Quan Thuật

Chương 1317: Chủ nhiệm Trương thấy kỳ lạ



Năng lượng rất lớn, cái này tôi cũng có chút mơ hồ. Trước đó tôi cũng có đọc qua một số văn kiện liên quan đến tổ chức.

Hình như Chánh văn phòng chủ yếu là phụ trách phối hợp tổng hợp và đốc thúc kiểm tra công tác trong nội bộ: đảm nhiệm việc sắp xếp các cơ quan có liên quan, truyền đạt những công việc bên ngoài, phụ trách phối hợp tổ chức các cuộc họp quan trọng, phụ trách nói chuyện với bộ phận lãnh đạo, góp ý. tổng kết đối với những công việc của cơ quan… công tác phúc khảo các văn kiện vào bản thảo, tổ chức các cuộc họp bộ trưởng, các cuộc họp của bộ liên quan đến công tác sự vụ, phụ trách vấn đề ghi chép những việc lớn có liên quan đến bộ, phụ trách những công tác hậu cần hành chính như quản lý xe, hội họp, tiếp đãi, tài vụ, vấn đề vệ sinh an toàn…, xử lý những công việc khác do lãnh đạo giao phó.

Xem tình hình này, tôi thấy, cái này giống như làm việc vặt. Thế thì có phân lượng lớn được bao nhiêu chứ?

Diệp Phàm giật mình, cảm thấy người thanh niên này ắt hẳn tin tức nhanh nhạy, không chừng còn có thể đào bới được chút tin tức gì đó trong ban tổ chức từ miệng của anh chàng. Đừng thấy đây là những tin tức nhỏ, theo quan niệm của một số người, mạng lưới quan hệ của người trong bộ đều có giá trị tham khảo.

- Anh đúng là thông thuộc quá nhỉ! Xem ra, cũng phải khổ cực một phen rồi. Về những chuyện này, tôi còn thông thuộc hơn anh gấp ngàn lần. Ngày nào cũng ở trong văn phòng dùi mài, thì cũng phải thuộc được những gì mà văn phòng của chúng tôi phải làm chứ.

Đồng chí Trương đắc ý hừ một câu, nhìn Diệp Phàm, cười nói:

- Kỳ thực, chủ nhiệm hiện nay của chúng tôi chẳng hay ho gì, cũng chịu xui xẻo liên đới với chúng tôi thôi.

- Nói gì vậy, chẳng phải anh mới nói chủ nhiệm của các anh lợi hại lắm sao, giờ lại nói cũng chẳng lợi hại gì, cái này không phải là trước sau mâu thuẫn à?

Diệp Phàm nói đùa.

Hai người nhặt tài liệu xong, vừa đi vừa nói chuyện. Vì văn kiện nhiều quá, cho nên Diệp Phàm giúp đồng chí Trương cầm bớt, hai người đều ôm một hộp tài liệu cao hơn thước.

- Haizz, đổi chủ rồi.

Đồng chí Trương thở dài, nhíu mày, trông có chút cô đơn, thở dài nói:

- Vốn, đều rất tốt, tôi cũng có thể rời khỏi Chánh văn phòng đi làm chức thư ký cho lãnh đạo nào đó, ai ngờ, trời đột nhiên chuyển biến, chuyện của tôi cũng hỏng hết.

Vốn là như vậy, ắt hẳn là sau khi Cổ Hoài đến thì chủ nhiệm Chánh văn phòng cũng sống không dễ. Đổi người là chuyện không lâu sau đó. Diệp Phàm trong lòng thở dài, khuôn mặt như cười như không, nói:

- Nói không chừng vận khí của anh lại đến. Có vị lãnh đạo nào lại nhìn phải anh thì sao.

- Không có đâu, kỳ thực, Trương Ngôn tôi dù có tên Trương Ngôn, nhưng cũng biết nặng nhẹ. Chuyện không nên nói đánh chết tôi cũng không nói, hôm nay cảm thấy hợp với anh, nên nhắc nhở anh một chút. Tí nữa gặp lãnh đạo nhất định phải cung kính một chút.

Đừng giống tôi, trước đây, lúc mới tốt nghiệp Đại học Nhân Dân, tự nhận là nổi danh toàn quốc. Kiêu ngạo vô cùng, còn viết một bức thư với những câu chữ chân thành điên cuồng cho bạn gái.

Lúc mới đi làm như cá gặp nước. Kỳ thực, những thứ này, trong mắt lãnh đạo chẳng là cái gì, nói khó nghe một chút, là chẳng khác nào phân chó. Lãnh đạo chỉ thích nghe lời của nô tài, chứ không thích những lời khoe khoang của nhân tài.

Cho nên, lúc đó đã xảy ra một số việc tôi xử lý không ổn thỏa một chút. Kết quả, đến giờ mấy năm trời vẫn chỉ là một Phó phòng nhỏ. Bạn gái đưa thông điệp cuối cùng, năm nay mà không được lên trưởng phòng, thì cả hai chia tay.

Trương Ngôn nói xong vẻ mặt buồn bã.

- Anh rất yêu cô ấy?

Diệp Phàm thản nhiên nói,

- Nhưng, nói thẳng nhé, tôi thấy cô ấy hơi vụ lợi thì phải. Sao có thể dựa vào chức quan lớn nhỏ của anh mà nói chuyện yêu đương? Loại con gái thế này, chia tay sớm càng tốt.

- Cô ấy không phải loại người như vậy, là gia đình cô ấy ép. Gần đây có một tên gia thế không tệ để ý đến cô ấy. Nhưng, cô ấy chẳng để ý gì đến gã.

Một lòng yêu tôi. Nhưng, tôi không so được rồi, gã đó với tôi tuổi cũng xấp xỉ, người ta giờ đã là một cán bộ cấp Phó cục rồi.

Haizz, anh nói coi, người nhà cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Người ta đi làm ra về đều có xe. Còn tôi à, chỉ có chiếc xe đạp hai bánh.

Danh thì cũng dễ nghe đó, làm việc tại Ban tổ chức tỉnh ủy, nhưng kỳ thực, mỗi ngày không phải chỉ là tên chạy việc vặt đưa công văn thôi sao. Chẳng làm được việc gì đàng hoàng cả. Bạn gái ở bên ngoài cũng gọi tôi là Trưởng phòng của Ban tổ chức tỉnh ủy, haizz…

Đây mà là Phó phòng gì chứ! Có khi, trong ban có khách đến tôi còn là một chân chạy đi mua thuốc nữa.

Trương Ngôn có vẻ hơi oán giận, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:

- Thời gian đầu anh đến, còn chưa quen, cần phải đưa tin ở đâu, tôi đưa anh đi là được rồi. Dù nói Trương Ngôn tôi ở trong ban chẳng được coi là nhân vật lớn gì, nhưng, vì chuyện đưa văn kiện, nên cũng quen biết mọi người, giờ, mọi người thấy tôi, đều gọi tôi là Trương Văn kiện đấy!

- Không cần, trước kia cũng có đến một lần rồi, nên cũng nhận mặt được.

Diệp Phàm cười nói.

- Vậy là anh lợi hại đấy, hiểu được chuyện trước khi dẫm phải đĩa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trương Ngôn hơi ngạc nhiên, lập tức thoải mái.

Lúc này, bên trong có người gọi, "Trương Văn Kiện". Trương Ngôn cười lớn trả lời, còn cười với Diệp Phàm một nụ cười tiêu xái, cầm chồng văn kiện trên tay Diệp Phàm, bước qua.

Nhưng, Diệp Phàm phát hiện, Trương Ngôn cười không chút rạng ngời, mà mang chút chua xót.

- Giẫm lên đĩa, haha, tôi thành Sơn Đại Vương rồi.

Diệp Phàm hơi lắc đầu, cười tự diễu mình bước vào trong.

Diệp Phàm đến văn phòng của Trưởng ban Cổ Hoài trước.

- Ngồi đi, ngồi đi!

Vừa thấy Diệp Phàm tiến vào, Cổ Hoài nhấc chồng văn kiện trên tay xuống, thản nhiên cười bảo Diệp Phàm ngồi xuống.

- Trưởng ban, công việc của Ban tổ chức, nói thực, tôi giống như cô gái lần đầu bước lên kiệu, chẳng biết tôi phải làm gì? Xin nhờ Trưởng ban chỉ giáo một chút.

Diệp Phàm nhẹ nhàng ngồi xuống, cười nói.

- Sắp tết rồi, muốn nói công việc cụ thể, nói thực, tôi thực sự cũng ít quản bên này. Thế này đi, cậu cứ ổn định trước đã.

Tôi đã nói với đồng chí Chủ nhiệm Chánh văn phòng Hoa rồi. Ông ấy đang đợi bên ngoài, đợi chút nữa sẽ đến phòng cậu xem thử, chỗ nào chưa vừa ý thì cứ chỉnh đốn lại trước đã có được không?

Cậu có yêu cầu gì, thì cứ nói với ông ấy. Còn về sắp xếp công việc cụ thể, thế này đi, cuối năm rồi, bên dưới không phải đam làm hội thi đấu thuyền rồng sao, việc này do đồng chí Quốc Hưng chủ trì, sắp tết, công việc của anh ấy cũng bận rộn lắm, cậu cứ qua đó phụ anh ta làm cho xong Hội thi đấu thuyền rồn đi. Còn chuyện phân công công việc, đợi ăn tết xong sẽ sắp xếp có được không?

Cổ Hoài kìm nụ cười, vẻ mặt không tốt không xấu, giống như đang trưng cầu ý kiến của Diệp Phàm.

- Được! Tôi qua xem văn phòng trước, sau đó sẽ tìm đồng chí Quốc Hưng.

Diệp Phàm gật đầu, cảm thấy Cổ Hoài nói chuyện cũng hợp lý, trong thời gian ngắn này, quả thực không bận rộn gì. Mà mình cũng vừa đến Ban tổ chức, làm quen tình hình bên dưới cũng tốt. Hơn nữa, Diệp Phàm chắc hẳn cũng sẽ mò được một phân công công tác tốt. Vậy thì cứ tạm làm việc vặt trước đã.

Mới ra khỏi văn phòng, đã nhìn thấy một người trung niên tóc đã bạc, lông mi dài, tương đối già đang đứng ngoài phòng họp nhỏ.

- Phó trưởng ban Diệp, chào anh, tôi là Trương Lâm Hoa, phụ trách công tác chánh văn phòng của Ban tổ chức. Văn phòng của anh đã được sắp xếp xong tôi, tôi đưa anh đi xem.

Trương Lâm Hoa có vẻ tương đối cung kính, người hơi cúi xuống, trên mặt nở nụ cười.

- Chủ nhiệm Trương, chào anh, cứ đi xem trước đã.

Diệp Phàm gật đầu, Trương Lâm Hoa đi bên cạnh Diệp Phàm, hơi lùi ra phía sau nửa bước. Vì Diệp Phàm không biết đường, ông đành phải đi lên trước.

Vừa bước đến gần văn phòng, nghe mấy tiếng the thé chói tai, Chủ nhiệm Trương Lâm Hoa nhướn mày, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, vội vàng bước lên trước, đẩy cửa hỏi:

- Các người sao vậy? Chuyển cái bàn mà cũng phải làm long trời lở đất vậy à?

- Chủ… chủ nhiệm, cái bàn này có vấn đề. Nhìn thì tốt, ai ngờ, tôi với Đồng Hân, Lý Chấn Thủy nhẹ nhàng chuyển đến, mới phát hiện bên dưới đã bị kiến ăn gần hết rồi.

Có một giọng quen thuộc truyền đến, không phải là chàng thanh niên ban nãy ôm văn kiện Trương Ngôn thì còn ai nữa.

- Sao lại ngư vậy, tòa văn phòng to như vậy mà có kiến à? Nói lung tung hả?

Trương Lâm Hoa suýt chút nữa nổi giận. Phó trưởng ban mới nhậm chức đến xem văn phòng, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Nếu để Trưởng ban Diệp không vui, chuyện này, chắc lại đổ lên đầu mình mất thôi.

- Chủ nhiệm, Trương Ngôn nói đúng đấy. Lúc nãy Chấn Thủy nói con kiến này vốn ở trong gỗ, hoặc do ai đó không cẩn thận đem vào, vừa mở ra, là đã có tổ rồi. Hiến bây giờ giỏi lắm, ở đâu mà không làm tổ được.

Một giọng nữ dễ nghe nói.

- Ừ, anh bạn, anh đến đây làm gì? Có phải là cũng được phân đến Chánh văn phòng không, hay quá, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!

Lúc này, Trương Ngôn đột nhiên phát hiện Diệp Phàm đang đứng ở cửa, thân thiết tiến đến chào hỏi. Mà, bàn tay kia, còn vỗ nhẹ lên vai Diệp Phàm nữa.

- Haha.

Diệp Phàm cười cười không đáp.

- Trương Ngôn, anh ấy là ai vậy?

Cô gái xinh đẹp quay đầu lại, hỏi.

- Sáng nay gặp trên hành lang, đến Ban tổ chức đưa tin, chắc là cũng được phân đến đây, Ờ, không ngờ chúng ta cũng có duyên nhỉ, anh ấy đụng phải tôi làm đống tài liệu đổ lung tung, đúng là không đánh không quen nhau nhỉ. Sau này ở văn phòng các vị chiếu cố anh ấy một chút nhé, dù sao anh ấy cũng có duyên với Trương Ngôn tôi mà!

Trương Ngôn cười ha hả nói, hơi có vẻ đắc ý, liếc nhìn Diệp Phàm một cá, có tư thế của một đại ca.

- Cậu nói chuyện chú ý một chút, anh ấy là Phó trưởng ban Diệp.

Trương Lâm Hoa ngồi xuống quan sát ổ kiến. Vừa nghe là đã hồi phục lại tinh thần, đổ mồ hôi.

Vội vàng đứng lên bên cạn Diệp Phàm. Nói:

- Đều phải trách tôi, Phó trưởng ban Diệp, bàn này không dùng được rồi, tôi lập tức sắp xếp đi mua lại cái mới.

- Phó trưởng ban…

Trương Ngôn kia miệng há hốc, một nam một nữ đứng cạnh cũng tương tự. Lập tức, khuôn mặt đã xơ cứng, trên mặt ba người lộ vẻ ngượng ngùng. Đặc biệt là Trương Ngôn, tay trái chà tay phải, đứng ở đâu cũng không ngừng xấu hổ.

- Không sao đâu, có kiến là chuyện bình thường.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười, nhìn toàn bộ văn phòng, nói:

- Cũng không tệ.

Chủ nhiệm Trương vẻ mặt bối rối xin lỗi một tiếng, vội vàng bước đi. Ông ta nói sẽ đích thân xử lý, dĩ nhiên là có ý lập công chuộc tội rồi.

Gần một tiếng sau, một bộ bàn ghế được đưa đến. Dĩ nhiên, Chủ nhiệm Trương căn cứ theo tiêu chuẩn của các Thứ trưởng, không dám làm xằng.

Ngồi trên bộ bàn ghế mới, ngửi thấy mùi sơn thoang thoảng, Diệp Phàm xoay trong, trong lòng tương đối kệch cỡm.

Lúc này, chủ nhiệm Trương lấy mấy thứ đồ từ chỗ Trương Văn Kiện, nói:

- Trưởng ban Diệp, đây là một số tư liệu nhân viên văn thư, anh xem trước, nếu như có gì thích hợp cứ nói một tiếng. Còn nếu như không có gì thích hợp thì xin Trưởng ban Diệp cứ nói yêu cầu của thư ký là gì, tôi sẽ đi chọn về.

- Đặt ở đó đi, rảnh tôi sẽ xem.

Diệp Phàm gật đầu liếc nhìn Trương Lâm Hoa một cái, nói:

- Chủ nhiệm Trương, hút thuốc không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.