Quan Thuật

Chương 1411: Nhậm chức ở Thủy Châu



Chủ tịch tỉnh là người điều từ tỉnh ngoài đến Yến Xuân Lai. Nghe nói là tới từ nhà họ Yến ở Bắc Kinh. Người cầm lái của bọn họ chính là Phó thủ tưởng Yến Vân.

Khắp nơi đều chú ý, chờ xem Phí Mãn Thiên nhà họ Phí và Yến Vân nhà họ Yến hai người vật tay. Rốt cuộc là gió đông thổi bạt gió tây hay là gió tây thổi bật gió đông. Khắp nơi đều mỏi mắt mong chờ

Điều chỉnh bộ máy tỉnh Nam Phúc điều chỉnh qua chưa đến một tháng, trung tuần tháng 12, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Phí Nhất Độ, nói là cha anh ta bảo Diệp Phàm đến gặp, Diệp Phàm không biết là vì chuyện gì, xin nghỉ đi Bắc Kinh.

Phí Nhất Hoàn tiếp Diệp Phàm ở biệt thự tây vườn.

Phí Nhất Độ đích thân đến sân bay đón Diệp Phàm, lái xe thẳng đến tây vườn. Biệt thự tây vườn là nhà nước cấp cho cán bộ. Có thể ở lại đây là cán bộ cao câó, ít nhất cũng là cấp phó nhà nước nghỉ hưu. Hơn nữa phải thực chức, chứ không bao gồm những người hưởng chế độ đãi ngộ cấp phó quốc, hoặc là cấp phó quốc gia chui trong gầm cầu cũng chưa có cách đến chỗ này.

Ở trong này, canh phòng nghiêm. Tuy nhiên, có Phí Nhất Độ dẫn đường, cũng thuận lợi vào biệt thự.

Phí Nhất Độ trực tiếp dẫn Diệp Phàm vào phòng Phí Nhất Hoàn, Diệp Phàm đã hiểu Phí Nhất Hoàn có chuyện quan trọng nói với mình. Bình thường lãnh đạo đồng ý tiếp anh trong phòng làm việc, đều là nói chuyện nghiêm túc quan trọng.

Hơn nữa, có thể đi vào phòng làm việc trong nhà lãnh đạo, phận lượng của anh trong cảm nhận của lãnh đạo đương nhiên cũng nặng lên. Lần trước phá thảm án 88 Diệp Phàm khéo léo tặng nhà họ Phí một đại ân tình.

Cho nên Phí Nhất Hoàn cũng chia một ly canh. Khiến cho y một uy tín khá cao trong Đảng, vô hình trung cũng tăng thêm việc y chính thức trở thành nhà lãnh đạo quốc gia.

Phòng làm việc của Phí Nhât Hoàn có phong cách cổ kính, tất cả ghế đều là đồ gỗ cổ. Không có ghế xoay thoải mái hay những đồ hiện đại. Đang ngồi trên một chiếc ghế lớn sau lưng là bức tranh – Kiên Cường chính trực Mãn Càn Khôn.

Nhìn cẩn thận thấy câu đề tặng, chữ này không ngờ là pháp gia Đường Chính viết.

Việc này, thật ra cùng với thân phận Ủy ban Kỷ luật trung ương của y rất hợp. Nhìn chữ mạnh mẽ, ngay thẳng, Diệp Phàm không khỏi ngồi thẳng dáng người.

Phí Nhất Hoàn nghi Diệp Phàm kể rõ quá trình điều tra thảm án 88 xong, lại hỏi một chút tình hình Việt Đông. Về sau, Phí Nhất Hoàn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Phàm biết y tự hỏi cái gì, xem ra việc này có liên quan đến chính mình. Cũng không quấy rầy, im lặng chờ một trong chín người đứng đầu của đất nước lên tiếng.

- Nghe nói cậu không muốn ở Ban Tổ chức cán bộ?

Phí Nhất Hoàn hỏi.

- Việc này, thật sự là đúng thế, Ban Tổ chức cán bộ tuy nói quyền lực nhiều, nhưng tôi muốn làm việc gì đó thực tế. Cụ thể một chút, là việc thực tế.

Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn, ngồi thẳng lưng, nói.

- Làm công tác tổ chức không phải thực tế sao?

Phí Nhất Hoàn nghiêm mặt, hừ nói.

- Cũng là thực tế nhưng phạm vi rất nhỏ. Tôi muốn không gian lớn hơn để phát huy, cả ngày làm công tác tổ chức nhân sự phức tạp, rất phiền lòng.

Diệp Phàm nói, tuyệt đối không sợ.

Phí Nhất Hoàn không nói, nhắm hai mắt. Tuy nhiên, đầu ngón tay y cũng nhẹ nhàng gõ trên bàn, phát ra âm thành cóc cóc rất nhỏ.

- Về Nam Phúc đi thôi.

Phí Nhất Hoàn đột nhiên mở mắt nói ra một câu.

- Được, tôi thật sự muốn trở về.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Cậu đi đi.

Phí Nhất Hoàn khoát tay áo, Diệp Phàm nhẹ nhàng ra ngoài, Phí Nhất Độ chờ ở phòng khách.

Sau khi trở lại Việt Đông, trong lòng Diệp Phàm vẫn khá buồn bực. Phí Nhất Hoàn cũng không chỉ thị về Nam Phúc đến địa phương nào, làm Diệp Phàm luôn đoán Phí Nhất Hoàn sẽ sắp xếp cho mình vị trí gì.

Nhoáng một cái đến tết nguyên đán năm 2002.

Sau khi nghỉ về vừa mới đi làm Diệp Phàm nhận được thông báo, Ban Tổ chức cán bộ trung ương đến sát hạch hắn. Cổ Hoài không hiểu sao, có vẻ ánh mắt hâm mộ, Diệp Phàm vào phòng họp nhỏ.

Gần mười ngày ngày 15 tháng 1 năm 2002.

Diệp Phàm nhận được thông báo, điều về tỉnh Nam Phúc, đảm nhiệm ủy viên thành ủy thành phố Thủy Châu, kiêm Bí thư Quận ủy khu kinh tế mới Hồng Liên, phân công quản lý kinh tế tỉnh thành.

- Ông em, chúc mừng cậu.

Người đầu tiên gọi điện chúc mừng chính là Thiết Chiêm Hùng, người này chiếm đầu tiên.

Có gì phải chúc mừng, đi một vòng Việt Đông lại trở về vẫn là tới khu kinh tế mời Hồng Liên. Xem ra, mạng của tôi có duyên với khu kinh tế mới Hồng Liên.

Diệp Phàm cười nói thực ra trong lòng hơi có vẻ đắc ý.

- Ông em, lòng ham muốn của cậu không nhỏ, cậu mới bao nhiêu?

Thiết Chiêm Hùng hừ nói.

- Tính toán đâu ra đấy năm nay cũng 25, gần 26, không còn nhỏ nữa rồi.

Diệp Phàm giọng kéo dài.

- Không nhỏ cái con khỉ, bằng đó tuổi anh mày chỉ là một thiếu ta quèn, ông em lợi hại, quân đội quân hàm thiếu tướng sáng chói. Chính quyền cũng có chức, không ngờ thăng Giám đốc Sở.

Thiết Chiêm Hùng nói không ngờ có chút chua xót.

- Chua xót gì anh Thiết, anh hiện tại đường đường là thứ trưởng, sơ với tôi một giám đốc Sở lợi hại hơn nhiều lắm.

Diệp Phàm nói thực ra, trong lòng cũng đắc ý.

Thành phố Thủy Châu tuy không phải là thành phố cấp phó tỉnh, nhưng từ trước có quy củ.Trong bộ máy ủy viên thường vụ tỉnh, cán bộ cấp phó đều là cấp Phó Giám đốc sở, không có cấp phó thành ủy cũng là cấp phó giám đốc sở. Một phân cũng là một tầng núi.

Việc này có lẽ là Tỉnh ủy Nam Phúc tính đến địa vị xấu hổ của Thủy Châu, đền bù một chút. Tuy nhiên, nghe nói trong bộ máy ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Thủy Châu cũng có vài cái phó.

Người thứ hai điện tới chính là Đoàn Hải Thiên, câu đầu tiên y nói chính là

- Ông em, lập tức quay lại, cùng Cố Nhất Võ ngu ngốc bàn giao công tác các sớm càng tốt. Đồ ngu ngốc đó, tôi nhìn thấy y liền ghê tởm. Mẹ nó, đánh rắm cũng không xong, làm hỏng việc của tôi.

- Anh Đoàn, anh dù sao cũng phải hoãn cho tôi vài ngày. Bên Việt Đông còn có việc phải bàn giao. Không thể đi vội như vậy.

Diệp Phàm nói, cảm thấy Đoàn Hải Thiên cũng nóng nảy một chút. Hắn không phải thần, không có khả năng vừa đến thì khu kinh tế mới Hồng sẽ Liên khởi sắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz

Đến lúc đó không kéo được khu kinh tế mới hồng liên, cũng không biết giải thích với Đoàn Hải Thiên như thế nào. Cùng đến khu kinh tế mới Hồng Liên, trong lòng Diệp Phàm có chút áp lực tâm lý.

- Nhanh đến cuối năm, nếu không thể cứ việc bàn giao, lại kéo dài tới sang năm. Tôi không chờ đợi được, cậu vẫn nên nhanh trở về tranh thủ trong vòng ba ngày sắp xếp chuyện bên Việt Đông. Tôi lúc đó sẽ tự mình đến đón cậu.

Đoàn Hải Thiên thật sự là nóng nảy, quả thực coi Diệp Phàm là vị cứ tinh. Việc này tám phần là bị Nạp Lan Nhược Phong gây ra. Sĩ diện của mỗi người, Đoàn Hải Thiên đương nhiên không ngoại lệ.

- Anh Đoàn, anh như vậy làm tôi có áp lực tâm lý.

Diệp Phàm nói.

- Có áp lực mới có động lực. Không cần nói gì khác về sau khu kinh tế Hồng Liên toàn bộ giao cho cậu, cậu muốn làm thế nào ra tiền thì làm. Tôi yên tâm hai trăm phần trăm.

Cậu muốn quyền cấp quyền, người quan trọng làm cho người ta muốn bầu trời ánh trăng, tôi nghĩ cách lấy cho cậu. Có một yêu cầu duy nhất là làm cho khu kinh tế mới Hồng Liên đừng lầm vào tình trạng tê liệt.

Ít nhất cũng phải giống một khu kinh tế bình thường mới được. Khả năng cậu không biết. Quốc vụ viện có chút không hài lòng với khu kinh tế mới Hồng Liên, cấp trên đã biết.

Cho kỳ hạn cuối cùng, nói là cho chúng ta hai năm, nếu không thể giải vây thì rút lui khu kinh tế mời hồng liên.

Mà một số cán bộ ở tỉnh, nhân cơ hội này bàn tán, có chút phê bình kín đáo. Nói tầm mắt của tôi hẹp, những ngày này tôi thật không tốt. Cậu nghĩ xem, khu kinh tế mới Hồng Liên là tôi muốn làm ra, nếu như bị hủy trên tay tôi, quá mất mặt. tôi sợ Nam Phúc này cũng không ở nổi nữa.

Đoàn Hải Thiên nói chính là tình hình thực tế.

- Rút lui khu kinh tế mới.

Diệp Phàm miệng nói thầm, cũng có chút nóng nảy nói:

- Tôi lập tức thu xếp chuyện bên này rồi trở lại.

Dù sao, Diệp Phàm nếu chỉ cấp Giám đốc Sở cũng không có nhiều thực quyền, mà tỉnh thành lại ngay dưới mắt Tỉnh ủy, lãnh đạo cấp phó tỉnh cũng không ít. Còn cấp Giám đốc lại càng nhiều.

Mà khu kinh tế mới Hồng Liên mới là khối thịt béo bở thật sự. Tuy nói trước mắt khu kinh tế mới lâm vào tình trạng nửa tê liệt nhưng lạc đà gầy lớn hơn ngựa, việc này, không gian làm việc quá lớn, Diệp Phàm muốn về Hồng Liên, cũng là tỉnh Nam Phúc cho hắn không gian lớn hơn để phát triển.

Làm người phải làm việc, làm việc phải làm tốt. Diệp Phàm cũng có ước mơ và khát vọng. Ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Việt Đông thực quyền rất lớn nhưng Phượng Quốc Hưng và Cổ Hoài đè nặng trên đầu, trên thực tế công tác không thuận lợi, nhiền mặt cản.

Về khu kinh tế mời Hồng Liên, ít nhất cũng có thể khẳng định, nhân vật số 1 Đoàn Hải Thiên sẽ quyết tâm ủng hộ hắn. Mà trong số ủy viên thường vụ tỉnh ủy, cũng có vài ủy viên quan hệ với hắn không tồi. Đây là hoàn cảnh để mình phát triển khát vọng. Diệp Phàm nhận lệnh điều động xong, tâm trạng khá kích động.

Buổi tối, Diệp Phàm hỏi thăm Triệu Xương Sơn.

- Đến lên tiếng chào, chuẩn bị đi rồi.

Triệu Xương Sơn thản nhiên nhìn Diệp Phàm một cái, trong giọng nói không rõ xu hướng.

- Bí thư Triệu, việc này cũng là quyết định tạm thời. Tuy nhiên, mặc dù tôi đi chỗ nào, tôi cảm ơn Bí thư Triệu quan tâm và ủng hộ tôi.

Vẻ mặt Diệp Phàm cung kính, nói.

- Có chút ủng hộ là không tính.

Triệu Xương Sơn thản nhiên nói. Nhìn Diệp Phàm một cái nói:

- Việt Đông không tốt sao?

- Việt Đông rất tốt.

Diệp Phàm nói có chút xấu hổ, giọng Triệu Xương Sơn thể hiện chút không hài lòng.

- Nghĩ một đằng nói một nẻo.

Triệu Xương Sơn thản nhiên nói xong, đột nhiên khoát tay áo nói.

- Cậu đi đi tuy nhiên, khu kinh tế mới Hồng Liên cũng không thoải mái hơn so với Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Cậu tự mình biết.

Diệp Phàm đi ra luôn suy nghĩ lời Triệu Xương Sơn nói.

- Hừ thật là uy phong, không nói một tiếng nào.

Vừa mới đi ra, điện thoại Kiều Viên Viên gọi đến, giọng Kiều Viên Viên có chút bất mãn.

- Đại tiểu thư, anh nào dám uy phong. Em đang ở đây, anh tới đón em. Việc này muốn tâm sự với em

Diệp Phàm nói.

- Trường học, anh tới đi.

Kiều Viên Viên hừ nói, Diệp Phàm lái xe thẳng đến đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.