Quan Thuật

Chương 133: Ông lão quái dị



Nghĩ ngợi xong xuôi, Diệp Phàm hành khí một vòng để bình tĩnh lại rồi nói:

- Chủ tịch Nam Cung, là như vậy, nếu cháu có thể may mắn chữa khỏi cho lệnh công tử thì cũng không mong báo ơn gì, chỉ mong chủ tịch có thể đầu tư vào nhà máy giấy Ngư Dương của Lâm Tuyền. Lúc sáng cháu đi đại học Hải Giang ký hợp đồng về kỹ thuật chế tạo một loại giấy mới. Nếu ông có thời gian thì có thể bảo nhân viên xem trước. Chuyện của lệnh công tử Cẩm Thần cháu sẽ dốc toàn lực, chắc là có hi vọng.

Diệp Phàm đem tài liệu đưa cho Nam Cung Hồng Sách rồi lái xe chạy thẳng tới thành phố Mặc Hương. Đường đến thành phố Mặc Hương thật ra chỉ bằng một nửa quãng đường từ Lâm Tuyền đi Thủy Châu, Diệp Phàm chỉ mất hơn ba giờ đã đến nơi vì con đường này khá bằng phẳng rộng rãi nên tốc độ nhanh hơn nhiều.

- Anh Vu, em là Diệp Phàm ở Lâm Tuyền, anh giờ ở đâu vậy? Em có chuyện tìm anh.

Diệp Phàm hỏi.

- Thằng ranh cuối cùng cũng chịu tới Mặc Hương rồi sao, có phải nhận được phần thưởng lớn muốn mời khách không? Có người mời là anh hoan nghênh rồi, ha ha, anh đang làm thêm giờ, cũng sắp xong rồi. Em cứ đến thẳng cục công an thành phố là được......

Xem ra chuyện Vu Kiến Thần sắp lên chức là sự thật nên giọng nói của y rất thoải mái.

Xe chạy một lát thì đến cục công an của thành phố Mặc Hương, Diệp Phàm đi thẳng lên phòng làm việc của Vu Kiến Thần.

Trong phòng làm việc đang có mấy người ngồi, thấy Diệp Phàm tới tìm Vu Kiến Thần thì đều tỏ ra niềm nở, bọn họ biết bạn bè cảu Phó Cục trưởng Vu dĩ nhiên không là người bình thường.

Tuy nhiên sau khi nhìn lại Diệp Phàm thì mọi người đều thầm cằn nhằn " Kỳ quái! Còn trẻ như vậy, chắc chưa đầy 20 tuổi, làm sao lại là bạn bè với phó cục trưởng được chứ, chắc là cậu ấm ở đâu, có lẽ là ở Thủy Châu", nghĩ vậy nên cả bọn cũng đứng dậy bắt tay tiếp đón.

- Có chuyện gì đấy thằng em, nghe nói cậu lên chức Phó Chủ tịch thị trấn rồi phải không, hơn nữa còn là đảng ủy viên, không đơn giản nhỉ. Anh Vu khi bằng tuổi cậu cậu còn là một công an bình thường ở một sở công an xã, suốt ngày giao lưu với một đám côn đồ cắc ké. Ha ha, người này người kia mà, không thể so sánh với nhau!

Vu Kiến Thần cao hứng vỗ vai Diệp Phàm.

- Em nói này anh Vu, em lên chức gì chứ. Anh đường đường là Phó Cục trưởng, nghe nói chuẩn bị đi lên một bước nữa, đến lúc đó anh em nhất định sẽ tới đòi rượu uống.

Diệp Phàm cười ha hả trả lời.

- Thằng nhóc này nhất định là nghe Thiết Hải nói bậy, thăng chức gì chứ. Ha ha, chuyện còn chưa thành cũng đừng nói sớm.

Vu Kiến Thần gạt đi nhưng vẻ mặt vui sướng đã bán đứng y.

- Anh Vu, muốn nhờ anh một việc. Lần trước bởi vì chuyện của Nam Cung Cảm Thần mà bắt được Trần Khiếu Thiên kia đã xử chưa vậy?

Diệp Phàm châm lửa cho Vu Kiến Thần rồi ngồi xuống đối diện với y, hỏi chuyện.

- Không có! Còn đang ở trại tạm giam. Ông lão này rất bướng bỉnh, cứ ngậm tăm không nói gì cả, chắc có dùng xà beng cạy cũng không ra, cậu không có quan hệ gì với lão chứ? Tới thuyết phục lão một chút đi.

Vu Kiến Thần kinh ngạc vì Diệp Phàm tới vì chuyện này.

- Không phải đâu anh Vu, em mới từ chỗ nhà Nam Cung Thủy Châu tới đây. Nam Cung Cẩm Thần vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nằm trong một biệt thự cổ ở Thủy Châu. Nghe nói chủ tịch Nam Cung đã mời rất nhiều chuyên gia nổi tiếng tới hội chẩn, cuối cùng đưa ra kết luận là sẽ phải sống đời thực vật. Ai! Chủ tịch cũng già đi hơn rất nhiều. Trước kia em có học được từ một đạo sĩ một vài phương thuốc dân gian, phát hiện mạch của Nam Cung Cẩm Thần có hiện tượng lạ, không biết có phải Trần Khiếu Thiên giở trò quỷ hay không. Vì thế mới đến đây làm phiền anh cho em đi gặp ông lão. Em biết chuyện này hơi tế nhị vì em không phải là cảnh sát nên không có quyền này.

Diệp Phàm thận trọng nói.

- Chuyện nhỏ! Ngay cả đội trưởng Lý cũng muốn đem em vào cảnh sát tỉnh mà. Gặp một chút thì đâu có sao, để anh đưa cho em một bộ cảnh phục, em mặc vào theo anh đi hỏi cung là được.

Vu Kiến Thần đồng ý ngay, y hoàn toàn tin tưởng Diệp Phàm vì biểu hiện quá xuất sắc lần trước của hắn. Việc bắt được Trần Khiếu Thiên cũng là nhờ hắn cung cấp đầu mối.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Phàm đã mặc một bộ cảnh phục lượn lờ trước gương, cảm thấy rất oai phong.

- Như thế nào đây? Cảm giác hài lòng sao! Ha ha...... Hay là thằng em cứ đến thẳng cục cảnh sát thành phố chúng ta nhỉ, anh sẽ cho em một vị trí ngon lành, ít nhất cũng là phó phòng, oai phong biết mấy. So với việc ngồi chồm hỗm ở cái thị trấn nhỏ bé đó thì hay hơn nhiều.

Vu Kiến Thần dụ dỗ.

- Bỏ đi, thằng em chắc không có số làm lão đại cảnh sát, cảm ơn ý tốt của anh Vu. Lúc em rời thôn đập Thiên Thủy thì bà con có tặng cho em mấy hũ rượu đã ủ mười mấy năm, anh có muốn không, em mang theo một hũ để trong xe ấy.

Diệp Phàm cười nói.

- Rượu ủ mười mấy năm à, đại bổ ấy. Nếu như dùng để chưng trứng gà thì tuyệt. Có đồ tốt như vậy thì dĩ nhiên là muốn rồi.

Vu Xây Thần là người sành ăn uống, biết rõ loại rượu ủ mười mấy năm này là đồ tốt có tiền chưa chắc đã mua được, ngay cả Ngũ Lương Dịch, Mao Đài, XO cũng không bì được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Hai người lái xe đi trại tạm giam.

Vu Kiến Thần dẫn Diệp Phàm vào phòng thẩm vấn, chỉ chốc lát sau thì Trần Khiếu Thiên bị còng cả hai tay hai chân đi vào. Bởi vì biểu hiện của lão hôm đó quá mức kinh hồn, mọi người đều biết lão là một cao thủ nên phải dùng loại còng đặc biệt.

Vừa vào phòng thẩm vấn, Trần Khiếu Thiên đã bị khóa chặt vào ghế.

Ông lão này đúng như Thiết Hải đã mô tả, râu mép hơi hồng, thân thể gầy nhom, mặt tròn dài, ánh mắt mờ đục nhìn không có vẻ gì là một siêu cao thủ lục đoạn.

Lão lẳng lặng nhìn Diệp Phàm và Vu Kiến Thần.

- Làm sao vậy! Vẫn không nói sao, xem ông chống đỡ đến được lúc nào?

Vu Kiến Thần nghiêm nghị.

- Những gì cần nói tôi đã nói rồi, các anh bảo tôi nói cái gì nữa?

Trần Khiếu Thiên bình tĩnh đáp, tuyệt đối không như một tội phạm mà giống như đang nói chuyện với hai người bạn tốt.

"Ông già này rất giảo hoạt, khó đối phó a", Diệp Phàm thầm nghĩ, đang muốn mở miệng thì điện thoại của Vu Kiến Thần reo lên, quay sang nói với Diệp Phàm:

- Diệp Phàm, em tự hỏi đi, anh đi nghe điện thoai.

Diệp Phàm đương nhiên cao hứng, hắn chỉ muốn hỏi chuyện điểm huyệt chữa bệnh. Chuyện này vốn không muốn cho Vu Kiến Thần, đang định lừa y tránh đi thì may sao lại có điện thoại.

Thật ra thì tài nghệ phi đao và thân thủ của Diệp Phàm cũng chỉ có Tề Thiên và mấy tên lính biết một chút, Vu Kiến Thần và Lý Xương Hải cũng không rõ, nếu không chắc là hai người sẽ dùng mọi cách để ép hắn vào cảnh sát, đối với lực lượng này mà nói thì hắn là một nhân tài siêu cấp.

- Trần Khiếu Thiên, truyền nhân Thái Cực quyền của Trần thị. Nội kình lục đoạn, thượng đẳng Vũ Sư, tôi nói không sai chứ!

Diệp Phàm một phát đã nói trúng điểm mấu chốt của Trần Khiếu Thiên làm ánh mắt mờ đục của lão đột nhiên bắn ra một tia sáng lạnh, giống như một vệt sao băng rồi lại bình thản như không.

Tuy nhiên biểu hiện của ông lão không thể lọt qua con mắt của Diệp Phàm. Thật ra nói nói Trần Khiếu Thiên là truyền nhân Thái Cực quyền của Trần thị và lục đoạn cao thủ là Diệp Phàm căn cứ vào lời kể của Triệu Thiết Hải về gốc gác của ông lão cộng thêm một chút suy đoán, nào ngờ lại đoán trúng.

- Hừ! Cậu nói cái gì, ông lão này không hiểu. Cái gì mà Trần thị Trương thị, lại thêm lục đoạn, chẳng lẽ là cao thủ cờ vây, tuy nhiên lão già này không mê món đón.

Trần Khiếu Thiên giả bộ ngu ngơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.