- Làm sao lại trở thành gián điệp? Không thể có chuyện đó, Diệp Phàm là người đoạt được giải thưởng Dũng sĩ kiệt xuất Hoa Hạ, lại còn cả huân chương Rồng Vàng hạng ba, phần thưởng đầu là của Bộ công an, phần thưởng sau là của Quốc vụ viện.
Ngay cả tổng đội trưởng Lý Xương Hải của cảnh sát tỉnh vẫn luôn miệng khen ngợi cậu ta, đang có chiêu dụ vào đội cảnh sát hình sự tỉnh đảm nhiệm chức phó phòng. Có phải Chu Chính Dương ra sức phối hợp không?
Vu Kiến Thần kinh hãi, vội vàng hỏi.
- Đúng vậy! Là người đang cầm quyền ở cục công an các anh, Chu Chính Dương và ** ở cục an ninh chúng em.
Anh vợ, em có một suy đoán, bọn chúng nhắm vào Diệp Phàm cuối cùng có phải là nhắm vào anh hay không. Anh chẳng phải là xưng huynh gọi đệ với Diệp Phàm sao, cho nên bọn họ muốn từ Diệp Phàm khai thác chuyện của anh.
Anh có nói với Diệp Phàm chuyện gì không?
Phạm Hoành Võng hỏi, bởi vì tiền đồ của anh vợ dĩ nhiên liên quan chặt chẽ với ý.
- Không có! Anh với Diệp Phàm chỉ mới quen biết mấy tháng, chính là qua vụ án của thôn đập Thiên Thủy thị trấn Lâm Tuyền ở Ngư Dương.
Chỉ mới gặp mặt mấy lần, lần gần đây nhất hắn còn giúp anh rất lớn, thằng em này không tệ, đáng để kết giao.
Hoành Võng, cậu phải nghĩ hết cách để cứu hắn. Ít nhất phải để hắn còn sống, nếu còn sống thì mọi chuyện đều dễ làm, anh sẽ có cách để cứu hắn ra ngoài.
Nếu thật sự không thể làm gì khác hơn thì sẽ nhờ đến đội trưởng Lý trên tỉnh ra mặt. Đội trưởng Lý nghe nói sắp thăng phó trưởng ban trên tỉnh rồi, thực quyền rất lớn, điều này cũng là do nhờ có vụ án ở thôn đập Thiên Thủy lần trước, vì thế nên đội trưởng Lý rất cảm tạ Diệp Phàm, chắc chắn sẽ ra sức cứu hắn.
Hơn nữa thằng em này có bản lĩnh kinh người, chắc chắn sau này tiền đồ vô lượng. Hắn mới 18 tuổi đã là Phó Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, còn là đảng ủy viên.
Anh và cậu bằng tuổi đó vẫn còn là một nhân viên bình thường, chưa hơn được ai.
Vu Kiến Thần cân nhắc được mất, cuối cùng hạ quyết tâm bằng mọi giá cứu Diệp Phàm.
Bởi vì cứu Diệp Phàm là lợi nhiều hơn hại, làm đến Phó Cục trưởng cục công an thành phố, Vu Kiến Thần trong mỗi chuyện đều phải suy tính hơn thiệt.
Cái gì gọi là tình anh em đều xếp hàng sau, nếu trong lúc xung đột lợi ích thì cho dù là anh em, Vu Kiến Thần cũng sẽ không nương tay.
Nếu ** và Chu Chính Dương có nhắm vào y thì cũng không sợ vì Diệp Phàm căn bản không biết chuyện của mình, vì thế Vu Kiến Thần mới quyết định phải cứu Diệp Phàm.
Nếu cứu ra có thể có chút phiền toái, tuy nhiên mình cũng có thể đẩy Phạm Hoành Võng vẫn hơi e ngại phó cục trưởng ** chính diện xung đột với y, tuy nói trước đây hai người vẫn âm thầm hạ thủ sau lưng nhưng đều chơi đòn âm mà thôi.
Nhìn ngoài mà nói thì hai người vẫn bảo trì được bình lặng, nếu như để cho hai người chính diện xung đột thì sẽ chấn động cả cục an ninh của thành phố Mặc Hương, nói không chừng cục trưởng Nguyễn trong cơn tức giận sẽ xem lại danh sách đề cử, khi đó thì hay rồi.
Vu Kiến Thần vẫn già dặn hơn so với Phạm Hoành Võng nên lập tức tính toán thay cho thằng em vợ.
Y lạnh giọng hừ nói:
- Hừ! Cậu đúng là đầu heo a! Sợ phiền phức như vậy sao còn có thể được việc. Muốn cầm quyền một phương hoặc muốn khống chế đại cục mà không có một chút khí phách tráng sĩ tự chặt đứt tay là không thể được.
Anh nghĩ cục trưởng Nguyễn cũng không thích một người mềm yếu lên cầm quyền, nhất là trong một cơ cấu thần bí cường đại như cục an ninh.
Cậu nhìn xem, thằng ranh ** kia so với cậu thì quyết đoán hơn nhiều.
Nên lúc xuất thủ sẽ phải xuất thủ, không chút lưu tình.
Cậu còn muốn chần chừ cái gì.
Mặt khác, Diệp Phàm xác định là bị ** hãm hại, nếu có thể cứu được Diệp Phàm thì có thể đứng ra tố cáo, nếu được vậy thì ** chắc chắn sẽ mang tiếng xấu rồi, sao còn tranh cái ghế Cục trưởng được nữa.
Đến lúc đó nếu có đội trưởng Lý trên tỉnh tham gia điều tra ra là ** hãm hại Diệp Phàm thì ** sẽ đổ ngay, kéo theo cả Chu Chính Dương, điều này có phải là chuyện vui lớn không.
Muốn trở thành đại sự sẽ phải có tâm lý đánh bạc, những chuyện này vốn không thể nắm chắc cơ hội.
Cậu nhìn xem Chu Chính Dương và ** chẳng phải cũng vậy sao, cho dù Diệp Phàm thật sự là gián điệp hay không cũng đâu có quan hệ? Ngược lại nếu chúng ta kéo ngã được bọn chúng là một thành công lớn rồi.
- Em hiểu rồi anh rể, để em ra tay.
Phạm Hoành Cương sau khi cúp máy thì lập tức ra lệnh:
- Tống Dương, báo cho toàn bộ đội viên của phòng đặc vụ trong mười phút phải có mặt, trang bị đầy đủ, tối nay sẽ có hành động lớn.
Phạm Hồng Võng đánh giá một lúc rồi thấy mình hoàn toàn có thể chủ động ra tay, danh nghĩa dĩ nhiên là trợ giúp đồng nghiệp để lùng bắt tội phạm.
** làm ra động tĩnh lớn như vậy, mình có biết cũng là điều bình thường, có thể chủ động giúp y là rất tốt, nếu y có bực tức cũng không thể nói ra.
- Thiếu tá Tề, anh Lô Vỹ của tôi muốn cùng tham gia chiến đấu.
Lô Vân ngồi cạnh Tề Thiên nói.
- Gã à, sao được. Chúng ta lại là đi cứu người, không phải là chơi Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) ở câu lạc bộ Lư Hữu, đó chỉ là bắn nhau chơi thôi, đây là chiến đấu thực sự.
Có lẽ bên thành phố Mặc Hương sẽ có ngăn trở, cậu cho là người ta là một Phó Cục trưởng cục an ninh sẽ ăn chay chắc, chắc gì người ta sẽ nể mặt mũi Liệp Báo.
Tình hình xem ra rất nghiêm trọng, cậu xem bên chúng ta người cao nhất cũng chỉ là thiếu tá.
Người ta là Phó Cục trưởng cục an ninh, tương đương cấp phó sở, tương đương với một đại tá, thực quyền dĩ nhiên là cao hơn chúng ta, chút chuyện này mà cũng nghĩ không ra.
Tề Thiên hơi hối hận vì đã mang theo hai kẻ ngu ngơ Lô Vân và Lô Vỹ này.
- Ha ha! Thiếu tá Tề, anh còn chưa biết đấy thôi.
Anh Lô Vỹ cũng không phải là một Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) đâu.
Anh ấy là cảnh sát chính quy, giờ là phó phòng ở điều tra ở cục trọng án Bộ Công an, cảnh sát cấp hai đấy.
Lô Vân hơi có vẻ tự đắc bộ nhìn chằm chằm Tề Thiên.
- A! Không ngờ có chút phân lượng, có thân phận thì tốt rồi.
Biết đâu đến lúc hành động để gã lấy chứng minh cảnh sát ra thì có thể dọa được mấy cảnh sát địa phương.
Tề Thiên gật đầu, không ngờ tên công tử nhà giàu Lô Vỹ này mà lại có một thân phận như vậy.
Thật sự là nhìn nhầm rồi.
Biết đâu nhà họ Lô người ta thuộc về mấy gia tộc thần bí của Hoa Hạ cũng không chừng.
Nếu không tại sao cảnh giới của Lô Vân cũng không thấp, chắc là cảnh giới của Lô Vỹ cũng tương tự.
Tề Thiên thoáng cái đã nghĩ đến việc kết giao với nhà họ Lô ở Thủy Châu, biết đâu lại kiếm được một quyển bí kíp võ công để tu luyện.
Có lẽ nhà họ Lô thật sự có bí kíp võ công, Tề Thiên tuy nói là có thực lực nhị đoạn đỉnh cấp nhưng là do khổ luyện theo con đường thông thường mà thành. Khi còn bé thì cha gã từng cứu một thầy bói, sau đó thầy bói này đã tặng lại cho Tề Thiên một quyển nội kinh. Lúc ấy Tề Thiên cũng cảm thấy là hơi khá một chút mà thôi.
Gã theo phương pháp trong sách luyện cho đến giờ cũng chỉ đạt đến thân thủ nhị đoạn đỉnh cấp. Nếu có bí kíp võ công chân chính thì chắc là gã đã sớm đột phá lên đến cảnh giới Khai Nguyên tam đoạn rồi.
Không có bí kíp chính tông thì cố gắng khổ luyện may ra cũng chỉ đạt được cấp đỉnh phong của mấy cảnh giới thấp, còn muốn từ tầng thứ ba trở lên là vô cùng khó khăn.
Nguồn: http://truyenfull.xyzBởi vì từ tầng thứ ba là sắp tiến vào cánh cửa Vũ Sư, chỉ cậy vào sức để đột phá là vô dụng, nghe nói là phải tôi luyện các ý cảnh gì đó.
Không có bí kíp thì không thể đạt tới, ý cảnh là thứ vô hình, nói khó nghe một chút chỉ là lời nói không có căn cứ, có trời mới biết phải tôi luyện như thế nào.
Vì thế trong cả ngàn người tập luyện quốc thuật, có thể đạt đến nhị đoạn chắc cũng chỉ trăm người, có thể đột phá lên đến tam đoạn thì may ra trăm người chọn một.
Vì thế binh lính trong Liệp Báo hầu hết chỉ có thực lực nhất đoạn, thực lực nhị đoạn trở lên rất ít.
Đến tam đoạn đoán chừng chỉ không quá hai bàn tay, bốn đoạn thì Tề Thiên đoán cũng chỉ có một, hai người thân cận bên đoàn trưởng Thiết là có được, chưa từng thấy qua.
Tuy nhiên loại cao thủ này khi cao hứng thì vui vẻ, nhưng nếu ra tay thì thoáng cái đã đem bảy, tám cao thủ nhị đoạn nằm đo đất.
Đây cũng là một tâm bệnh của Tề Thiên, tuy nói biết Đoàn trưởng Thiết là một cao thủ thần bí, nhưng người ta là đoàn trưởng cao cao tại thượng, mình căn bản là không thể đeo bám.
Nếu không phải bởi vì chuyện Diệp Phàm, có lẽ đoàn trưởng đại nhân có biết mình hay không cũng là một vấn đề.
Nghĩ tới những thứ này, tâm tư Tề Thiên thoáng động, ý muốn lôi kéo Lô Vân.
- Anh Tề, thiếu tá Diệp là cao thủ mấy đoạn vậy?
Lô Vân khẩn trương hỏi.
Lô Vân vốn chỉ đạt tới cảnh giới Thuần Hóa tam đoạn, cũng giống như Lô Vỹ.
Nghe Lô Vỹ nói qua là anh em kết nghĩa của gã cực kỳ lợi hại, chắc là cao thủ tứ đoạn Khai Nguyên, điều này quả thực cũng quá dọa người.
Bởi vì trưởng lão Lô Tiên Nghi đã từng nói qua, loại cao thủ mới hai ba, hai bốn tuổi đã đạt cảnh giới tam đoạn đỉnh phong như mình và Lô Vỹ phóng mắt ra cả Hoa Hạ tuyệt đối không quá bốn bàn tay.
Diệp Phàm mới bao nhiêu.
18 tuổi.
18 tuổi làm sao có thể đạt tới tứ đoạn Khai Nguyên, Lô Vân dĩ nhiên không tin, nghĩ rằng anh họ Lô Vỹ dát vàng lên mặt anh em kết nghĩa của gã, hơn nữa căn cốt của mình và Lô Vỹ đều là thượng phẩm.
- Ha ha! Tôi cũng không biết, chắc là tương đối cao.
Lần trước mấy thân vệ bên cạnh đoàn trưởng Thiết của chúng tôi đã vây công hắn.
Kết quả bị hắn đá cho mấy cái nằm lăn ra đất tru tréo. Nghe nói mấy thân vệ đó có người đã đạt đến cảnh giới tam đoạn Thuần Hóa thậm chí đã bắt đầu ở tứ đoạn Khai Nguyên.
Mấy người còn lại đều có thực lực nhị đoạn Thuần Hóa, thủ trưởng cũng vì chuyện này mà rất cao hứng! Thân vệ của đoàn trưởng Thiết bình thường mạnh mẽ như thế nào, những thiếu ta nhị đoạn như chúng ta có nằm mơ cũng sẽ nghĩ thiếu tá Diệp thiệt thòi rồi.
Tề Thiên cao hứng cười ha hả, sau đó nghĩ tới điều gì lập tức khổ sở khẽ nói với Lô Vân:
- Cậu đừng có hở cho mấy thân vệ của đoàn trưởng Thiết đấy, nếu không thì tôi thảm rồi. Bọn họ mà biết thì tôi không chết cũng phải lột da, vì thế phải cực kỳ giữ kín biết chưa?.
- Được rồi, tôi sẽ ngậm miệng.
Lô Vân trả lời, trong lòng cũng hết sức kinh hãi, xem chừng thiếu tá Diệp Phàm ít nhất cũng phải là thực lực tứ đoạn Khai Nguyên.
18 tuổi đã là hạ đẳng Vũ Sư, làm sao có thể? Hiện giờ nhà họ Lô ngoại trừ trưởng lão đại nhân là cao thủ thất đoạn thì chỉ có mình và Lô Vỹ là mạnh nhất rồi.