Nói một cách đơn giản khác, lời anh nói với lãnh đạo chắc chắn không giống với lời anh nói với đồng nghiệp. Khi nói chuyện đều có thay đổi. Đây là vì trong lòng anh phận lượng của lãnh đạo và đồng nghiệp không giống nhau.
- Ha ha, tôi giới thiệu với anh một chút y là con rể của Bí thư Tỉnh thành Đoàn Hải Thiên.
Diệp Phàm cười nói.
- Ôi, là Trần thiếu gia, thất lễ.
Tằng Hoa vội vàng nói. Tất nhiên Đoàn Hải Thiên phân lượng khá lớn, người ta là ủy viên thường vụ tỉnh ủy.
- Cái gì mà Trần thiếu giao, không dám nhận. Bí thư Tằng, cứ gọi tôi là Trần Quân đi. Tôi chẳng qua chỉ là một phu xe của Diệp thiếu gia thôi.
Trần Quân khiêm tốn nói, nghe xong Tằng Hoa suýt ngã.
- Trần Quân cũng không thể nói như vậy, chúng ta là anh em.
- Đại ca, tôi thích là lái xe của anh.
Trần Quân vẻ mặt quật cường nói, lời này khiến Tằng Hoa buồn bực trong lòng. Tuy nói Diệp Phàm là con rể nhà họ Kiều nhưng cũng không đến nỗi con rể nhà họ Đoàn đi làm lái xe riêng.
Y nhìn Tằng Hoa mói:
- Chúng tôi đã điều tra qua cha của Thúy Nhi không cố ý có được tiền đồng.
Hiện tại hẳn coi là đồ cổ, hơn nữa loại đồ cổ này rất quý. Lúc đó em trai Thúy Nhi có một đồng, chúng tôi đã đưa đến các chuyên gia giám định.
Loại tiền cổ này là tiền từ thời Hàm Long thứ mười lăm, được cục Bảo Tuyền đúc từ triều nhà Thanh. Tuy nhiên, đồng tiền của cục Bảo Tuyền đúc số lượng ít, cho nên giá cả cũng khá kinh người.
Xem ra một quả có thể bán được hai mươi ngàn nhân dân tệ. Mà tiền đồng của cha Thúy Nhi đã bị Chủ tịch xã Trương lấy đi năm đồng, tính ra đáng giá đến 100 ngàn nhân dân tệ.
Hơn nữa, Chủ tịch xã Trương vì tiền đồng còn ép cha mẹ Thúy Nhi, cuối cùng cha Thúy Nhi còn bị đánh. Đây là cố ý đánh người, chẳng những phải chịu trách nhiệm hình sự, còn phải bồi thương dân sự. Về quy định của pháp luật, Bí thư Tằng phụ trách chính trị pháp luật hẳn là rõ hơn nhiều.
Trần Quân vừa nói vừa đưa ra tài liệu có liên quan.
Tằng Hoa nhận xem qua rồi nói:
- Diệp thiếu gia, tôi lập tức cử người đi bắt người.
- Cậu điều tra qua một chút, sau khi lấy được chứng cứ hãy bắt. Nếu bắt phải nắm chắc.
Diệp Phàm hừ nói.
- Được, tôi đi làm việc trước, có tin tức sẽ báo lại ngay.
Tằng Hoa nói xong, cầm tài liệu đi.
- Khi bắt thì cùng đi, tôi muốn biết chủ tịch xã Trương có phải có ba đầu sáu tay.
Diệp Phàm nói với theo Tằng Hoa.
- Nhất định thế.
Tằng Hoa cũng không quay đầu lại vừa nói vừa bước nhanh.
- Y có thể nói thế rồi không làm không, nghe nói lãnh đạo đều thế. Ngoài miệng nói là sẽ làm, nghe nói một vụ án ở thôn tôi cục công an đã nhiều năm không xử lý.
Thúy Nhi có chút lo lắng nói.
- Yên tâm, không cần đến ba ngày, chuyện của nhà cô sẽ được xử lý.
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói với Thúy Nhi.
- Cô cứ về nhà, chờ tin tức tốt. Khi bắt người tôi sẽ gọi cô đi cùng, tiện cho đồ chó kia mấy bạt tai.
Sau khi Thúy Nhi đi rồi, Diệp Phàm nói:
- Chúng ta lập tức đến nhà họ Vu ở Lang Đình.
Hai người lái xe thẳng đến nhà họ Vu ở Lang Đình.
Theo Hạ Hải Vĩ cung cấp tin tức, nhà họ Vu ở ngay thị trấn, Diệp Phàm và Trần Quân không mất nhiều thời gian để tìm nhà họ Vu. Thấy một tòa nhà có sân nhỏ, đi vào thấy một cậu nhóc đang chơi đùa ở sân giếng.
- Cậu bét, cậu là Vu Kiệt có phải không?
Trần Quân ngồi xuống vẻ mặt dịu dàng cười, hơn nữa tay còn đưa ra một túi sữa nhỏ. Hắn lúc này cực kỳ giống bà ngoại, Diệp Phàm cũng muốn bật cười.
- Không nói cho ông.
Cậu bé kia nhìn Trần Quân một cái, vênh mặt lên.
- Cậu bé, nói cho tôi đi, túi kẹo này cho cháu
Trần Quân cười nói.
- Cháu không cần, một túi kẹo, bà ngoại cháu nói, ăn vào sâu răng. Cháu không muốn sâu răng.
Cậu bé vẻ mặt không thèm, Trần Quân không nhịn được, không ngờ một cậu nhóc của ra vẻ bất cần.
Bị mất mặt trước mặt Diệp Phàm. Y có chút tức giận mặt biến sắc, hung hăng nhìn cậu nhóc kia nói:
- Không nói phải không? Không nói tôi bắt cháu lại.
- Ông là người xấu, cậu, có người muốn đánh cháu.
Cậu nhóc đột nhiên hét to lên. Trần Quân thấy thế, có chút hoảng, vội vàng giơ tay bưng miệng cậu bé lại.
Cậu bé đạp loạn xạ lên người Trần Quân. Trần Quân không tiện nặng tay, nhất thời luống cuống. Trần Quân đương nhiên không phải sợ, chủ yếu là sợ làm hỏng việc.
- Ai dám đánh cháu, không muốn sống nữa sao.
Lúc này từ trong nhà đi ra một người thanh niên vẻ mặt dữ tợn, cánh tay còn xăm hình một con bọ cạp. Vừa thấy thế biết là người như thế nào ở đây. Trong đầu Diệp Phàm không khỏi nghĩ đến tam phách ở Lâm Tuyền.
- Mẹ kiếp, buông nó ra, nằng không tôi đá chết anh.
Người thanh niên vừa thấy cậu nhóc bị giữ, hung hăng vọt ra, quyền hướng vào Trần Quân đánh.
Bịch một tiếng vang lên giòn tan.
Người thanh niên bị Trần Quân đẩy một cái lùi đến năm bước, không đứng vững, đập vào một chậu hoa hồng.
Hoa hồng này tuy nói là đã ra hoa, nhưng vẫn có gai, người cũng bị đâm cho đau điếng. Lập tức kêu trời. Tùy tay cầm một cục gạch đập người khác.
- Mẹ kiếp, thế mà cũng đòi đập người, chán sống rồi phải không?
Diệp Phàm giơ chân, người đàn ông bay đến giếng nước, đập vào thành giếng.
Lập tức, đùi bị dập, hơn nữa, Diệp Phàm ra tay, tên kia lập tức ngồi tại chỗ, không đứng dậy đi được.
Trần Quân ngây người vài giây,
- Xem ra, tôi tuy là một phế nhân, nhưng đối với người không có chút công lực cũng không cần nhiều sức.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Đại ca, không thể so với đại ca. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Trần Quân lắc lắc đầu. Đi đến trước mặt người đàn ông, một chân giẫm nát cái chân bị thương của người thanh niên, day day, làm người thanh niên kêu lên một tiếng thảm thiết.
- Nói, y có phải là Vu Kiệt không, là con của Vu Hồng Liên đúng không?
- Hừ,
Người thanh niên không ngờ không hé răng.
- Không nói đúng không,
Trần Quân tăng thêm độ, đè lên chân của người thanh niên.
Lập tức một mảng da bị Trần Quân di rách, trên đùi người thanh niên chỉ là máu.
- Mẹ, chúng mày muốn gây phiền toái cho tôi, chờ anh em tôi đến.
Người thanh niên nói đến đây, Trần Quân lại đè mũi giày lên đùi,
- Mẹ ơi.
Người thanh niên hét lên.
Bốp, Trần Quân hung hăng tát một cái, lập tức khóe miệng chảy máu.
- Làm cho cái đó tàn phế đi, xem y có nói không?
Lúc này giọng Diệp Phàm vang lên lạnh như băng giống như vọng lên từ địa ngục. Người thanh niên kia vừa nghe thấy, lập tức run lẩy bẩy hét lớn:
- Chúng mày dám, chồng của em tôi là Chủ tịch thành phố tỉnh thành.
- Thành phố tỉnh thành?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm người thanh niên kia, kinh ngạc.
- Sao thế, sợ rồi sao?
Người thanh niên đắc ý, giơ tay đẩy chân của Trần Quân, nhưng chân của y vẫn vững như núi thái sơn, không động một chút nào.
- Nói, chồng của em cậu là ai?
Diệp Phàm hừ nói.
- Cố Nhất Võ, tôi không nói đùa, y chính là chủ tịch thành phố Tỉnh thành.
Người thanh niên đắc ý hừ nói.
- Hóa ra là y.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn người thanh niên nói:
- Nói như vậy, đứa bé này là con của Cố Nhất Võ?
- Không phải, nó là con tôi,
- Cậu là Vu Lâm?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã biết rồi còn hỏi làm gì?
Vu Lâm hừ nói. Người này tính tình ngang ngược, bị Trần Quân đánh cho vài cái, không ngờ vẫn không thay đổi, thật sự là một người cứng đầu.
- Hung cái rắm.
Trần Quân thấy không thể nhịn được, tát một cái vào miệng Vu Lâm. Lập tức cả nửa mặt đều đỏ lên,
Y nhìn Vu Lâm một cái hừ nói:
- Đại ca tôi hỏi cậu trả lời như thế nào? Không phải con cậu cũng ở đây sao. Ha ha, không thành thật trả lời cũng đúng, thôi, con của cậu rất đáng yêu nhưng chỉ sợ không thể yêu nổi.
- Mẹ, mày dám đánh con tôi, tôi sẽ liều mình.
Người thanh niên gầm lên.
- Kêu gào có tác dụng sao? Cứ tát cho con y một cái rồi nói sau.
Diệp Phàm cố ý nói.
Trần Quân vừa thấy, trước tiên là đá Vu Lâm một cước, sau giơ tay về phía mặt của đứa bé.
- Từ đã, chúng mày hỏi, mẹ, tôi nói.
Ánh mắt Vu Lâm trừng lên như đèn lồng.
- Cố Nhất Võ với em gái cậu có phải có quan hệ?
Diệp Phàm mang một chiếc ghế trúc từ trong nhà ra, gách chân lên hỏi.
- Ừ,
Vu Lâm gật gật đầu, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Bắt đầu là Cố Nhất Võ thấy em gái tôi xinh đẹp, có cảm tình.
Cho nên, cứ tốt với. Em gái tôi cũng biết Cố Nhất Võ chỉ là chơi bời với cô. Tuy nhiên, em gái tôi rất thông minh, có mấy lần Cố Nhất Võ uống rượu, ở trên giường nhưng không ăn được em gái toi.
Cho nên, không lâu lại nhớ. Nhưng sau đó Cố Nhất Võ biết, y ép em gái tôi. Em gái tôi không có cách nào.
Ngày đó đi, cũng là bảo em họ tôi đi thay. Một năm sau sinh, đến giờ cũng đã hai tuổi.
Bời vì em họ cũng muốn làm người dòng cho nên Cố Nhất Võ không nghi ngờ cái gì, từ đó về sau yên tâm. Tuy nhiên sau dần dần xa lánh em gái tôi.
Sau đó căn bản là không để ý đến em gái tôi. Em gái tôi tức giận, đã muốn ngả bài với Cố Nhất Võ. Ngay lúc đó Cố Nhất Võ đột nhiên lại tốt với em tôi.
Cho nên, em tôi lại chưa ngả bài, chuyện đưa nhỏ lại giấu giếm. Tuy nhiên, không thể tưởng tượng được là Cố Nhất Võ không ngờ báo em gái tôi đi thông đồng với Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên của khu Hồng Liên.
Hơn nữa, còn nói đến khi Trương Lăng Nguyên thật sự thích em gái tôi thì bảo y chuyển cho tôi mấy chục triệu, Trương Lăng Nguyên chắc chắn sẽ chuyển.
Bởi vì phòng Tài chính quận Hồng Liên còn có khoản tiền gần một trăm triệu, Trương Lăng Nguyên sẽ không tiếc mấy chục triệu kia.
Hơn nữa, chúng ta chỉ vay tiền, sau khi tiền tới tay thì cùng nhau góp tiền thành lập nhà máy, mình thành ông chủ có thể kiếm tiền.
- Còn cái gì,nói hết ra, tôi ghét nhất là lề mề.
Diệp Phàm nhăn mặt, nhìn Trần Quân một cái, Trần Quân giật giật chân.