyển đầu tư công ty.
- Nếu như Dương Điền thực sự rời khỏi Ngư Đồng thì Ngư Đồng chúng ta sẽ như một ngày âm u không có ánh nắng mặt trời.
Mặc dù nói Tập đoàn Dương Điền thực sự rút đầu tư cũng không thể ảnh hưởng đến cục diện vốn có của Ngư Đồng nhưng nó cũng sẽ khiến những mục tiêu kinh tế trong vài năm tới của Ngư Đồng bị thụt lùi lại.
Không cần phải nói cái khác, năm ngoái GDP của chúng ta xếp thứ 4 toàn tỉnh, mà đứng thứ 5 là thành phố Triều Châu ở thượng nguồn Ngư Đồng, nếu so sánh với chúng ta thìgần tỉnh thành Việt Châu hơn.
Với lợi thế về địa hình độc đáo nhưng cũng thể nào vượt qua chúng ta một bước lên mây được, mà nói về kinh tế thì còn kém hơn Ngư Đồng của chúng ta một chút.
Tuy nhiên, khoảng cách cũng ít đến đáng thương, nếu Dương Điền đầu tư vào đó, hoặc đầu tư vào Triều Hồ thì về tất cả phương diện chúng ta sẽ đứng sau Triều Hồ, có thể giữ được ở vị trí thứ 5 cũng rất khó nói.
- Nếu thực sự có hiện tượng này xảy ra, thì các vị ngồi ở đây sẽ làm thế nào? Đối diện với lãnh đạo Tỉnh ủy, chúng ta có biện pháp gì, dùng từ nào để trả lời câu hỏi hóc búa này?
Trưởng ban tổ chức Khang Văn Sinh là làm công tác tổ chức, đến lúc này đã trở thành nhà kinh thế học, giới thiệu về tình hình, mục đích kinh tế, có thể tối hôm qua cũng đã bảo thư ký đi thu thập được ít tài liệu rồi.