- Ừ, việc này, tìm ai đó là tốt nhất.
Hạ Hải Vĩ khẽ gật đầu, biết rõ là chuyện lớn, làm anh hùng là vô dụng.
- Tôi đi tìm người, anh chờ tôi.
Diệp Phàm nói đơn giản, sau đó mang tất cả chứng cớ đến thủ đô, liên hệ với Phí Nhất Hoàn thì gặp được ông ta.
Phí Nhất Hoàn ở Tây Viên cũng có một ngôi biệt thự, bình thường cả nhà ông ta đều ở tại ngôi biệt thự này. Chỉ có ngày lễ hoặc chuyện gì trọng đại lúc mới gặp gỡ ở nhà cũ của Phí gia.
Sau khi thận trọng xem kỹ hết tất cả chứng cớ tài liệu, lại hỏi rất nhiều vấn đề, Phí Nhất Hoàn rơi vào trầm tư.
Rất lâu không thấy động tĩnh, Diệp Phàm có phần không kiên nhẫn được nữa, nói ra:
- Bí thư Phí, nếu như thật sự không được tôi có thể ra tay từ chỗ khác bên ngoài.
- Cậu, vẫn còn thiếu kiên nhẫn. Người như vậy Phí Nhất Hoàn tôi cũng không dám ra tay, còn có thể ngồi ở vị này sao?
Phí Nhất Hoàn hờ hững liếc qua Diệp Phàm, có vẻ như muốn dạy bảo.
- Tôi... đúng là hơi nôn nóng.
Diệp Phàm mặt hơi đỏ lên, cảm giác là thấy Phí Nhất Hoàn yếu ớt đi một chút.
- Diệp Phàm, có một số việc, trước khi cậu làm quan trọng nhất là phải xem xét thời thế, cậu phải chú ý phân tích, cân nhắc một chút trong lúc này liên lụy khắp nơi, một khi việc này lộ ra ngoài, sẽ tạo thành hậu quả gì, sẽ ảnh hưởng đến những người nào?
Những người này đối với thái độ của cậu sẽ như thế nào, chuyện này sẽ mang đến cho cậu lợi ích gì hay không. Cậu phải chăng có thể chịu được sức phản công của những người này.
Khi chưa đủ sức để làm, công lao này phải tặng cho người khác. Đương nhiên, loại sâu mọt này tất phải bắt, bằng không thì, còn gì là quốc gia liêm chính.
Mà để bắt có thể có nhiều cách, cậu có thể không ra mặt, chuyển qua tay người khác vân...vân. Tin rằng cái này cậu cũng hiểu...
Phí Nhất Hoàn vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu nói chuyện. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Vâng!
Diệp Phàm lên tiếng.
- Cậu về trước đi, tất cả công việc cứ làm bình thường, đừng gây thêm rắc rối.
Phí Nhất Hoàn nói ra.
Diệp Phàm vẻ mặt phiền muộn về tới Đức Bình chuyên tâm điều tra nghiên cứu, dứt khoát mặc kệ việc này. Có điều, ba ngày, trong thủ đô không có một chút động tĩnh nào.
Ngày thứ tư, truyền đến một tin tức làm cho người ta phải đau lòng, thứ trưởng bộ công an đồng chí Lâm Thiên Dân chết bệnh trong nhà, hưởng thọ 58 tuổi. Mà bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Nam Phúc Mã Quốc Chính lại là bị bí thư Quách Phác Dương đích thân hạ lệnh, bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Thiết Thác mạnh tay xuất kích, bắt.
Còn đích Lâm Thiên và Đường Lệ Chi cùng với mấy tên đàn em ở Đức Bình, thì bị phó bí thư ủy ban kỷ luật Hạ Hải Vĩ bắt.
- Chính trị là nghệ thuật thỏa hiệp, tôi cuối cùng đã hiểu một chút, chuyện lần này không lỗ, ha ha.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt cực kỳ vui mừng, liếc nhìn Diệp Phàm còn hơi buồn bực, vừa cười nói.
- Chú em, thỏa mãn chưa, cấp trên không sai đâu.
- Chẳng qua, tôi có chút khó hiểu, Diệp Phàm, cậu rốt cuộc tìm ai?
Hạ Hải Vĩ lại vẻ mặt hớn hở, tuy nói cuối cùng không có kiếm được phần chính, nhưng, chính là một lần hiệp trợ phá án cũng làm tăng lên một thành tích chính trị xa xỉ trong hồ sơ của lão Hạ.
Còn Diệp Phàm với Thiết Chiêm Hùng, trong vụ án này căn bản chính là người ngoài, chưa từng xuất hiện qua.
Điểm này Diệp Phàm lại rất tán thành, hắn vốn không muốn kiếm công lao gì. Lão Thiết càng vui vẻ, bởi vì, Lâm Thiên Dân sụp xuống, cũng không liên quan gì đến lão. Hơn nữa, lão cuối cùng không còn là là thứ trưởng đứng cuối cùng trong bộ công an nữa, tăng lên một bậc.
Thư ký văn phòng Chính phủ, cục trưởng cục 2 Tiền Quang không hổ là người từ bên trên xuống, dưới sự chỉ huy của hắn, Địa ủy Đức Bình tổ chức đội ngũ, tăng giờ làm việc, hoàn toàn dựa theo phương án của hắn làm lại triệt để từ đầu bản kế hoạch xây dựng thành phố.
Mà thực thi hạng mục cụ thể bên này cũng chiếu theo chỉ huy của Cục trưởng Tiền nhanh chóng hoàn thiện, Diệp Phàm lợi dụng thời gian rảnh rỗi lúc điều tra nghiên cứu mang theo Lô Trần Thiên đi đến nhà Tề Chấn Đào một chuyến.
- Nhóc con, có phải đắc ý, đến chỗ chú để khoe khoang không?
Tề Chấn Đào vẫn nằm ở trên ghế trúc dưới cây đại thụ trong nội viện, trông thấy Diệp Phàm thốt lên.
- Xem ông kìa, vừa thấy Diệp Phàm đã nói nó như vậy, người ta khoe khoang cái gì. Trái lại ông, quan lớn cả ngày chỉ biết giáo huấn người ta. Diệp Phàm, đừng để ý đến ông ấy.
Phong Nhã Mai vợ Tề Chấn Đào vợ tức giận trách móc đồng chí lão Tề một câu.
- Bà không hiểu, thằng bé kia may mắn ngồi cùng bàn ăn cơm với Thủ tướng. Buổi tối đến không phải để khoe khoang thì để làm gì. Nghe nói còn dẫn theo gã ở đoàn điều tra nghiên cứu trường Đảng, ở Đức Bình lề mà lề mề không biết làm cái gì?
Tề Chấn Đào cười nói, thấy Lô Trần Thiên ló đầu ra, gọi hắn ngồi xuống.
Đương nhiên, thái độ niềm nở như người thân gặp nhau của Tề gia với Diệp Phàm, cũng làm cho Lô Trần Thiên quả thực có chút cảm thán trong lòng. Không khỏi khó hiểu liếc nhìn Diệp Phàm, cảm giác thằng bé này dường như có nhân duyên. Thằng cháu Lô Vĩ nhà mình đi theo nó lộn lộn, hình như cũng là lựa chọn không tồi.
- Diệp Phàm, cháu cùng Thủ tướng ăn cơm à, đúng là kỳ tích. Lão Tề, khoan hãy nói, ông nhìn xem, ông cũng cấp phó bộ, còn không có may mắn cùng Thủ tướng ăn cơm. Tiểu Diệp nó đúng là có năng lực. Khoe khoang một chút cũng là nên làm.
Phong Nhã Mai vừa cười pha trà, vừa quở trách khởi ông chồng của mình.
Tề Chấn Đào bỗng chốc mắc nghẹn, hồi lâu mới hơi ngượng ngùng cười nói:
- Thật đúng là không có cái cơ hội này. Haiz, đừng nói là Thủ tướng, ngay cả phó Thủ tướng cũng không được ngồi ăn cơm cùng.
Có điều, quay người lão còn nói thêm:
- Chuyện đó, chỉ là thằng nhóc này vận khí tốt mà thôi. Chẳng qua, đích xác là có vận khí. Ngay cả chúng ta cấp phó bộ, người ta gọi là cán bộ cao cấp thật sự, cũng không có mấy người có may mắn cùng phó Thủ tướng ăn cơm, chứ nói gì là Thủ tướng.
- Chú Tề, lúc ấy chỉ là dính phải thảm án 88 Ngư Đồng, cho nên cháu may mắn được đến chỗ Thủ tướng báo cáo công tác. Thưởng bữa cơm, may mắn, may mắn thôi, ha ha.
Diệp Phàm mặc dù nói khiêm tốn, nhưng cái vẻ đắc ý kia vẫn khó có thể che dấu.
- Điếu Ngư Đài Quốc Tân quán đặc biệt chứ?
Tề Chấn Đào cười nói, cũng có cảm giác thần bí.
- Cũng không có gì, cảnh trí cũng gần như Di Hoà Viên mà cháu đã từng dạo qua. Có điều, ở trong đó quy củ quá nhiều, kỳ thật, cũng không được tự nhiên. Khắp nơi đều có nhân viên bảo vệ, ai tùy tiện đến gần đó đều có nhân đi ra tra hỏi.
Thỉnh thoảng muốn đi vào xem tòa nhà nào đó, còn phải có giấy thông hành đặc biệt mới được. Cho nên, ở trong đó đúng là không khác nhà chờ, không có thích thú gì.
Diệp Phàm hờ hững nói ra. Lô Trần Thiên cũng có hứng thú nghe, hai lão này, kỳ thật, đều có chút hâm mộ tên Diệp Phàm này đụng phải vận đỏ. Đau khổ trong đó cũng chỉ có bản thân Diệp Phàm rõ ràng.
- Ông lần này tới có phải là vì chuyện Đức Bình hủy bỏ việc xây dựng thành phố không?
Tề Chấn Đào cũng không khách khí, trực tiếp hỏi Lô Trần Thiên.
- Đúng vậy Bí thư Tề, bên trên đã cho Đức Bình cơ hội này. Mà Đức Bình chúng tôi các phương diện điều kiện cũng đạt tới, dù sao cũng phải thử sức có phải không?
Lô Trần Thiên tương đối cẩn thận, đáp.
- Đạt được điều kiện, có chút không thực tế a.
Tề Chấn Đào giội một gáo nước lạnh xuống dưới.
- So với khu Nam Lĩnh, chúng tôi đúng là có chút thua kém. Nhưng, Đức Bình chúng tôi dĩ nhiên là có ưu thế của mình.
Ví dụ như, quốc lộ Thiên Tường giao của ba tỉnh ở thành phố Ma Xuyên. Cái này, đã chiếm hết địa lợi. giao thông một khối, địa khu Nam Lĩnh không có cách nào so với chúng tôi được.
Còn về phương diện kiến thiết thành thị mà xem, khu Đại Vũ chúng tôi thiết lập thành công cũng là một ưu thế lớn, khu Đại Vũ sau khi triển khai, đã mang đến hiệu quả và lợi ích kinh tế không thể đo lường, có thể tác động mạnh mẽ đến phát triển toàn diện của Đức Bình.
Còn có trà Thanh Vụ của Ma Xuyên, hiện tại đã khai thác đến thị trường trong nước, chiếm thị phần cũng tương đôi khả quan. Đặc biệt là thành lập Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang, tác động mạnh mẽ đến du lịch và các phương diện khác của Đức Bình, còn có...
Lô Trần Thiên bắt đầu buôn dưa.
- Ha ha, những thứ anh nói về cơ bản nơi khác đều có. Đương nhiên, những thứ này, hình như đều có dính dáng chút ít đến đồng chí Tiểu Diệp nhỉ.
Tề Chấn Đào cũng khẽ gật đầu đồng ý.
- Vâng, về cái này, nhân dân Đức Bình sẽ không quên cống hiến cực lớn của đồng chí Diệp Phàm. Thị ủy gần đây chuẩn bị lập một pho tượng ở chính quyền khu Đại Vũ, người dự định được chọn lựa chính là đồng chí Diệp Phàm.
Những lời này của Lô Trần Thiên tuôn ra, thiếu chút nữa rán cái mông của Diệp Phàm đồng chí.
Thằng nhãi này vội vàng xua tay nói:
- Không nên không nên! Cháu chỉ là làm việc bản thân nên làm, còn lập pho tượng, cái này, quá chói mắt. Cháu nói này chú Lô, chú đây chính là muốn đem cháu đội lên trời đó, nếu một ai đó nhỏ nhen quăng xuống thì thảm rồi.
- Cháu sai rồi, không phải chình quyền khu chúng ra mặt. Là mấy vạn dân chúng khu Đại Vũ tự động quyên tặng tiền.
Hơn nữa, chính quyền khu có ý là đem pho tượng đồng đặt ở chính quyền khu, chẳng qua, cũng có người đề nghị đặt ở quảng trường mới khánh thành.
Hiện tại cái này còn chưa quyết định, chuyện pho tượng không thể thay đổi, những cái đó, cũng là dân chúng khu Đại Vũ tự làm, chúng ta làm sao ngăn trở chứ.
Vả lại, người ta nói hay lắm, không có cục trưởng Diệp sẽ không có khu Đại Vũ. Cái này, nói cháu là người thành lập khu Đại Vũ, cũng không thiếu được vinh quang. Lại nói tiếp, chúng ta đều trông thấy mà thèm.
Lô Trần Thiên vẻ mặt đứng đắn nói ra.
- Diệp Phàm, không cần quá khiêm tốn. Cho dù là dân chúng khu Đại Vũ tự làm, thì để cho bọn họ đi làm a. Cái này, đối với cháu mà nói đã một mốc ghi nhận thành tựu, không phải là một cách thúc giục khác sao.
Tề Chấn Đào nói ra.
- Cái này, quá... Cái đó, cháu sợ bị hành vạn đám quan chức nhổ nướt bọt cho chết đuối.
Diệp Phàm có chút thẹn thùng.
- Sợ cái gì, nên được thì được, không phải sợ người khác lắm mồm. Có bản lĩnh bảo bọn chúng kiếm được cái quốc lộ Thiên Tường đi, có bản lĩnh bảo bọn chúng mời được đại sư Trương Đạo Lâm, lại làm cái bát quái ở khu Đại Vũ đi.
Tề Chấn Đào hừ giọng nói.
- Kỳ thật, chính quyền khu đang nằm ở trung tâm bát quái trận khu Đại Vũ, cho nên, pho tượng đồng chí Diệp Phàm tọa lạc ở đâu, cũng có ý nghĩa trấn tà bảo vệ bình an một phương. Chỉ bằng việc đồng chí Diệp Phàm ở Ngư Đồng làm ra thành tích gây sự chú ý ánh mắt của người ngoài, nói là có thể trấn tà cũng phù hợp.
Lô Trần Thiên cười quỷ dị nói.
Kỳ thật, vấn đề pho tượng Diệp Phàm lại dẫn đến tranh luận rất lớn ở thị ủy, pho tượng là dân chúng góp tiền làm ra. Kì thực, đứng đầu chính là đám người Ôn Bảo Linh và Hầu Kim An.
Chẳng qua, thị ủy có đồng chí nào đó vẫn còn đỏ mắt, nói nhiều không ăn thua. Mấy ngày hôm trước Diệp Phàm mang theo tổ điều tra trường đảng xuống, ở thời khắc mấu chốt hủy bỏ xây dựng thành phố, năng lực của Diệp Phàm lại nảy ra.
Cho nên, hôm trước ở trên hội nghị thường vụ thị ủy, Lô Trần Thiên liên thủ với Trang Thế Thành đem việc này cứng rắn quyết định. Thứ nhất là lấy lòng Diệp Phàm, thứ hai, đương nhiên là vì vung roi lên nịnh bợ Diệp Phàm vì Đức Bình hủy bỏ việc xây dựng thành phố đã xuất toàn lực. Hai lão này tính toán rất tốt, Tề Chấn Đào đương nhiên cũng đoán được một ít, cười nói:
- Trưởng ban Lô bên kia nói thế nào?