- Ha ha!
Phí Mãn Thiên cười cười, đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Năm trăm triệu, phải giải quyết xong chuyện của Hướng Phi. Sẽ cấp trước cho cậu một trăm triệu, có tiến triển sẽ bàn tiếp. Về phần tên danh nghĩa hạng mục, cậu phải tự nghĩ cách, xoay quanh hạng mục sông Hồng Liên và phương diện cải tạo Thành phố cũ là được rồi.
Diệp Phàm cố hết sức nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, miệng nhoẻn cười rồi, chỉ là không dám cười thành tiếng.
Hắn lập tức nói:
- Bí thư Phí à, đều là người của mình, như thế thì xa lạ quá. Dù cho Bí thư Phí không cấp tiền thì tôi cũng sẽ giúp người anh em Hướng Phi chuẩn bị tốt, bằng không còn gọi gì là anh em nữa có phải không nào? Việc này, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại mời Sư trưởng Trấn đi trò chuyện. Đã lâu không gặp, tụ tập một chỗ uống chút gì đó cũng tốt.
Tuy nhiên, lời nói của Diệp Phàm làm cho người nhà họ Phí cảm thấy khinh bỉ, đặc biệt là Phí Nhất Độ, sự khinh bỉ càng rõ ràng. Diệp Phàm có vẻ ngượng ngùng, cười nói:
- Đừng dùng ánh mắt như thế để nhìn anh em, tôi cũng đâu có cách nào có phải không? Cậu xem, tôi từ trước tới nay đều chí công vô tư. Hết thảy đều là vì dân chúng khu Hồng Liên cả. Đến lúc Hồng Liên đều tốt rồi thì Phí gia cũng được nở mày nở mặt có phải không nào?
- Đúng đúng đúng! Đại ca thật là cao thượng, chỉ biết cống hiến, không cần báo đáp. Theo cháu thì, chú à, đồng chí Diệp Phàm hoàn toàn có thể làm đảng viên gương mẫu của toàn tỉnh Nam Phúc.
Phí Nhất Độ chuyển hướng.
- Tôi... không cao thượng như vậy đâu, chỉ là làm chút việc nhỏ thôi. Lãnh đạo đều đã từng nói, cán bộ phải luôn nghĩ đến dân chúng thì mới là cán bộ tốt. Tuy nói tôi không dám tự xưng là mình là một lãnh đạo tốt, nhưng tuyệt đối không phải lãnh đạo tồi, đứng ở mức trung bình thôi.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Mức trung bình? Tôi thấy lòng tư lợi của cậu rất mạnh. Đương nhiên, chữ
"Tư" này phải xem được dùng vào chỗ nào. Tuy nói là phương pháp của cậu hơi kỳ lạ nhưng điểm xuất phát dù sao cũng là vì dân chúng Hồng Liên. Tôi hi vọng cậu có thể quản lý tốt tiền mà
"chính phủ" cấp. Bài học của Cố Nhất Võ rất sâu sắc, khu Hồng Liên không thể lại đi vào vết xe đổ được.
Chợt Phí Mãn Thiên thản nhiên nói.
Diệp Phàm vừa nghe, trong lòng chợt có chút sợ hãi. Nghe giọng điệu của Phí Mãn Thiên chẳng lẽ là phải động đến bộ máy lãnh đạo của Hồng Liên? Nếu Phí Mãn Thiên hạ quyết tâm thì vị trí của mấy cán bộ cấp Phó giám đốc sở kia của Hồng Liên đều có chút nguy hiểm. Việc này đối với Phí Mãn Thiên này mà nói đúng là không khó, chỉ cần một câu chỉ thị của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì có thể giải quyết xong.
- Chú Phí, sau khi trở về cháu sẽ chỉnh đốn và cải cách bộ máy. Vực dậy tinh thần tích cực của mọi người. Gần đây phương diện làm quy hoạch của đồng chí Phó bí thư Vệ Sơ Tịnh biểu hiện vô cùng chói mắt. Cho mọi người tăng ca thêm giờ vài ngày cũng đã qui hoạch hoàn chỉnh được khu Hồng Liên, nghe nói còn đưa cho kiến trúc sư Viện Công trình xem qua. Quy hoạch khu Hồng Liên lần này là đã trải qua nhiều kiểm chứng nghiêm ngặt, và đã qua kiểm nghiệm thực tiện.
Diệp Phàm vội nhắc đến Vệ Sơ Tịnh.
Dĩ nhiên là lo lắng Phí Mãn Thiên thật sự muốn động đến bộ máy của Hồng Liên, sa thải Vệ Sơ Tịnh thì có thể là một tổn thất lớn. Ít nhất ở Hồng Liên, Vệ Sơ Tịnh sẽ một mực khăng khăng giúp đỡ mình. Nếu thay đổi nhất loạt nhân viên không biết tình hình sẽ như thế nào? Đương nhiên, nếu đổi bằng những người của anh Trương -Chủ tịch quận Lâm Khải thì Diệp Phàm cũng không ngại. Điều Diệp Phàm lo lắng chính là ôm phải một đám chẳng ra gì thì phiền phức to.
Nửa giờ sau, Trấn Trung Lương quả thật đã tới, vừa nhìn thấy Diệp Phàm, lập tức nói:
- Đại ca, đã lâu không gặp, thật nhớ anh chết đi được!
Hơn nữa, anh chàng còn ôm một cái thật thân mật. Những biểu hiện này đương nhiên lại người nhà họ Phí thấy được hy vọng.
Sau khi hai bên hàn huyên một hồi, Diệp Phàm trân trọng giới thiệu Phí Hướng Phi với Trấn Trung Lương.
- Trước mắt đang thiếu vị trí Phó sư trưởng, tuy nhiên, ít nhất cũng phải là đồng chí có quân hàm thượng tá mới được. Đây là điều kiện cơ bản nhất rồi.
Trấn Trung Lương nhìn Phí Hướng Phi một cái, thành thật nói.
- Quân hàm?
Phí Nhất Độ vừa nói vừa nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Mai Thiên Kiệt không phải đệ tử của anh sao? Tìm nó đi!
- Điều này, thằng nhãi vắt mũi chưa sạch Thiên Kiệt á, lời của nó làm sao tin được?
Diệp Phàm lại muốn đẩy ra.
- Ha ha, đại ca đừng khiêm tốn. Tư lệnh Mai Trường Phong hình như rất tán thưởng anh. Chắc hẳn một thượng tá cũng không phải đặc biệt khó có phải không? Hơn nữa, không phải Tư lệnh Mai trực tiếp quản lý vịnh Lam Nguyệt của Thủy Châu sao? Vừa đúng lúc, Hướng Phi đến xử lý vài chuyện của vịnh Lam Nguyệt.
Phí Nhất Độ dựa dẫm vào Diệp Phàm rồi, nhưng Phí Mãn Thiên ngồi ở trên bàn không hé răng, giống như việc này không có quan hệ gì đến hắn. Đúng là lão cáo già!
- Nhất Độ, việc này người ta chắc sẽ chướng mắt khi nhìn vào thân phận này của tôi. Cậu không phải không biết, lần trước đến Mai gia vì làm mai mối cho Tề Thiên, suýt nữa đã không thành.
Diệp Phàm dẫu sao cũng không muốn mua dây buộc mình bởi vì việc này rất rắc rối. Phó sư trưởng Sư đoàn A đó không phải chuyện vừa, muốn đẩy Phí Hướng Phi lên chức, trừ phi người nhà họ Phí ra mặt, trao đổi lợi ích.
- Không phải cuối cùng đã thành rồi sao?
- Cái này…
Diệp Phàm vẻ mặt nhăn nhó, liếc nhìn Phí Mãn Thiên một cái.
- Năm chén rượu dễ uống như vậy sao? Nếu vậy thiên hạ đều đã trở thành hũ rượu hết rồi. Muốn uống được rượu phải thể hiện được bản lĩnh uống rượu ra, nếu không thì miễn bàn.
Phí Mãn Thiên đột nhiên hừ một tiếng. Lão già này tương đối giảo hoạt, gặp Trấn Trung Lương khó mà nói ra ở đây được, không ngờ đem số tiền năm trăm triệu tiền nói thành năm chén rượu, Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu ra ngay, đành phải chua xót nói:
- Vậy để cháu thử xem. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Không phải thử mà là nhất định phải làm việc. Anh em tôi tin tưởng vào khả năng của đại ca, Mai gia sẽ nể mặt anh. Nếu Mai gia không được, không phải còn có một cái cầu...
Phí Nhất Độ vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm khẩn trương hét lên:
- Dừng ngay! Dừng ngay! Coi như tôi sợ cậu được chưa, đại ca Nhất Độ.
- Không dám nhận đâu, anh là đại ca của tôi thì không dám để anh gọi như vậy.
Phí Nhất Độ đúng là cứng đầu, không chịu nhường nhịn ông đây một chút nào.
Vì tiền, Diệp Phàm đành phải làm bất cứ giá nào.
Tuy nhiên, Phí Mãn Thiên dù sao nói cũng giữ lời, đương nhiên, cũng là vì nhử ngọt Diệp Phàm. Buổi sáng ngày thứ ba, nguyên một khoản tiền lớn một trăm triệu với lý do cải tạo lòng sông được chuyển đến tài khoản của khu kinh tế mới Hồng Liên, làm Chủ tịch quận Trương nghe Cục trưởng cục Tài chính báo cáo xong liền cười toe toét đến nỗi suýt chút nữa nghẹn họng, nhìn trân trối, mặt khác cũng nảy sinh sự kíêng nể Diệp Phàm.
Thằng cha này đã đến văn phòng làm việc của Diệp Phàm xin chỉ thị nói:
- Bí thư Diệp, ở tỉnh gửi một trăm triệu xuống dưới, nói là chuyên dùng để cải tạo lòng sông. Anh xem, số tiền này nên quy hoạch sử dụng thế nào?
- Số tiền này, dù sao cũng chỉ là phê duyệt ban đầu, về sau còn có khoản thứ hai, khoản thứ ba sẽ được duyệt. Thép tốt phải dùng để tạo ra lưỡi dao sắc, sông Hồng Liên nhất định sẽ được cải tạo rồi, tuy nhiên khu chúng ta hiện nay chẳng còn bao nhiêu tiền nhàn rỗi.
Lấy trước hơn mười triệu trả nợ đi. Làm thuê kiếm ít tiền công thật không dễ dàng, chúng ta không thể chặn đường sống của bọn họ.
- Thứ hai, rút ra ba mươi triệu bước đầu khởi công các công trình làm sạch sông Hồng Liên. Tuy nhiên, quy hoạch toàn tỉnh hiện tại là do đồng chí Vệ Sơ Tịnh phụ trách. Vì thế khoản tiền này do cô ấy đi quản lý là được rồi.
Diệp Phàm liếc nhìn Chủ tịch quận Trương một cái, nói:
- Mặt khác, chuyện nhà máy khóa anh phải sát sao xử lý, nơi đó chính là địa điểm làm việc sau này của chúng ta. Song Tử Tinh Lầu của chúng ta qua vài ngày nữa sẽ không còn là chúng ta rồi. Trọng trách trên vai hai người chúng ta rất nặng nề. Trong khoảng thời gian không có ký túc xá này, mọi người phải chịu chen chúc ở nhà máy đó trước vậy. Về sau có dư tiền, chắc chắn sẽ xây dựng lại tòa nhà lớn của Chính phủ.
- Chuyện nhà máy khóa, hôm qua tôi và đồng chí Vệ Sơ Tịnh còn cùng nhau đi tìm chủ nhiệm Lưu Nhất Đa của Ủy ban Kinh tế Thương mại. Hắn nói tạm thời không có biện pháp triển khai xuống dưới. Đã bắt đầu có chuyện công nhân làm loạn rồi, hắn cũng rất khó xử lý? Chỉ sợ công nhân làm ầm ĩ liên miên không dừng lại được. Việc này, chúng ta những người ăn nhà nước cơm đều sợ hãi.
Trương Lăng Nguyên nhíu mày, nói.
- Đã tìm hiểu qua chưa? Có thật là có chuyện công nhân gây rối không?
Diệp Phàm cau mày hỏi.
- Có thì có, tuy nhiên, chỉ gần mười công nhân. Những người này, tôi cảm thấy có chút vấn đề, giống như sau lưng có người cố ý xúi bẩy.
Trương Lăng Nguyên đang nghe nói Song Tử Tinh Lầu đều phải bán đi thì bình tĩnh lại, nếu tòa nhà Quận ủy lầu cũng phải bán, thì khi bán tòa nhà
"chính phủ" cũng chẳng có gì để nói.
Hơn nữa, hôm nay có tới một trăm triệu, hầu bao của Trương Lăng Nguyên lại căng lên, cho nên, trong lòng dẫu sao cũng có chút khâm phục Diệp Phàm.
Đương nhiên, kiêng nể là nguyên nhân chủ yếu. Phải biết rằng, nghe nói khoản tiền này do đích thân Bí thư tỉnh ủy Phí cấp xuống. Quan hệ của Diệp Phàm và Bí thư Phí thật làm cho người ta khó hiểu. Trương Lăng Nguyên dù có to gan lớn mật thế nào cũng không dám thách thức với nhân vật số một của tỉnh Nam Phúc.
- Điều tra đi, xem có phải thật sự gây rối hay không? Gây rối thật thì cũng phải giải quyết đi. Chủ tịch quận Trương, thời gian không chờ đợi ai đâu. Anh nghĩ xem, đợi Song Tử Tinh Lầu của chúng ta bán được rồi, chúng ta sẽ không còn địa điểm làm việc nữa. Việc đóng cửa nhà máy có phải lại càng khó đàm phán không. Thật sự đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng ngồi trên một con thuyền, cùng chịu sóng gió.
Diệp Phàm nói.
- Việc này, thực ra tôi nghĩ không biết có phải là chủ nhiệm Lưu không muốn bán nhà máy không.
Trương Lăng Nguyên có vẻ hơi chần chừ nói.
- Tên Lưu Nhất Đa này, hừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng.
Buổi sáng ngày hôm sau truyền đến một tin kinh thiên động địa.
Vào lúc rạng sáng tầm ba giờ rưỡi đêm hôm qua, Trợ lý Thị trưởng, Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại- đồng chí Lưu Nhất Đa chơi gái ngoại quốc tại khách sạn Thủy Châu Hoa Thắng, bị đội cảnh sát Hình sự khi truy bắt một kẻ giết người bất ngờ bắt quả tang.
Lúc đó, chủ nhiệm Lưu Nhất Đa đang ôm một cô em Nhật Bản đi ra đi vào, không ngờ lại
"chơi" luôn ở hậu hoa viên, vô cùng sành điệu. Lúc đó, đồng chí Đội phó đội cảnh sát hình sự tỉnh -Triệu Thiết Hải khi ấy đang bắt tội phạm liền tiến lên cho Chủ nhiệm Lưu hai cái bạt tai, mắng:
- Mẹ nó, sành điệu quá nhỉ, ông đây còn chưa từng chơi qua. Còn là hàng ngoại, cave ngoại thì ngon hơn cave nội à, đúng là đồ sính hàng ngoại!
Thế mà sau trận đột kích kinh thiên động địa, thằng cha này còn huênh hoang nói:
- Ông đây là trợ lý Thị trưởng. Chúng mày là người phân cục nào của Thủy Châu? Gọi lãnh đạo của chúng mày đến đây!
- Trợ lý cái quái gì… Ông đây là người của tỉnh Sở. Dẫn đi!
Triệu Thiết Hải không thèm để ý đến tiếng kêu la của thằng cha này, lại đá cho Lưu Nhất Đa một cái từ trên giường lăn xuống đất, miệng gọi mẹ không ngớt rồi mới gọi người dẫn đi.
Ở trong hành lang, vừa đúng lúc mấy vị phóng viên của thành phố Giang Nam đang uống rượu, lập tức cầm máy ảnh chụp lia lịa.
Vì vậy, mất cả đêm để chạy chọt ra ngoài, trợ lý Lưu Nhất Đa không ngờ bị đăng báo. Hình đăng trên báo, dĩ nhiên không phải là hình ảnh nóng bỏng ở hậu hoa viên kia.
Việc này, lúc đó Diệp Phàm cũng biết, tất nhiên là do Triệu Thiết Hải báo cáo. Đồng chí Phạm Cương của Sở An ninh Quốc gia vì điều tra làm rõ hành tung của Lưu Nhất Đa nên theo dõi suốt mấy ngày không chợp mắt.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm lại bị gọi vào phòng họp.
Vẫn chỉ nghe Đoàn Hải Thiên đập xuống bàn mấy cái, quát tháo một trận, viện lý do vớ vẩn nào là phải chỉnh đốn tư tưởng và tác phong, tố chất, tư tưởng chưa cứng rắn. Cuối cùng, Bí thư Đoàn chỉ định cho đồng chí Văn Nhất Cử - Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố tạm thời xử lý thay công việc của Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố thì mới tan họp.