Vẫn gọi điện cho Bí thư Tống, nói:
- Bí thư Tống, tôi vừa biết được Thiết Hải xuống đó đúng là đi làm án.
Vừa hay nghe tin vụ phóng viên báo tỉnh Lan Điền Trúc bị kẻ khác truy sát, chính vì thế, xử lý luôn hai vụ cùng một lúc.
Cậu ta bảo chủ yếu là sợ đồng chí Đàm Quang Huy chõ mũi vào, vì thế, mà tạm thời bắt lại, qua đợt này thì sẽ thả ra.
Bí thư Tống, ông cũng biết đấy, mặc dù tôi được phân công quản lý mặc hình sự. Nhưng tướng lĩnh ra ngoài phải tùy cơ mà tác chiến, không thể lúc nào cũng đợi lệnh của cấp trên rồi mới hành động được.
Một lãnh đạo nhỏ bénhư tôi cũng không tiện can thiệp nhiều vào việc cấp dưới làm án cả. Nếu việc nào cũng nhúng tay vào, thì đồng chí cấp dưới sẽ không làm được gì.
Hơn nữa, Bí thư Lý Xương Hải có chỉ thị, ra lệnh cho lãnh đạo cấp trên tuyệt đối không được vô cớ xen vào việc của cấp dưới.
Tiếu Phong cũng không phải kẻ ngốc, lập tức lại lôi ngay lời khẩu hiệu này của Bí thư Đảng ủy ủy Công an Lý Xương Hải trong buổi họp, dùng cái này để lừa một phó Bí thư Đảng ủy Công an như Tống Điểm Trần thì quả đúng là diệu kế.
- Tùy cậu thôi!
Tống Điểm Trần tức giận, lạnh lùng gác máy, vẻ mặt đó, tối sầm lại như gan lợn. Không ngờ rằng một phó Giám đốc sở của sở tỉnh lại dám không nể mặt một Phó bí thư Đảng ủy Công an tỉnh như vậy.
Nghĩ một hồi, trong đầu Tống Điểm Trần bỗng nhiên lóe lên một ý n nghĩ gì đó. Lát sau, ông ta đập bàn cái bốp rồi nói:
- Ta làm sao lại quên được nhỉ.
Ngay lập tức, Tống Điểm Trần gọi cho phó Bí thư Tỉnh ủy Nạp Lan Nhược Phong, nói:
- Bí thư Nhược Phong, tôi là Tống Điểm Trần ở Đảng ủy Công an tỉnh, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ông.
- Ồ, là Điểm Trần à, có chuyện gì thì nói đi!
Nạp Lan Nhược Phong nhẹ nhàng nói, quan hệ của ông ta với Tống Điểm Trần chỉ tốt hơn mức bình thường một chút. Chính vì thế, khi nói chuyện, cũng không nhiệt tình cho lắm.
- Bí thư Nhược Phong, đồng chí Diệp Phàm hiện giờ đã bị cách chức, cần phải kiểm điểm. Nhưng, đồng chí này nhàn cư vi bất thiện. Trong thời gian bị cách chức để kiểm điểm thì lại đi chạy đi khắp nơi. Hơn nữa, lại còn ngầm mang theo Phó đội trưởng đội Cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh Triệu Thiết Hải tới Đông Hưng gây sóng gió ở đó. Hắn ta vốn không hề nghe lời khuyên của lãnh đảo Thành ủy thành phố Hải Đông. Không những đi khắp nơi đánh người, mà còn vừa đặt chân tới thị xã Thanh Ngưu đã đánh bắt người loạn cả lên rồi.
Tống Điểm Trần nói.
- Có chuyện này sao?
Nạp Lan Nhược Phong hừ nói.
- Vừa nhận được đơn tố cáo của mọi người, nói là đồng chí Diệp Phàm chỉ thị cho Triệu Thiết Hải bắt Bí thư Đảng ủy Công an thị xã Thanh Ngưu – đồng chí Đàm Quang Huy đang làm nhiệm vụ. Vừa nãy, tôi gọi điện cho đồng chí Tiếu Duệ Phong ở sở tỉnh, nhưng, đồng chí này nói năng lắp bắp, cố muốn bao biện cho thuộc hạ của mình.
Tống Điểm Trân còn hận lay sang cả Tiếu Duệ Phong.
- Ừm, tôi biết rồi.
Nạp Lan Nhược Phong gác máy.
Nhưng, Tống Điểm Trần với tư cách là một Phó bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, rất có kinh nghiệm, hơn nữa, các thủ đoạn cũng không phải kém cạnh gì. Lập tức, gọi điện cho Phạm Viễn, khéo nhắc tới vài điểm mấu chốt. Sau khi cúp máy, vẻ mặt Phạm Viễn tối sầm lại.
Phạm Viễn biết rằng, thực ra thì Triệu Thiết Hải là tay sai của Diệp Phàm. Chính vì thế, ông ta không tìm Triệu Thiết Hải, mà trực tiếp gọi thẳng cho Diệp Phàm, khẩu khí rất nghiêm túc, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu rốt cuộc là muốn làm cái gì thế?
- Bí thư Phạm, ông nói thế tôi không hiểu cho lắm?
Diệp Phàm hỏi vặn lại. Nếu đã muốn không nể mặt, thì Diệp Phàm cũng chẳng cầnphải để ý câu nệ làm gì.
- Triệu Thiết Hải đã làm những gì rồi, Đàm Quang Huy phạm phải tội gì? Đều là do các anh làm bừa, Phạm Viễn tôi muốn nói với cậu rằng, ở Hải Đông này, chỉ cần một ngày còn Phạm Viễn tôi, thì không cho phép ai làm loạn lên cả! Lập tức thả Đàm Quang Huy ra ngay.
Phạm Viễn nói như ra lệnh.
- Xin lỗi, Triệu Thiết Hải là Phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự sở tỉnh. Anh ta không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, anh ta đi xử lý vụ án, Diệp Phàm tôi bị cách chức, không còn là nhân viên nhà nước nữa rồi, tôi có quyền gì mà yêu cầu bọn họ thả Đàm Quang Huy ra chứ?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Nếu đã không liên quan tới cậu, vậy Phạm Viễn tôi sẽ không khách khí nữa.
Phạm Viễn dập máy rõ mạnh.
Áp lực đè lên Triệu Thiết Hải chưa khi nào lớn như vậy, sau khi nhận điện thoại của Phó giám đốc sở tỉnh – Tiếu Duệ Phong, lại tiếp tục nhận máy của phó Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Tống Điểm Trần.
Cuối cùng, đồng chí Câu Trấn Nam – Phó giám đốc sở Thường vụ Công an tỉnh cũng ra mặt yêu cầu Triệu Thiết Hải lập tức quay về Thủy Châu, chuyện ở Đông Hải do cơ quan Công an thành phố Đông Hải tự xử lý.
Câu Trấn Nam thực tế là lãnh đạo sở công an tỉnh, ngoại trừ Lý Xương Hải ra. Lý Xương Hải là Bí thư Đảng ủy công an tỉnh, nhưng lại rất ít khi ở Sở công an tỉnh, mà mọi chuyện của Sở công an tỉnh đều do đồng chí Câu Trấn Nam sắp xếp. Nguồn truyện:
Truyện FULLÁp lực từ phía ông ta còn lớn hơn nhiều so với Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Tống Điểm Trần. Suy cho cùng thì, huyện quan cũng chẳng bằng huyện quản. Nếu mà đã dám đắc tội với Câu Trấn Nam, thì Triệu Thiết Hải sẽ không được vui vẻ đâu.
Nhưng, Diệp Phàm nghi ngờ Đàm Quang Huy là một trong những nhân chứng quan trọng việc cấu kết thị trường quan lại của thị xã Thanh Ngưu.
Vì thế mà quyết không thả ra. Chính vì vậy, Triệu Thiết Hải theo suy nghĩ của Diệp Phàm, từ chối thẳng thừng lời đề nghị của Câu Trấn Nam.
Tất nhiên, Tống Điểm Trần thực ra cũng đã đi tới tìm Lý Xương Hải. Nhưng mà Lý Xương Hải quá thâm hiểm. Sau khi tìm hiểu được Diệp Phàm cũng trà trộn vào trong số đó, đó là sự chú ý liên tục, cách nói chuyện thì mơ hồ, làm cho Tống Điểm Trần muốn nổi giận cũng không thể thể hiện ra được.
Tuy nhiên, Câu Trấn Nam cũng có thủ đoạn của mình, và sắp xếp ổn thỏa.
Cục trưởng cục Công an thành phố Hải Đông Triệu Sơn nhận được thông báo của sở công an tỉnh, trước tiên là phải liên lạc được với Triệu Thiết Hải, chỉ trong có mấy phút đã đuổi kịp được, yêu cầu phải giao ra Đàm Quang Huy.
Liếc nhìn Triệu Sơn, Triệu Thiết Hải nói rằng:
- Người này, tôi không thể thả ra được.
Đội trưởng Triệu, đây là Hải Đông, không phải là sở công an tỉnh
Tôi hi vọng đội trưởng Triệu chấp hành mệnh lệnh của lãnh đạo sở công an tỉnh.Anh làm như vậy là đã làm trái chỉ thị của lãnh đạo, hậu quả thế nào, anh hãy nghĩ đi?
Triệu Sơn nói.
- Ha ha, lãnh đạo sở công an tỉnh mà anh đang nói là vị lãnh đạo nào vậy?
Đột nhiên Diệp Phàm vừa ngồi trên ghế vừa cười hỏi.
- Phó giám đốc sở thường vụ Câu Trấn Nam, lẽ nào chức vụ như vậy vẫn chưa đủ sao? Vừa nãy lãnh đạo sở công an tỉnh đã gọi điện thông báo cho chúng tôi đến đón người. Nếu như anh không tin, chúng tôi hoàn toàn có thể gọi điện thoại lại để xác minh.
Triệu Sơn tỏ ra khá bình tĩnh, bởi vì, y tự cho rằng mình có trong tay thanh Thượng Phương bảo kiếm, đương nhiên sẽ chẳng sợ cái gì cả.
- Đồng chí Triệu Sơn, lãnh đạo sở công an tỉnh viết là lãnh đạo, thế lãnh đạo Bộ Công an có phải là lãnh đạo hay không?
Đột nhiên Diệp Phàm cười một cách bí hiểm.
- Bộ Công an ư?
Triệu Sơn bỗng thay đổi sắc mặt.
Không biết từ lúc nào lại mọc ra một lãnh đạo bộ Công an, hắn do dự một lúc rồi nói
- Đương nhiên là...
- Vậy là tốt rồi, không để Triệu Thiết Hải thả người, đó là chủ ý của tôi, anh có thể đi được rồi. Nếu như Câu Trấn Nam có hỏi, thì anh cứ nói đó là ý của Diệp Phàm. Trước khi mọi chuyện vẫn chưa được làm sáng tỏ thì không thể thả người được. Hi vọng đồng chí Câu Trấn Nam không can thiệp vào việc điều tra vụ án.
Diệp Phàm nói một cách lạnh lùng.
- Anh nực cười thật, bản thân mình đã bị cách chức rồi, còn dám mạo danh lãnh đạo trong Bộ. Thưa đồng chí Diệp Phàm, tôi hi vọng anh có thể chấn chỉnh lại ngay thái độ của mình, không cần phải thể hiện ra cái tác phong đáng khinh của một vị chủ tịch thành phố đâu. Tôi muốn nhắc anh một điều rằng, bây giờ anh không còn là chủ tịch thành phô Hải Đông nữa, bị cách chức tất cả chức vụ, anh bây giờ là một công nhân viên chức nhà nước đang chờ xử lý mà thôi..
Triệu Sơn nhìn Diệp Phàm với ánh mắt coi thường, nói.
- Cầm đi mà xem này, mở to con mắt chó của anh ra mà xem cho kĩ, thưa đồng chí Triệu Sơn, hôm nay, Diệp Phàm tôi xin thay mặt cho phòng Giám sát cảnh vụ, bộ Công an tuyên bố trước đông đảo mọi người rằng, tôi vì coi thường lãnh đạo, không tuân phục lãnh đạo, đả kích lãnh đạo nên đã bị cách chức, đến tiếp nhận điều tra trong Bộ để tự kiểm điểm lại mình. Khôi phục lại chức vụ Cục trưởng cục công an, Phó bí thư Thường vụ Đảng ủy công an thành phố Hải Đông của đồng chí An Kỳ. Đồng chí Triệu Sơn, hãy lập tức bàn giao lại công việc cho đồng chí An Kỳ.
Diệp Phàm nổi giận, tiện tay ném lấy tập giấy, đập trúng ngay vào đầu của Triệu Sơn.
- Anh...
Triệu Sơn kêu lên một tiếng, nhưng thấy Diệp Phàm nói giống như thật, mặc dù bị ném vào đầu có đau đôi chút nhưng vẫn cố cúi xuống đất để nhặt đống giấy tờ đó lên.
Khi giở đống giấy tờ đó ra xem, mặt y đổi sắc thành màu đen, không lâu sau đó, từ màu đen lại chuyển thành màu tím, vẻ mặt y căng ra giống như quả cà tím vậy.
- Hãy bàn giao ngay tại đây đi, thưa đồng chí Triệu Sơn, tôi còn muốn chờ cái gì nữa đây?
Diệp Phàm lạnh lùng nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Sơn.
- Tôi không phục, tuy rằng anh Phó giám sát cảnh vụ của bộ Công an, nhưng tôi đảm nhiệm chức cục trưởng công an thành phố Hải Đông là do Thành ủy Hải Đông quyết định. Nếu như Thành ủy Hải Đông cho rằng như vậy, Triệu Sơn tôi sẽ không nói hai lời, lập tức bàn giao hết toàn bộ công việc lại cho An Kỳ.
Tên Triệu Sơn này cũng rất quỷ quyệt, trong chốc lát liền tháo gỡ được vấn đề then chốt.
Theo lý mà nói, cho dù Diệp Phàm là phó Giám sát Cảnh vụ của bộ Công an, đối với vấn đề cách chức trưởng công an thị xã thì cũng chỉ có quyền đề xuất với Thành ủy sở tại mà thôi.
Chứkhông có quyền lập tức cách chức người khác, đương nhiên, bình thường gặp những tình huống như thế này, Đảng ủy thành phố nơi đó sẽ dựa theo quyết định của lãnh đạo mà chấp hành, cái này chỉ là vấn đề thủ tục mà thôi.
- Không phục có phải không, thôi được, mệnh lệnh của đồng chí Lý Xương Hải anh có phục hay không?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Anh ấy là Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, ủy viên thường vụ tỉnh ủy, đương nhiên là tôi phục.
Triệu Sơn nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Diệp Phàm, khí thế có phần suy giảm đi, âm thanh nói ra cũng nhỏ lại.
- Vậy được.
Diệp Phàm gật đầu. Lúc gọi điện thoại trước mặt mọi người, sau khi hỏi thăm Lý Xương Hải xong, liền phản ánh lại vấn đề của đồng chí Triệu Sơn, hơn nữa, với thân phận phó Giám sát cảnh vụ y bộ Công an yêu cầu lập tức cách chức Triệu Sơn, khôi phục lại tất cả chức vụ của đồng chí An Kỳ...
Lý Xương Hải suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, không lâu sau, Phạm Viễn nhận được điện thoại của Lý Xương Hải. Sau đó, Triệu Sơn nhận được điện thoại của Phạm Viễn và Trương Minh Sâm, yêu cầu y phải bàn giao lại toàn bộ công việc trong cục cho An Kỳ.
Triệu Sơn trong chốc lát dường như đã già đi rất nhiều, sau khi bàn giao xong cho đồng chí An Kỳ, cả người y đi trên đường cũng có chút gượng gạo.
Triệu Sơn hiểu được, ngày hôm nay hắn đã đắc tội với Diệp Phàm.
Không thể ngờ rằng hắn bị tước đi cái mũ chủ tịch thành phố, vẫn được đội một chiếc mũ khác tương đương. Đối với bản thân mà nói thì đây là chiếc mũ càng có sức uy hiếp. Chức vụ Phó giám sát của Ban Giám sát bộ Công an sắp xếp cuối cùng cũng là chức vụ Giám đốc sở.
Những người đắc tội như thế này, huống chi những người như Lý Xương Hải thì chỉ một cuộc điện thoạicũng có thể quyết định được. Sức mạnh đó, không phải là thứ mà bản thân chức phó cục trưởng có thể đối phó được. Triệu Sơn cảm thấy tiền đồ đen tối phía trước, giống như một lão già 80 tuổi vậy, đời y kết thúc thật rồi. Giờ phút này, y rất hối hận, thật sự không dám trộn lẫn ở đây nữa!
.