- Hừ! Cục trưởng Nguyễn, nên quản lý thủ hạ của mình cho thật tốt chứ.
Nếu lần này không phải tôi may mắn thì đã xuống địa phủ rồi, đoán chừng trong phủ lại có thêm một oan hồn trên đường xuống suối vàng rồi.
Các ông là cơ cấu bảo vệ của quốc gia, đối với người bình thường như chúng tôi mà nói là thần bí cao đến mức không thể chạm vào.
Các ông đại diện bảo vệ cho an toàn quốc gia, mục tiêu ban đầu khi tôi tới cũng là vì an toàn của quốc gia, cho nên mới đến báo cáo tình huống có liên quan đến
"Hội Hồng Á Đao Lưu" ở núi Trường Bạch vào năm 1945.
Ai ngờ…ài…không nói nữa. Nhắc đến đau lòng.
Diệp Phàm không để cho Cục trưởng Nguyễn còn thể diện.
Bản thân mình thiếu chút nữa đã mất mạng, cũng không cần đi dính vào Cục trưởng Nguyễn.
Lão già này chí ít nên trị tội không làm tròn trách nhiệm, quản lý cấp dưới không nghiêm.
- Được rồi! Chúng tôi sẽ thâm nhập điều tra người của mình, nhất định sẽ nghiêm trị hung thủ, để ăn nói với cậu.
Cục trưởng Nguyên nở nụ cười cứng ngắc, trong lòng tức giận đến mức muốn đập đầu vào tường, than thở thời gian bất lợi, đến lúc sắp sửa về hưu lại để xảy ra chuyện lớn như vậy, làm không tốt còn phải ôm danh hiệu xử phạt về hưu. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Được! Nhưng lần này Phó cục trưởng Phạm của các ông làm rất tốt! Nếu không phải anh ta cảnh giác được một số thứ trước khi chuyện xảy ra, tôi đoán chừng đã xuống suối vàng rồi.
Diệp Phàm cố gắng nâng đỡ Phạm Hoành Võng.
- Cục trưởng, chuyện này tôi cũng có cảnh giác. Khi ngài mới từ bên ngoài quay về, lúc ấy tôi lại chưa có chứng cớ, cho nên muốn đợi nắm được chứng cứ trong tay sau đó mới tới báo cáo với ngài, dù sao đều là người của Cục chúng ta.
Có một số thứ cũng không thể dựa vào phán đoán mà làm việc.
Phạm Hoàng Võng vội vàng giải thích, gã sợ dẫn tới sự thù ghét của Cục trưởng Nguyễn.
- Người ta có thể nhìn mình như thế nào? Cậu biết từ lâu tại sao không báo cáo, đây không phải là xem thường tôi sao? Đúng! Hoành Võng lần này biểu hiện rất xuất sắc.Tôi sẽ khen thưởng cho cậu.
Cục trưởng Nguyễn vỗ vỗ bả vai Phạm Hoàng Võng, khiến Phạm Hoàng Võng có chút cảm giác hết hồn hết vía, không biết bản thân lần này có phải đã vô cùng đắc tội với Cục trưởng rồi sao.
Nếu thật sự đắc tội, lần này hai người tranh giành chiếc ghế Cục trưởng thật sự là lưỡng bại câu thương, không có ai thoát khỏi.
Vừa uống chén trà, phía ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ầm ầm chấn động.
- Đi! Chúng ta cùng đi nghênh đón Đoàn trưởng Thiết.
Cục trưởng Nguyễn thân thiết vỗ vỗ vai Diệp Phàm nói.
Bên ngoài cục an ninh có một bãi cỏ vô cùng lớn, dài rộng ước chừng hơn trăm thước, ở giữa có một chỗ đất bằng phẳng xi măng vòng vòng giống như bia tập bắn hình tròn bôi thành màu vàng nhạt, từng vòng hoa văn màu trắng vô cùng bắt mắt.
Vừa rồi Diệp Phàm cũng có nhìn thấy, cũng không biết là có tác dụng gì, còn tưởng là trong Cục an ninh bình thường dùng để luyện tập, hiện tại cuối cùng cũng hiểu, món đồ chơi này vốn là dùng cho phi chơi trực thăng hạ xuống.
Một chiếc trực thăng quân dụng cỡ nhỏ màu xanh biếc đang lơ lửng trên không trung từ từ hạ xuống.
Không lâu sau.
Cửa ca bin mở ra, Thiết Chiêm Hùng trên người mặc quân phục Đại tá dã chiến, vẻ mặt nghiêm khắc từ bên trong đi ra.
- Chào!
Phạm Hoàng Võng quát lớn một tiếng, mười mấy nhân viên công tác an ninh xếp hàng ngay ngắn ở xung quanh bãi cỏ, tất cả đều mặc quân phục, chào theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội.
Ngay cả Cục trưởng Nguyễn cũng đứng thẳng lưng, cung kính kính chào.
Trong lòng Diệp Phàm âm thầm buồn bực, theo lý mà nói Cục trưởng Nguyễn tốt xấu gì cũng là một cán bộ cấp Chính phủ, có lẽ còn là một cán bộ cấp Phó ban.
Binh đoàn Liệp Báo của Thiết Chiêm Hùng là thuộc về đại quân khu Lĩnh Nam, bộ đội và an ninh là hai bộ phận khác nhau, không có quan hệ lãnh đạo phụ thuộc.
Tại sao Cục trưởng Nguyễn nhìn thấy Đoàn trưởng Thiết giống như là cản giác cấp dưới nghênh đón thượng cấp.
- Hừ!
Khuôn mặt Đoàn trưởng Thiết tối sầm cũng không thèm liếc nhìn Cục trưởng Nguyễn Kiến Bình, đi thẳng tới phòng họp.
Có lẽ Đoàn trưởng Thiết trước kia cũng từng đến Cục an ninh thành phố Mặc Hương cho nên phòng hội nghị ở chỗ nào cũng biết.
Đến phòng họp.
- Cục trưởng Nguyễn, Diệp Phàm, hai người vào đây.
Đoàn trưởng Thiết hầm hầm hừ nói.
- Thủ trưởng, tôi thất trách rồi! Xin lãnh đạo hãy xử phạt tôi!
Cục trưởng Nguyễn giống như một đứa bé ngoan ngoãn mắc phải khuyết điểm, nửa cái đầu sắp gục xuống tới bụng rồi.
Diệp Phàm cảm thấy hình như ngay cả xương cốt yếu ớt bên trong cơ thể mơ hồ có chút run rẩy rồi.
Thiết Chiêm Hùng không phát ra lửa giận còn được, thật sự bày ra khí thế quan uy thì thật sự có chút dọa người.
Ngay cả Diệp Phàm cũng cấp tốc điều vận Thanh tâm quyết phản kháng lại áp lực giống như ngọn núi này.
- Đây chính là quan uy, một Chuẩn tướng uy phong.
Trong lòng Diệp Phàm cứ lắc đầu, cảm thấy nếu bản thân tu luyện tới trình độ quan uy thì không biết phải chờ đợi đến ngày tháng năm nào.
Chỉ dựa vào quan thế thiếu chút nữa đè ngã Cục trưởng Cục an ninh thành phố, cái này chính là gọi là lính không chiến mà thu phục người, lợi hại.
Diệp Phàm hiện tại cũng lĩnh ngộ được tại sao cấp dưới khi nhìn thấy thượng cấp trong lòng luôn vui vẻ, Có lẽ đây chính là khí thế quan lại.
- Hừ! Bắn chết anh cũng vẫn là quái coi nhẹ rồi.
Biết Diệp Phàm là ai không? Hắn chính là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của tổ trung tâm 8, sau này sẽ tiếp nhận chức vụ của tôi.
Nếu chuyện này để lọt ra bên ngoài, cái đầu này của anh đoán chừng thật sự không giữ được, anh có tin hay không?
Đoàn trưởng Thiết tiến tới gần bên cạnh Cục trưởng Nguyên chuyện giọng nói, còn Diệp Phàm được Tề Chấn Đào sắp xếp ngồi trên ghế uống trà cách đó mười mấy thước, theo lý mà nói là không nghe thấy.
Tuy nhiên lần này Thiết Chiêm Hùng lại tính sai, Diệp Phàm có
"Bức Nhĩ Thông", đừng nói là cách mười thước, cho dù cách tới cả trăm thước cũng nghe thấy.
Đây cũng là ý của Thiết Chiêm Hùng, nếu Diệp Phàm là một cao thủ sáu đoạn, Thiết Chiêm Hùng xác định sẽ gọi Nguyễn Kiến Bình vào trong phòng phê bình vì Thuật nghe tiếng của cao thủ sáu đoạn khác với người bình thường, nhanh nhẹn gấp N lần. Thiết Chiêm Hùng cho rằng Diệp Phàm mạnh nhất có lẽ còn chưa đạt đến trình độ năm đoạn, cho nên không tin tiếng hừ ra trong lỗ mình của mình cách xa như vậy, hắn cũng có thể nghe tiếng.
"Tổ trung tâm thứ 8, lẽ nào trong Liệp Báo còn có trung tâm nữa? Còn người kế tục gì nữa.
Hỏng bét, Thiết Chiêm Hùng không phải muốn gọi mình nhận lớp của Liệp Báo hắn sao, những ngày này tôi rất ít hy vọng.
Nhưng từ giọng điệu của Thiết Chiêm Hùng xem ra cũng chỉ là đem mình chế tạo thành đối tượng, loại đối tượng tạo thành có lẽ không dừng lại đây.
Mình sau này phải biểu hiện kém một chút, để hắn mất hứng có thể bỏ qua mình. Cứ vậy đi, kế hoạch này rất hay", Diệp Phàm âm thầm đưa ra chủ ý, người nào tuyệt đối cười đến lăn lộn.
Người ta thì trăm phương ngàn kế để muốn thăng quan, hắn lại nghĩ cách muốn đem vị trí Đoàn trưởng đoàn Liệp Báo quyền cao chức trọng phá rối.
- Hừ! Trung…Đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của tổ thứ 8 trung tâm.
Kiến Bình lần này đã phạm phải khuyết điểm cực lớn rồi, vẫn xin thủ trưởng xuống tay lưu tình một lão già gầy gò như tôi
Ba tháng sau là tôi nghỉ hưu rồi, không thấy mặt tăng ni phật tổ, vẫn xin Đoàn trưởng Thiết nhìn danh hiệu mình cực khổ nhiều năm như vậy, đừng đem chuyện này đổ lên đầu.
Giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên khuôn mặt có vẻ khẽ cau lại của Nguyễn Kiến Bình lăn xuống, thân hình càng thêm run rẩy.
Nói chuyện cũng mang theo âm rung run run, toàn bộ triệu chứng chính là điển hình cho trạng thái khi bị gió xoáy quất cho phát bệnh điên.
- Hừ! Nếu không phải thấy biểu hiện của ông vẫn còn được thì tôi đã lập tức đưa ông lên tòa án quân sự rồi.
Chuyện này phải yên lặng xử lý, không được truyền ra ngoài, đặc biệt là thân phận của Diệp Phàm nhất định phải giữ bí mật.
Bất cứ ai cũng không thể nói, ài! Anh chàng này có thái độ kiêu ngạo, tính cách tuổi trẻ mà, vẫn chưa được mài bằng, còn cần chút thời gian mài giũa!
Thiết Chiêm Hùng nhỏ giọng dặn dò, bỗng nhiên hướng ra ngoài lớn tiếng kêu lên:
- Gọi đồ ranh con Hồ Bình vào đây cho ông mày.
Thật ra Phó cục trưởng Hồ Bình sớm đã đứng ở bên ngoài phòng hội nghị, lúc này trong lòng đang bồn chồn lo lắng, nhưng rút cuộc đã xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết rõ, chỉ là mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Vừa rồi Cục trưởng Nguyễn đích thân ra mặt, đột nhiên hạ lệnh rút về tất cả đội viên an ninh lùng bắt, còn nhanh chóng lên tới Sở công an tỉnh, Cục trưởng Cục công an Trần Hậu Thủy cũng từ Thủy Châu vội vàng quay về hạ lệnh rút về toàn bộ cảnh sát.
Hiện tại công viên núi Kê Công lại khôi phục lại sự yên lặng, đối với cảnh sát, nhân viên an ninh bình thường mà nói đây đương nhiên là chuyện tốt.
Không cần lo lắng đề phòng đi đuổi bắt tội phạm, hơn nữa tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng tội phạm đã bí mật sa lưới rồi. Vì một tên tội phạm của an ninh, bí mật sa lưới cũng là chuyện bình thường, cho nên không có dấy lên sự nghi kị của người nào, cũng không dám ôm đầu đi hỏi thăm.
Biết nội tình bên trong đoán chừng chỉ có Cục trưởng Trần và Phó cục trưởng Phạm của an ninh, ngay cả Hồ Bình cũng choáng váng không hiểu, nếu không hắn sớm đã cầm tiền bỏ trốn rồi, làm gì còn có thể hết hồn hết vía đứng ở bên ngoài phòng hội nghị.
Chu Chính Dương cũng không biết nguyên nhân gì, vì chuyện này làm quá bí mật, thật ra chính là Thiết Chiêm Hùng một tay cầm giữ, ngay cả Cục trưởng Nguyễn của Cục an ninh thành phố cũng cho điều về.
Vì thế Chu Chính Dương ở trong điện thoại cùng với Hồ Bình nói chuyện một hồi trên trời dưới đất, cân nhắc cũng không tìm ra đầu mối nào, đương nhiên chỉ có thể làm hòa thượng tụng kinh.
Cả hai tuyệt đối không ngờ nguyên nhân thật sự là Diệp Phàm và Liệp Báo đến đây.
Đây chính là trạng thái người đánh cờ và con cờ, trong ván cờ này, Thiết Chiêm Hùng mới là người đánh cờ.
Những người khác bao gồm Nguyễn Kiến Bình đều chỉ là thân phận con cờ
"Tượng", cấp cố vấn, còn hạng Chu Chính Dương chỉ là một con
"Pháo".
Diệp Phàm lại càng nhỏ hơn, chỉ là hạng
"Tốt" qua sông, nếu nghe người khác nói Diệp Phàm là Thiếu tá Liệp Báo, đoán chừng Chu Chính Dương và Hồ Bình còn cười đến rụng răng.
Trước đó bọn chúng đã tra xét lý lịch Diệp Phàm rất kỹ lưỡng, làm gì tưởng tượng ra chuyện một thiếu tá chịu tới một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như thôn đập Thiên Thủy để làm quan thôn.
Hơn nữa từ lý lịch đại học của Diệp Phàm cũng không thể tiến vào Liệp Báo.
Hồ Bình nghe gọi liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra liếc mắt nhìn thấy Diệp Phàm đang ngồi trên ghế an nhàn thả từng vòng khói thuốc, nhất thời con mắt suýt nhảy ra, lồi như cá vàng.
Toàn bộ bắp đùi bắt đầu căng gân, cảm thấy vóc người thiếu tự tin, giống như đột nhiên tiến hành huấn luyện dã ngoại dã chiến vậy.
Da thịt trên mặt giống như mí mắt liên tục nhảy lên, lúc này y thật sự biết rõ, đoán chừng mình đã gặp phải xui xẻo rồi.
Tuy nhiên y cũng chỉ cho rằng là tên nhóc Diệp Phàm may mắn từ công viên núi Kê Công chạy về, tìm được Cục trưởng Nguyễn.
Vì thế Cục trưởng Nguyễn đoán chừng là muốn tìm mình để hỏi một chút hoặc là đối chất.
Nhưng nếu Đoàn trưởng Thiết của Liệp Báo tới đây thì y có chút rối loạn không rõ, có lẽ là chuyện bí mật quân sự, không có liên quan gì đến mình.
Hồ Bình chóng bình tĩnh trở lại, dù sao y cũng là một người dày dặn kinh nghiệm, lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, giả vờ giống như không nhìn thấy Diệp Phàm, quyết định, tiên hạ thủ vi cường mới là sáng suốt.
Đi tới trước mặt Cục trưởng Nguyễn chào một cái nói:
- Chào cục trưởng Nguyễn!
Sau đó y nhìn lướt qua Thiết Chiêm Hùng đang ngồi trên ghế, lại đi tới chào hỏi.
Dù sao người ta cũng mặc quân phục Đại tá, bản thân thấy mà không chào thì đúng là vô lễ.