Quan Thuật

Chương 1308: Chuyện ma quái của nhà Phó chủ tịch thành phố Chung



Một vật trắng toát giống sợi bông nhảy ra, bay giống như bình thường, có khi một bước đến tám mét cao, thật ra là nhảy, nói bay hình như là nói quá.

Con vật này đi trên vách tường rất tự nhiên.

Phi trảo lôi đình trong tay Diệp Phàm hình như đánh ra, con vật này sợ tới mức định chuồn, tuy nhiên, hôm nay nó gặp xui xẻo, gặp vị cao thủ bát đẳng Diệp Phàm này. Xèo xèo hai tiếng kêu thảm thiết, con vật này bị phi trảo của Diệp Phàm bao lấy.

Điện bật lên thấy con vật này có chút kỳ lạ, hai mắt màu đỏ, lông màu trắng, nhìn giống sóc tuy nhiên lớn hơn sóc nhiều.

Hơn nữa rất lạ chính là trên lưng có hai cánh dài so với chim không ngắn hơn, khó trách hành động nhanh như vậy. Hơn nữa, thoạt nhìn sẽ giống như bay. Nhìn qua tổng thế làm người ta có cảm giác chính là con sóc màu trắng, rất đáng yêu.

- Lôi Thản không ngại để tôi mượn dùng một chút chứ?

Diệp Phàm cười nói.

- Cậu Diệp muốn mượn dùng, thứ này cũng gây phiền trong nhà vài năm, lấy đi rất tốt.

Lôi Thản cười nói, cũng thoải mái, cuối cùng giải quyết được rối loạn.

Trở lại Bắc Kinh.

Trương Đại Lâm đột nhiên cười nói:

- Mèo vách tường này thật sự rất ngoan, nhưng can đảm. Nghe nói cậu cùng nó chống lại mắt, có thể kiên trì bất động, có thể hàng phục nó, từ nay về sau nó rất nghe lời. Đương nhiên, việc này tôi cũng chỉ nghe nói.

Diệp Phàm vừa nghe đến đây thích thú. Vội vàng vận khí một vòng, thực cùng mèo vách từng chống lại mắt. Hắn ta chịu khổ vì khi mới bắt đầu mèo vách tường rất không an phận, vẫn kêu định chuồn. Dần dần không ngờ ngoan ngoãn, nhìn Diệp Phàm vẻ mặt đáng thương.

Cuối cùng, không ngờ cúi đầu, chạy theo Diệp Phàm, còn vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Diệp Phàm một chút.

Đại sư Trương cười nói:

- Xem ra thành công, ha ha, thật là chuyện lạ, thú vị!

Diệp Phàm thử buông lỏng sợi dây, hắn chẳng những nghĩ nó sẽ trốn đi ngay trước mắt. Cái gì gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn.

Hiện giờ bích miêu thật sự không đi, không lâu, quen thuộc, không ngờ chậm rãi bước lên phòng của Diệp Phàm ở Hồng Diệp, giống như quen thuộc ngôi nhà mới này.

- Coi như là trong nhà nuôi một con mèo.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, cũng rất thích thú.

- Cậu Diệp, xác ướp nữ của Lôi Thản xem ra có lai lịch, chôn xuống đất mà không mục, nên đất mộ không phải tầm thường. Nếu có thể tìm được câu trả lời, sẽ có gặt hái không ngờ.

Đại sư Trương thần bí nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Chẳng lẽ là nơi có linh?

Diệp Phàm hỏi.

- Ừ, linh địa có linh khí tập trung, âm khí dương khí đạt đến sự kết hợp tốt nhất, có thể bảo vệ thi thể không mục nát. Nơi như vậy thường thường sẽ sinh ra vật trời sinh. Nói một cách đơn giản, nếu đem sâm trên núi Trường Bạch trồng ở đây chắc chắn khả quan, giá trị dinh dưỡng khẳng định cũng đặc biệt cao hơn một ít. Đây là nơi Chung Linh mẫn tú vật thần kỳ.

Đại sư Trương nói.

- Nếu có rảnh thì đi đến huyện Đào Mộc thăm dò.

Diệp Phàm cười nói, nhưng thật ra giật mình.

Hai ngày huấn luyện, mèo vách tường đã thích Hồng Diệp, thật sự, Diệp Phàm không biết nội kình cao tinh khiết của hắn cũng là vũ khí lớn nhất thuần phục mèo vách tường. Nếu không, muốn thuần phục nó không mất một năm rưỡi chắc chắn không thể làm được.

Có hành động của mèo vách tường, chuyện ma quái trong nhà cũ của Phó chủ tịch thành phố Chung lan truyền.

Gây sức ép hơn mười ngày cho cả nhà Chung Vệ, cuối cùng không chịu được mời thầy phong thủy đến một lần nữa xem tòa nhà, lại mời đạo sĩ đến hành pháp, nhưng hình như không có hiệu quả gì. Việc này đương nhiên là do một tay Diệp Phàm khống chế.

Đối với kế sách của nhà họ Chung đương nhiên bị Diệp Phàm giải quyết trước tiên. Cho nên, mèo vách tường mới có thể càn quấy như thế. Nếu không, người ta dùng súng xem ra chính mèo vách tường cũng sớm chết.

Mà Trương Đại Lâm được một ông lớn ở Bắc Kinh mời, đúng lúc Chung Hưng Điền ra mặt đi mời Trương lão, tuy nhiên kết quả thật đáng tiếc, đại sư Trương căn bản không nể mặt y là lãnh đạo cấp thứ trưởng.

Ngay lúc người nhà họ Chung không có cách gì khả thi, Phó trưởng ban tổ chức cán bộ khu Triều Dương Tống Ninh Kiệt cũng chính là anh vợ của em trai Diệp Phàm Diệp Tử Kỳ thông qua một ít quan hệ đến nhà họ Chung, nói là có cách mời đại sư Trương, Chung Vệ lập tức cho gọi con trai Chung Hưng Điền về gặp mặt Tống Ninh Kiệt.

- Cậu có cách nào nói nghe một chút.

Chung Hưng Điều vẫn có thái độ kiêu kỳ của lãnh đạo cấp cao, căn bản không tin một phó cục trưởng như Tống Ninh Kiệt có thể một người mà đến lãnh đạo cấp cao cũng khó mời như đại sư Trương.

Trong lòng thầm nói, đến tôi cũng vô dụng, cậu có thể mời đến, để cậu làm không được tôi sẽ xử lý. Muốn vuốt mông ngựa cũng không thể trêu ngươi như thế.

- Ha ha, Chủ tịch Chung, đương nhiên, với vẻ mặt của tôi đi mời đại sư Trương Đạo Lâm, đó là không thể mời. Tuy nhiên có người chắc chắn có thể mời.

Tống Ninh Kiệt đưa ra nút thắt.

- Hả, là ai?

Chung Hưng Điền thật ra hơi tin.

- Diệp Phàm, người này đảm nhiện chức Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng ở thành phố Việt Đông, hiện đang đang tham dự lớn học Nâng cao trình độ Cán bộ Thanh niên Trung Quốc xuất sắc ở trường Đảng trung ương.

Tống Ninh Kiệt kính cẩn cười.

- Diệp Phàm…

Miệng Chung Hưng Điền thì thào vài cái, cuối cùng lắc đầu nói:

- Ngại quá, người này tôi không quen. Tuy nhiên, nếu là khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, hẳn có nhiều cán bộ cấp sở đi? Với cấp bậc chức vụ của hắn, là cán bộ cấp phó giám đốc sở phải không?

- Thôn Đại Vũ Địa khu Đức Bình tỉnh Nam Phúc ban đầu là một thôn lớn, có tám thôn, được gọi là thôn Bát quái. Sau đó cũng là đại sư Trương ra tay, lấy Bát quái làm phương hướng, kết hợp thiết kế xây dựng hiện đại và thiết kế Bát quái để xây dựng đô thị. Hiện tại đã sửa thành khu Đại Vũ. Hơn nữa, cũng là một thí điểm ở tỉnh Nam Phúc, có danh tiếng. Mà lúc đó, khu Đại Vũ chính là do Diệp Phàm đảm nhiệm cục trưởng Cục xây dựng muốn làm.

Tống Ninh Kiệt nói một sự kiện khác, đương nhiên là cố ý ném gạch dẫn đường.

- Xem ra đồng chí Diệp Phàm có chút năng lực, tuy nhiên, hắn với cậu có quan hệ gì?

Chung Hưng Điền có chút động tâm.

- Chúng tôi là thông gia, em trai hắn Diệp Tử Kỳ đã đính hôn với em gái tôi, ha ha

Tống Ninh Kiệt trên mặt hiện lên một tia đắc ý.

- Tốt, tốt, vị Bí thư Diệp này giờ không biết đang ở đâu? Tìm một chỗ, chúng tôi gặp nhau uống vài chén?

Chung Hưng Điền mày giãn ra.

Buổi tối.

Trong phòng riêng của quán trà Hải Vương tinh ba người ngồi.

- Bí thư Lã, vị này chính là người tôi nói với ngài, đồng chí Diệp Phàm, bạn học ở trường Đảng với tôi.

Một người đàn ông trung niên cười ha hả giới thiệu Diệp Phàm với Bí thư khu ủy Triều Dương Lã Bột Toàn. Người này là bạn học của Diệp Phàm ở trường Đảng, đương nhiệm ủy viên thường vụ khu ủy Triều Dương, phó Bí thư xếp hạng thứ năm họ Phí, còn kiêm chức Bí thư Đảng ủy công an khu.

Người này tuy nói họ Phí thật ra cùng nhà họ Phí ở chân núi Phong diệp cũng không có nhiều quan hệ lắm. tuy nhiên sau buổi tranh luận cuộc điều tra nghiên cứu, tiếng tăm của Diệp Phàm rất lớn, hiện tại bạn học ở trường Đảng thể hiện thiện ý với Diệp Phàm nhiều lên.

Bởi vì, ấn tượng ban đầu của hiệu trưởng trường Đảng Đường Hạo Đông đối với Diệp Phàm không tệ lắm. Hôm đó cuộc tranh luận quá nhiều nhằm vào đề xuất Điểm kinh tế trọng điểm là quan trọng. Ông cũng đưa ra lời nhận xét nhàn nhạt.

Tuy chỉ là một lời nhận xét nhàn nhạt cũng không nói là khen ngợi nhưng Đường Hạo Đông đã làm đến người nối nghiệp tương lại của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, thái độ của ông ta đương nhiên là chong chóng đo chiều gió.

Vì sao ông ta không đưa ra lời nhận xét cho các báo cáo của tổ điều tra nghiên cứu khác, đến tổ của em ruột Đường Lâm ông ấy cũng không đưa ra lời nhận xét. Chỉ đưa ra lời nhận xét riêng cho tổ Diệp Phàm chứng tỏ ông ấy có ấn tượng với phần báo cáo của Diệp Phàm, thậm chí…

Cho nên gần đây đến mối quan hệ của em trai Đường Hạo Đông ĐườngLâm với Diệp Phàm cũng từng bước được cải thiện. Từ chỗ trước kia không giao thiệp trở thành bạn bè. Hai người đều bị nằm trong một thời kỳ li hợp, uống mấy lần rượu coi như là một bước tiến lớn.

- Ha ha ha. Không thể tưởng tượng được đồng chí Diệp Phàm trẻ tuổi như vậy đã là cán bộ cao cấp của Đảng.

Lã Bột Toàn nhìn Diệp Phàm một cái, khách sáo nói.

- Đồng chí Diệp Phàm tuy là còn trẻ nhưng còn là lớp phó ở lớp Nâng cao trình độ cán bộ thanh niên Trung Quốc xuất sắc ở trường Đảng của chúng tôi, hơn nữa, đã cùng Thủ tướng cùng ngồi ăn cơm.

Nếu Bí thư Lã có xem tin tức đưa tin buổi tối đó, nói vậy cũng có thể nghĩ đến bóng dáng đồng chí Diệp Phàm.

Hơn nữa, hiệu trưởng Đường đã tự mình tiếp đồng chí Diệp Phàm, lần này đồng chí Diệp Phàm muốn làm báo cáo đều tra nghiên cứu, đăng trên thời báo của Trường Đảng.

Hơn nữa, nghe nói có khả năng đăng trên tài liệu tham khảo nội bộ.

Phí Nhất Khởi nhân cơ hội tạo thế cho Diệp Phàm, đương nhiên diệp phàm trong lòng thư thái, quan hệ hai người sẽ càng tiến thêm một bước.

- Ôi, nhìn xem tôi nói sao có vẻ hơi giống, hôm đó tin tức đưa tin tôi còn thực sự nhìn Vừa nãy gặp đồng chí Diệp Phàm, sao có cảm giác hơi quen. Ban nãy đã lục lại trí nhớ xem có phải người quen của mình không. Tuy nhiên, thật đáng tiếc, từ trước đến giờ tôi thật sự chưa từng gặp Bí thư Diệp.Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Lã Bột Toàn giả bộ ngạc nhiên, Diệp Phàm nghi ngờ y có vẻ làm bộ làm tịch.

- Ha ha, Bí thư Lã nói quá lời. Nói là bóng dáng chỉ là chợt lóe qua mà thôi. Lúc ấy cũng là dịp may mắn. Thủ tướng bảo tôi báo các công việc ở Ngư Đồng, vừa lúc gặp giờ ăn.Các bàn khác đều đủ người, bàn của Thủ tướng còn một vị trí trống, cho nên, cũng có may mắn ăn cơm. Nói tiếp thì thấy xấu hổ, lúc đó Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung Ương Phí Nhất Hoàn hỏi tôi, làm tôi hoảng quá tí đánh đổ chén rượu Mao Đài

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

Nói chuyện một lúc, ba người cũng trở nên quen thuộc.

- Nghe nói Bí thư Lã muốn làm quảng trường Thế Hào, lúc ấy Nhất Khởi nói, thật sự cho rằng là một khoản tiền lớn.

Diệp Phàm cố ý khen tặng Lã Bột Tòa, biết ông ta bởi vì nhà cũ của Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Chung Hưng Điền mà quảng trường Thế Hào phải ngừng.

Lã Bột Toàn muốn thành tích, mà nhà cũ nhà họ Chung không chịu đi, làm cho Thế Hào hiện tại rơi vào hoàn cảnh xấu.

Mà Lã Bột Toàn trước sau đều có địch, bên trong Khu Triều Dương cũng có nhiều tiếng nói không đồng thuận, nghi ngờ Lã Bột Toàn muốn làm quảng trường Thế Hào là một công trình để lấy tiếng tăm. Mà Chung Hưng Điền ở thành phố cũng biến công trình này thành công trình lấy tiếng tăm. Lã Bột Toàn gần đây tâm trạng không được tốt, vẫn buồn rầu.

Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm không ngờ nói đến viêc này, có chút chua xót cười cười nói:

- Ôi… miễn bàn việc này, nhớ tới có chút phiền.

- Bí thư Lã chuyện của các anh tôi cũng nghe nói qua một ít. Đối với nhà cũ của nhà họ Chung, tôi thật ra tôi có cách để thử xem.

Diệp Phàm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.