- Ha ha. Thủy Châu là thành phố nắm giữ quân đội kiểu mẫu, tôi tin là chỉ cần anh ra mặt, chắc là họ sẽ suy nghĩ vấn đề này. Tất cả đều là vì tôn chỉ vì bộ đội phục vụ mà.
Lại nói đến tiền, đó là cái mà con người nên nắm lấy đúng không? Hơn nữa, chẳng nhẽ Quân khu tỉnh lại không có tiền? Chút tiền nhỏ này chắc sẽ không làm khó được Tư lệnh Ngô đúng không?
Hơn nữa, nếu cậu ấy mà đến vịnh Lam Nguyệt rồi thì không nói chắc được gì đâu. Chuyện này khi nào Tư lệnh Ngô thu xếp ổn thỏa rồi, kí hiệp ước với khu Hồng Liên rồi thì cậu ấy mới được tự do.
Với lại chuyện này chúng tôi cũng có thể làm tờ chứng minh, sẽ không để lại
"dấu vết" gì đâu.
Cậu ấy mà Diệp Phàm nói tới tất nhiên là ám chỉ con trai của Ngô Huy Cần, Ngô Diễn rồi.
Tư lệnh Ngô hiểu ý của Diệp Phàm, muốn cứu con ra thì phải làm ổn thỏa chuyện nhà khách Quân khu tỉnh. Hơn nữa, Diệp Phàm đã
"bán" cho Ngô Huy Cần một món nợ ân tình, Ngô Diễn chắc sẽ không sao. Những chuyện như đâm xe, đánh nhau nói là chuyện lớn thì là chuyện lớn, nói không có chuyện gì thì sẽ là chẳng là cái rắm gì.
-Vậy thì... Được rồi. Tôi về sẽ bàn bạc thêm với Tư lệnh Hồ.
Tư lệnh Ngô không còn cách nào khác đành phải gật gật đầu, buồn bực đến mức muốn đâm đầu vào tường.
-Phải nhanh lên đấy. Sông Hồng Liên của chúng tôi không đời được nữa đâu. Tôi lo Quân đoàn trưởng Hầu mà biết thì chuyện này chắc sẽ không thỏa đáng.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
-Ừ.
Tư lệnh Ngô đáp lại một tiếng rồi cùng với trưởng phòng Mã đi ra cửa chính cục công an thành phố. Đám người của trưởng phòng Mã giờ bị Tư lệnh Ngô phái đi bệnh viện thăm hỏi và xin lỗi Bí thư Lô Vĩ.
Tiếu Duệ Phong thấy không có trò gì để xem nữa, đi về với vẻ mặt buồn bực.
Về phía bọn Đội trưởng Hướng, họ vỗ tay như sấm vui vẻ tiễn Diệp Phàm.
Buổi chiều Diệp Phàm đến bệnh viện thăm Lô Vĩ.
Lúc đó Lô Vĩ đang truyền nước, trên mặt cũng vẽ một vùng thuốc đỏ, trên đầu quấn một miếng băng gạ. Nhìn thì cũng giống dáng vẻ của người bị đánh một trận. Rất giống, nhìn rất là thảm hại.
-Thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?
Diệp Phàm sờ sờ đầu của Lôỗ Vĩ, cười nói.
-Tất nhiên là ổn? Không thấy là đang truyền nước đây à?
Lô Vĩ liếc nhìn Diệp Phàm một cái cười nói.
-Truyền nước gì?
Diệp Phàm hỏi.
-Amino axit albumin…toàn là thuốc bổ thôi. Nói chung là truyền thì truyền thôi. Bị oan lớn để được tiền thì cũng đáng. Mấy hôm nay thực sự cũng thấy hơi mệt rồi. May mà có thể truyền xong để về nghỉ ngơi mấy ngày.
Lô Vĩ cười gượng một tiếng.
-Truyền cũng có chết ai đâu ông tướng.
Diệp Phàm vừa cười vừa mắng.
-Đại ca. Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao tự nhiên Ngô Huy Cần lại dễ nói chuyện thế. Nghe nói hắn từ trước đến nay luôn có quan hệ rất tốt với Tư lệnh Ngô. Ở Thủy Châu rất ít khi thấy hắn chửi người khác. Ở Quân khu tỉnh thì lại càng tỏ ra bá đạo.
Lô Vĩ gãi gãi đầu, cũng tỏ ra vẻ không hiểu gì hỏi.
-Haha. Bọn họ lúc đó đến để đòi người. Cậu xem qua đơn xin của họ chưa?
Diệp Phàm cười bí hiểm hỏi.
-Xem rồi. Tất cả các thủ tục đều hợp pháp mà.
Lô Vĩ tỏ vẻ kinh ngạc nói.
-Thế giấy tờ của tên tình nghi Ngô Diễn đã kiểm tra chưa?
Diệp Phàm lại hỏi tiếp.
-Điều tra rồi. Hắn chính xác là quân nhân, không sai mà.
Lô Vĩ nói vẫn tỏ ra không hiểu gì cả.
-Cậu chỉ biết hắn là quân nhân? Cậu có biết hắn là quân nhân ở đâu không? Đồ đầu lợn. Cái đấy mà cũng không điều tra rõ ràng.
Diệp Phàm chế nhạo hừ nói.
-Cái này… Nói thật là em vẫn chưa điều tra. Chắc là ở Quân khu tỉnh à? Lão già nhà hắn ở Quân khu tỉnh, hắn không ở Quân khu tỉnh chẳng nhẽ lại đến sư đoàn dã chiến chịu khổ? Nhìn dáng vể công tử của hắn cũng không giống một người chịu được khổ. Hơn nữa, ở Quân khu tỉnh lão già nhà hắn có thể chiếu cố được, đề bạt cái gì cũng nhanh hơn một chút không phải sao?
Lô Vĩ nói.
-Haha. Không sai, trước đây hắn làm ở Quân khu tỉnh, hình như còn là thiếu tá tham mưu cơ nhưng từ khi từ khi đoàn quân thứ hai của Thủy Châu lập Sư đòan A đến nay, Ngô Huy Cần sớm đã nhìn thấy tiền đồ sáng lạng của Sư đoàn A, nên đã thông qua các mối quan hệ đã đưa con trai mình đến đảm nhiệm thiếu tá Tiểu đoàn trưởng Sư đoàn A. Lão già này cũng có chút sức mạnh.
Diệp Phàm cười haha nói.
-Tôi hiểu rồi. Lần này thiệt lớn rồi. Mẹ kiếp. Tên Ngô Huy Cần này đúng là quá giảo hoạt. Con trai hắn giờ đã là người của Quân đoàn hai rồi mà còn dùng chiêu bài Quân khu tỉnh đến chuyển người đi.
Đây không khác gì là lừa đảo. Mẹ chó, làm cho ông mày suýt nữa thì cãi nhau hò hét đứt cổ họng với Mã Bằng Lâm. Lúc đầu em nghĩ chuyện này có chút đuối lí. Lãnh đạo đã đến đòi người rồi. Điều này cơ quan công an của chúng ta phải chuyển giao quân nhân cho bọn họ.
Tuy nhiên, anh giao cho chuyện này cho nên em cứ lấy cớ án tình không rõ làm vụ án hình sự để kéo dài thời gian.
Không ngờ Mã Bằng Lâm lại mượn da hổ giả. Nhận được bài học đắt giá rồi. Tên khốn đó. Lão rùa già.
Lô Vĩ vẻ mặt buồn bực chửi rủa, tay nắm đấm đập liên tục vào giường.
-Ha ha. Tôi cũng bảo người khác điều tra rồi mới biết được. Ngô Diễn vốn là người của Quân khu tỉnh, bọn họ lấy giấy tờ trước đây để lừa chúng ta cũng là bình thường.
Mà tôi điều tra ra Ngô Diễn là quân nhân ở Quân đoàn hai thì đã có ngay chủ ý. Cái này rõ ràng thế rồi sao. Muốn chuyển giao cũng phải là cơ quan Quân vụ và bộ phận Bảo vệ của Quân đoàn hai đến chuyển giao đúng không?
Xem ra mối quan hệ giữa Ngô Huy Cần và Quân đoàn trưởng Hầu Quân đoàn hai cũng không ra gì. Nếu không hắn hoàn toàn có thể liên hệ nhờ người của cơ quan Quân vụ Quân đoàn hai ra mặt để đòi người.
Diệp Phàm cười nói, lọ vẻ đắc ý.
-Có thể Ngô Huy Cần sợ việc này để Quân đoàn trưởng Hầu biết sẽ có ảnh hưởng không tốt đến con trai của hắn. Nên mới bê bít chuyện này lại. Nhưng thủ đoạn mà bọn chúng dùng cũng khá cao tay, rất có khả năng lừa người khác. Người bình thường khó có thể dự tính chuyện này khéo léo như vậy.
Lô Vĩ gật gật đầu.
-Tôi nghĩ chuyện này không sai đâu. Mối quan hệ giữa Ngô Huy Cần và Quân đoàn trưởng Hầu đúng là không ra gì cả. Chuyện nhỏ này nói là không có gì là không có gì rồi, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Ngô Diễn cả. Đến lúc vừa thả người, chúng ta chỉ biết giương mắt lên nhìn thôi.
Diệp Phàm nói.
-Đại ca. Có phải anh sớm đã biết chuyện này rồi không?
Lỗ Vĩ đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, ánh mắt kỳ lạ nhìn Diệp Phàm, như cười như không.
-Ha ha…
Diệp Phàm cười trừ không trả lời.
-Đại ca, anh lợi dụng cả anh em, ít nhất cũng nói trước với chúng em một câu chứ. Sau đó chúng em diễn tiếp một vở kịch với Mã Bằng Lâm không phải tốt hơn sao? Cũng sẽ không đến mức làm em bị động như thế, trong lòng vẫn hơi lo lắng một chút.
Lô Vĩ suýt chút nữa buồn bực chết mất.
-Kịch có diễn hay đến đâu cũng không bằng cảnh tượng thật đến một cách ép sự thật đúng không? Nếu cậu biết trước sự thật lúc đó mạnh mồm một cái, có thể trưởng phòng Mã sẽ đánh hơi thấy manh mối gì đó. Thế thì không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Cho nên chuyện này cậu không thiệt thòi gì cả. Không phải là tôi đã giúp cậu kiếm được vài trăm ngàn cho căn cứ địa Bí thư của cậu sao? Cái bàn với cái ghế gãy đó của cậu sao đáng giá thế được. Trăm ngàn à? Hai ba chục nghìn tệ là cao lắm rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Thế mà gọi là anh em?
Lô Vĩ cười nói.
-Thế không gọi là anh em thì gọi là gì?
Diệp Phàm mặt nghiêm túc nói. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
-Anh…
Lô Vĩ trợn tròn mắt, chỉ Diệp Phàm thốt ra hai chữ. Đúng là không còn gì để nói nữa.
-Lại thế nữa à. Ngô Huy Cần không có động tĩnh gì cả. Chuyện này đúng là lạ thật.
Nạp Lan Nhược Phong hừ nói qua điện thoại.
-Tôi cũng băn khoăn. Giám đốc sở Tiếu nói, lúc Phó tư lệnh Ngô đến cục Công an hùng hổ lắm. Hơn nữa, còn đập bàn với Diệp Phàm. Nhưng sau đó Diệp Phàm chỉ nhắc đến mấy chữ Quân đoàn hai, Tư lệnh Ngô lập tức mềm mỏng. Chẳng nhẽ Diệp Phàm lại có chỗ chống lưng ở Quân đoàn hai?
Đinh Nhất Minh nói có chút không hiểu.
-Không thể nào. Hầu Bình chẳng qua chỉ là Quân đoàn trưởng Quân đoàn hai, địa vị ngang bằng với Tư lệnh Ngô ở Quân khu tỉnh. Ngô Huy Cần là Phó tư lệnh Quân khu tỉnh chẳng nhẽ lại sợ tên Hầu Bình đó. Hơn nữa, Hầu Bình cơ bản không thể quản được chuyện của Quân khu tỉnh. Hai người cùng chức vụ ở hai đơn vị khác nhau đều trực thuộc Quản hạt Đại quân khu Lĩnh Nam. Quân khu tỉnh còn là hai tầng quản lý, còn phải chịu sự quản lý của quản hạt của Thư kí Phí. Đương nhiên, nói thì nói thế thôi, Phí Mãn Thiên không thể quản được chuyện của Quân khu tỉnh, chỉ là quản lý trên lý thuyết thôi.
Nạp Lan Nhược Phong thản nhiên nói.
-Hắn ta quả nhiên là xảo quyệt. Chắc là Tư lệnh Ngô đã bị hắn bắt được điểm yếu, hay yêu cầu phá bỏ nhà khách Quân khu tỉnh gì đó. Giám đốc sở Tiếu nói là đã cân nhắc rất nhiều nhưng rốt cuộc cũng chẳng hiểu ra làm sao đành ra về. Nhưng lần này Ngô Huy Cần thật sự mất hết thể diện rồi.
Không ngờ con người này bình thường mạnh mẽ cứng rắn thế mà đến lúc cần lại như rùa rụt cổ. Con người này đúng là khó dự đoán. Miệng cọp gan thỏ thôi.
Đinh Nhất Minh có chút tiếc nuối.
Tại nhà của Tư lệnh Quân khu tỉnh Hồ Trung Minh.
Tư lệnh Hồ tuy nói là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nhưng lại không được ở tại khu nhà Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy ở vịnh Hà Lưu Tinh khu Đông Thành Tứ Trúc, mà phải ở khu nhà chuyên dùng trong Quân khu tỉnh. Đây là địa bàn của Tư lệnh Hồ. Xét về mặt an toàn thì lực lượng đe dọa cũng không thua gì Vịnh Lưu Tinh.
Lúc đó, Tư lệnh Hồ đang nằm nghiêng trên cái ghế trúc có thể lắc đi lắc lại, mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo, có vẻ rất chăm chú, cái ghế cũng không đung đưa gì. Kỳ lạ là trước mặt ông ta có một người đang đứng. Nhìn kỹ một chút thì thấy không phải là Phó tư lệnh Ngô Huy Cần còn là ai nữa.
Phó tư lệnh Ngô đứng với vẻ mặt xầu hổ. Thực ra bên cạnh cũng có một cái ghế khác nhưng Phó tư lệnh Ngô lại không ngồi xuống. Thấy Tư lệnh Hồ không để ý Phó tư lệnh Ngô cứ đứng thế. Hơn nữa, người còn có vẻ hơi cúi xuống, cứ đứng như thế.
Nghe nói Phó tư lệnh Ngô và Tư lệnh Hồ trước đây là bạn học cũ. Quan hệ từ trước đến nay đều rất tốt. Hai người từ khi là cán bộ cấp Đại đội đã ở bên nhau rồi. Cùng với địa vị không ngừng tăng lên của Hồ Trung Minh, Ngô Huy Cần cũng được lên theo.
Ngô Huy Cần biết không có Hồ Trung Minh thì không có ngày hôm nay cho nên Ngô Huy Cần bên ngoài có kiêu ngạo đến đâu thì cũng mãi mãi chỉ là đàn em trước mặt Hồ Trung Minh. Hơn nữa là kiểu đàn em có chút kính nể. Nhưng trong lòng hai người đều coi nhau là anh em.
Hơn nửa tiếng trôi qua, có vẻ Hồ Trung Minh đã xem hết tờ báo, ngẩng đầu nhìn Ngô Huy Cần hừ nói:
-Anh vẫn còn mặt mũi đứng ở đây sao? Bộ mặt của Quân khu đã bị anh làm cho không còn gì rồi. Ngô Huy Cần anh đường đường là Phó tư lệnh Quân khu tỉnh vậy mà sao lại biến thành tên ẻo lả chính công như vậy? Ông đây muốn lấy chân đá anh xuống sông Hồng Hà cho cá ăn luôn đi cho rồi.