-Việc này cũng lạ, tôi nghĩ, tiểu thư Tứ vòng cổ chắc cũng không dưới mười vạn.
Diệp Phàm vẻ mặt thản nhiên nhưng thực ra trong lòng có chút chột dạ.
Tuy nhiên, hắn cũng không biết vì sao mình lại chột dạ. Tuy nhiên, hắn nghĩ không biết có liên quan đến chuyện xảy ra ở khách sạn Hoa Thắng?
-Đúng vậy, cả vòng cổ kim cương mấy chục vạn Triệu Tứ cũng chưa từng dấu, chỉ để trên bàn trang điểm. Sau bà xã tôi tò mò mở tủ xem, thấy chẳng qua là một bộ chăn đơn thôi.
Hình như là hàng hiệu nước ngoài, bà lão đang muốn mở ra xe, cô còn tưởng chăn bọc đồ gì quý trong đó, sợ Triệu Tứ đã quên.
Kết quả là Triệu Tứ không cho xem. Cô không có cách nào, chỉ khuyên vài câu rồi đi. Thật sự là lạ. Lần trước đến Thủy Châu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Quát nhìn chằm chắm Diệp Phàm nói.
Trời ơi, chăn đơn đó không phải hắn đã mang đến một phòng khác sao? Chẳng lẽ Triệu Tứ lấy đi rồi. Không phải buổi tối đó tại chỗ hắn đã làm cô nàng chính là Triệu Tứ nhà họ Triệu? Hình như có lý, đối hắn cô nàng hình như là lần đầu tiên, máu bắn tung tóe lên chăn đơn.
Triệu Quát nhìn chằm chằm hắn như thế, có phải nghi ngờ hắn không. Không đúng, Triệu Tứ hẳn sẽ không nói gì với y, không phải có người nhà họ Triệu đứng trước mặt hắn bắt hắn?
Diệp Phàm trong lòng rên lên một tiếng, trong lòng đổ mồ hôi lạnh. Trên mặt cũng mỉm cười, quyết định thử một chút nói sau. Miệng nói:
-Việc này cũng lạ, nghe nói Triệu Tứ buôn bán ở Thủy Châu, bạn bè cô năng lượng cũng không nhỏ, hình như công tử Yến Đông của Chủ tịch tỉnh Yến cũng thường xuyên vui chơi cùng chỗ với các cô. Có Yến Đông che trở, ai không có mắt dám bắt nạt tiểu thư Triệu Tứ?
-Yến Đông, hẳn sẽ không phải là hắn chứ. Nếu không, tôi đánh gãy xương hắn.
Triệu Quát hừ lạnh một tiếng nhìn Diệp Phàm một cái nói:
-Có lẽ là chuyện kinh doanh, việc này Trương Nhất Đống còn nhờ Yến Đông quan tâm đến Triệu Tứ, Yến Đông hẳn là biết điều.
Trương Nhất Đống là ai? Diệp Phàm suy nghĩ trong lòng một chút, trong giây lát liền hiểu. Hóa ra lão già này đi lòng vòng là để ám chỉ hắn. Triệu Tứ xem ra đang cùng tên Trương Nhất Đống kia chụp kéo.
Mà Triệu Tứ đến Thủy Châu buôn bán, Trương Nhất Đống còn giao cho Yến Đông quan tâm đến Triệu Tứ. Trương Nhất Đống chắc chắn gia thế rất cao.
Xem ra gia thế cũng không nhỏ hơn nhà họ Triệu. Triệu Quát cố ý nói chuyện này cho hắn, đơn giản là nói hắn về sau không cần như thế nào với Triệu Tứ, người ta đã là hoa có chủ.
Lão già này, trong lòng Diệp Phàm thầm mắng một câu. Mặt không thay đổi, thản nhiên nói:
-Nói đến Triệu Tứ, lần trước ở khách sạn Hoa Thắng tôi đã gặp Triệu Tứ.
Lúc đó Thứ trưởng bộ Y tế Trương Oánh Nguyệt xuống kiểm tra công tá. Phó chủ tịch tỉnh Chu Phi Sương là bạn học cùng cô mời khách ở khách sạn Hoa Thắng.
Lúc ấy chị Trương có bảo tôi đến đây. Tôi mới vừa đến tầng hai của khách sạn Hoa Thắng, thấy Triệu Tứ đang cùng Tào Phi Phi còn có cả mấy người Yến Đông đang ngồi ở đại sảnh.
Về sau chào hỏi một câu là tôi đi luôn. Tuy nhiên, Triệu Tứ nói tôi thắng quan phải mời khách. Cho nên, sau khi tính tiền thấy Triệu Tứ có chút say.
Vừa lúc Tống Trinh Dao đến, bảo cô đến phòng của khách sạn nghỉ ngơi. Không lâu, Lan Điền Trúc cũng tới.
-Ừ, chắc là không có việc gì.
Mục đích của Triệu Quát là nói cho Diệp Phàm chuyện của Trương Nhất Đống. Sau khi đạt được mục đích cũng không có hứng thú. Vả lại Triệu Quát không rảnh quan tâm đến việc chơi bời của Triệu Tứ. Vừa lúc, Phí Mãn Thiên cũng đến rồi, Diệp Phàm vội vàng cáo lỗi đi đón.
-Cái gì? Kiều Viễn Sơn Triệu Quát, Ninh Chí Hòa đến đây?
Yến Xuân Lai hỏi trong điện thoại. Nguồn truyện:
Truyện FULL-Vâng, chắc chắn vậy.
Một giọng đàn ông trả lời.
-Bọn họ hiện tại làm gì?
Yến Xuân Lai hỏi.
-Đang ở phòng nghỉ, vài phút nữa sẽ lên đài Chủ tịch. Bởi vì lễ cắt băng chính thức bắt đầu lúc chín giờ.
Người đàn ông nói.
-Cứ như vậy.
Yến Xuân Lai mặt tối sầm, quay sang lái xe nói:
-Quay đầu nhanh, về Cửu vân kiều khu Hồng Liên tham gia lễ cắt băng. Còn nữa, bảo công an phía trước dẫn đường, đến gần khu Cửu vân kiều thì ngừng dẫn, không cần quấy nhiễu khách quý.
Lúc này Chu Sâm Mộc cũng không khác gì, đang nghe điện thoại. Mặt mở to, buống điện thoại xong cũng gầm rú quay về khu Hồng Liên.
Các vị khách quý đều ngồi trên đài chủ tịch, Trưởng ban thư ký khu Hồng Liên hôm nay cũng rất vui vẻ nói:
-Chúng tôi mời Phó Bí thư thành ủy thành phố Thủy Châu, Bí thư khu ủy Hồng Liên chào mừng.
Mấy ngàn người lập tức vỗ tay như sấm dậy. Diệp Phàm bước vững vàng vừa vỗ nhẹ tay, mỉm cười đi đến phía trước mic ở giữa.
-Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị khách quý, cán bộ công nhân viên chức khu Hồng Liên, bà con nhân dân, tôi thay mặt…
Hôm nay là ngày lành tháng tốt, chẳng những đón các vị lãnh đạo thủ đô, đón các vị lãnh đạo Tỉnh ủy cùng với một số bạn bè Hồng Kông.
Ví dụ như Chủ tịch Kim Bảo Điệp, Chủ tịch Hàn Quốc TSS Anh Tín Đào, Chủ tịch công ty truyền thông Giang Nam Mai Phán Nhi…
Diệp Phàm nói giõng dạc.
Tuy nhiên, Diệp Phàm nói đều làm những người ngồi đây mặt mày rạng rỡ, tươi cười nhìn trên đài Chủ tịch.
Nghe giới thiệu những người trên đài chủ tịch có phân lượng lớn, một số người trong lòng kinh ngạc. Khâm phục sâu sắc việc Diệp Phàm có thể mời đến những nhân vật này.
Tiếp đến là Bí thư Phí Mãn Thiên đọc diễn văn, Đoàn Hải Thiên và các khách quy đều vỗ tay.
-Bắt đầu cắt băng. Cầu chúc cho việc xây dựng khu sinh thái nhân văn của khu Hồng Liên chúng ta thành công tốt đẹp. Mời các vị lãnh đạo tham gia cắt băng…
Giọng Phạm Đông Băng vang dội.
Tất cả lập tức sôi trào, các vị lãnh đạo dưới sự dẫn dắt của Phí Mãn Thiên và Kiều Viễn Sơn vui sướng bước đi đến trước một dải lụa hồng. Các cô gái lễ tân đưa mỗi vị lãnh đạo đến một vị trí.
Mà Diệp Phàm bố trí người nâng dải lụa hồng như nâng cái đuôi, giống như nâng rồng. Đây là Diệp Phàm tự dặn dò Phạm Đông Bằng sắp xếp.
Bởi vì, tham gia cắt băng đều là lãnh đạo cấp phó tỉnh trở lên, cán bộ cấp sở chỉ nhìn ghen tị, đứng vỗ tay.
Đúng lúc này, Phí Mãn Thiên và Kiều Viễn Sơn vẻ mặt vui vẻ nói lớn:
-Đồng chí Diệp Phàm ở đâu?
-Tôi… tôi ở trong này, hai vị lãnh đạo có chỉ thị gì không?
Diệp Phàm vội vàng bước lên phía trước chỗ dải lụa vẻ mặt cung kính hỏi.
-Ha ha, lại đây.
Phí Mãn Thiên vẫy vẫy tay.
-
"Lại đây, làm sao thế?"Diệp Phàm thật sự không hiểu được ý của Phí Mãn Thiên
-Cậu là thiên tài, là chủ nhân của Hồng Liên. Vị trí này đương nhiên là của cậu, ha ha, lại đây, đứng giữa tôi và lão Phí.
Kiều Hoành Sơn cười ha ha.
-Việc này chỉ sợ không tốt, hai vị đều là lãnh đạo, tôi chỉ là.
Diệp Phàm có chút chần chừ.
-Ở đây không có lãnh đạo, chỉ có chủ nhân và khách. Đến đây đi, dừng lãnh phí thời gian. Chúng tôi còn chờ xem biểu diễn ca múa nhạc dân tộc của Hồng Liên.
-Phí Mãn Thiên vẻ mặt thân thiết cười, nể mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm không có cách nào, đành phải kiên trì đến cùng. Hắn có chút bị động, song cũng cảm thấy lâng lâng. Giờ phút này, hắn cảm thấy thỏa mãn chưa từng có. Mà các đồng chí dưới đài tất nhiên là kính nể.
Phạm Đông Băng càng tuyệt, bắt lấy cơ hội, chụp lên ngựa, đột nhiên hô to một tiếng
-Chúng ta hô Bí thư Diệp cố lên được không?
-Tốt, tốt lắm. Bí thư Diệp cố lên!
Lô Vĩ hô to.
-Cố lên! Cố lên!
Phí Ngọc vỗ tay đầu tiên, lập tức tiếng vỗ tay như sấm càng ngày càng cuống nhiệt. Như sóng cao hơn sóng, mà lãnh đạo cắt băng cũng không ngờ như thế bước lên. Diệp Phàm rất vui mừng, trong tiếng vỗ tay như nước như sấm đi giữa cùng Phí Mãn Thiên, Kiều Hoành Sơn. Nhân viên lập tức đưa lên một cái kéo. Hai lão già mang theo một con dương nhỏ, chính là tình cảnh lúc này.
Mà đúng lúc này, Yến Xuân Lai và Chu Sâm Mộc lặng lẽ chen chúc vào từ cửa ngoài, hai người cùng đoàn người đứng bên ngoài không dám bước lên. Lúc này nếu bước lên, xem ra sẽ bị vạn mắt nhìn. Lãnh đạo kia không ghi nhớ mình mới là lạ. Nếu bình thường lãnh đạo nhớ là chuyện tốt. Nhưng lúc này bị nhớ là đen đủi.
Tuy nhiên, nhìn thấy Diệp Phàm mỉm cười cầm kéo, Yến Xuân Lai cùng Chu Sâm Mộc cùng tư lệnh quân khu tỉnh Hồ còn có cả đám người Nạp Lan Nhược Phong thực không biết làm sao. Tất cả đều thấy chua xót, Dường như, các vị lãnh đạo cấp cao đều thành dấm chua cải trắng.
-Diệp Phàm, anh là người tài giỏi của thế hệ thanh niên, là cán bộ ưu tú của Đảng. Chẳng những người dân khu Hồng Liên yêu quý cậu, cậu còn được nhân dân khắp nơi yêu quý. Cậu cũng vì nhân dân địa phương làm rất nhiều việc tốt. Nói cậu là người đem lại hạnh phúc không đủ, đao đầu tiên là từ cậu đến.
Phí Mãn Thiên tươi cười phát biểu trước microphone. Giọng nói này truyền khắp mọi ngóc ngách.
-Đúng, đúng, Bí thư Phí nói đúng. Diệp Phàm đại diện cho mặt trời, đại diện cho cán bộ thanh niên, là hi vọng của đất nước.
Kiều Hoành Sơn cười ha hả nói.
-Không, không! Đây đều là do lãnh đạo chỉ đạo tài tình mới có thể hoàn thành. Đặc biệt xây dựng khu sinh thái nhân văn Hồng Liên. Không có Bí thư Phí, Chủ tịch Yến và Bí thư Đoàn cùng các lãnh đạo giúp đỡ, giúp tiền giúp sức.Chính tư lệnh Kiều của đại quân khu Lĩnh Nam và lãnh đạo khu Hồng Liên chúng tôi đều tốn rất nhiều công sức. Cho nên, đao đầu tiên là do Bí thư Phí và Tư lệnh Kiều.
Diệp Phàm vội vàng khiêm tốn nói.
Yến Xuân Lai miệng không khỏi giật giật, vị chua xót giảm đi không ít. Thằng nhóc này coi như hiểu việc, nói ra một cái tên.