Quan lớn trên tỉnh, bọn họ dùng tiền chưa chắc đã mua được.
Những cán bộ đó phúc lợi rất cao, hơn nữa, người ta luôn có tiền mang đến tận cửa. Huống chi, trong quá trình phấn đấu lên chức bọn họ đã kiếm được không ít. Tuy nhiên, cán bộ ai mà không muốn có thành tích.
Nếu tiền tài mỹ nữ người ta đều không thèm, thì chúng ta cứ dùng thật nhiều tiền xem họ có muốn không?
Tôi không tin, những cán bộ dó có thể làm ngơ trước mấy trăm triệu thậm chí tiền tỷ. Ngẫm lại xem, dùng tiền tỷ, cũng có thể làm ra không ít thành tích cho họ.
Đến lúc đó kinh tế địa phương phát triển lên rồi, có phải là những cán bộ đó sẽ được mát mặt sao. Mũ ô sa trên đầu bọn họ không phải là sẽ phất lên rất nhanh sao.
Tô Nguyệt Nhi lạnh lùng hừ nói.
- Tiền tỷ, cái này, nhiều quá, nếu lỡ thiệt mất thì biết làm sao?
Tô Quý Tài thật sự thấy hơi xót của.
- Sẽ không thiệt đâu, chú xem tôi đã bao giờ kinh doanh bị lỗ chưa?
Tô Nguyệt Nhi đắc ý làm Tô Quý Tài càng khâm phục không ngớt.
Cô nhìn Tô Quý Tài một cái, nói:
- Bọn lãnh đạo rất thích chiến tích. Có chúng ta dùng tiền đầu tư, kéo kinh tế phát triển đi lên.
Mà những lãnh đạo nhận được ưu đãi, tất nhiên sẽ ra sức cố gắng vì chúng ta. Áp chế Diệp Phàm, thủ tiêu Cao Tiềm chỉ là một việc nhỏ.
Mặt khác, đó là cũng phải cho bọn họ kiếm tiền vì nhà họ Tô mới đúng. Chú thấy không, Trung tâm giải trí Tô thị lớn như vậy, chúng ta một năm chỉ cần một triệu tiền thuê là đủ rồi.
Lợi nhuận khổng lồ đến thế. Ngay lúc đó Phạm Viễn vì sao lại đồng ý, còn không phải vì thấy được năng lực của nhà họ Tô chúng ta sao?
Phạm Viễn không muốn thăng quan sao? Chú thấy không, lần này Phạm Viễn xui xẻo, không ngờ lại chạy đến nhà chúng ta ở Bắc Kinh. Còn không phải muốn nhà chúng ta ra mặt vì y sao?
- Ừ, Phạm Viễn cũng là không chịu nổi nữa. Việc này, cách giải quyết nằm trong tay lãnh đạo cấp trên. Có lẽ lãnh đạo tỉnh Nam Phúc không ai muốn nhúng tay vào lúc mấu chốt này. Muốn giải quyết toàn bộ khó khăn.
Đầu tiên là phải mở nút thắt ở chỗ Ủy ban kỷ luật trung ương. Việc này, chỉ cần Ủy ban kỷ luật trung ương mặc kệ, Phạm Viễn sẽ thoải mái thoát vây.
Tô Quý Tài gật đầu nói:
- Việc này, thưa cô, không biết thái độ của ông cụ thế nào. Rốt cuộc có giúp hay không giúp? Tôi thấy Phạm Viễn đã hết thời rồi, mất quá nhiều công sức cho y, ắt sẽ không có lời. Vả lại, trước kia y giúp chúng ta, cũng kiếm được không ít.
- Giúp, nhất định phải giúp. Cán bộ Hải Đông đều biết, Phạm Viễn luôn gần gũi với nhà họ Tô.
Chúng ta không giúp thì chú nói xem, còn có người tình nguyện đi theo chúng ta sao?
Cho nên, chẳng những phải giúp, hơn nữa, còn phải giúp đến cùng. Giải vây cho Phạm Viễn. Vả lại, chúng ta giúp y chẳng khác nào cho Diệp Phàm ăn một cái tát.
Việc này, rõ ràng là do Diệp Phàm gây ra. Có lẽ, trước khi đi ngủ mỗi tối Phạm Viễn đều nguyền rủa Diệp Phàm.
Tô Nguyệt Nhi có cái lý của riêng mình nhưng cũng suy luận từ tâm lý số đông.
- Ừ, một khi sóng yên biển lặng, giải vây cho Phạm Viễn, y lại được phục chức thì vẫn là quan to một xứ.
Ít nhất, y chỉ chịu cảnh cáo Đảng, về chức vụ thì chưa quyết định. Có lẽ, ở tỉnh cũng có tay trong của Phạm Viễn. Tay trong này đang quan sát, một khi phiền toái của Phạm Viễn được giải trừ, tay trong này sẽ lập tức ra tay.
Dù sao, một lãnh đạo cấp Giám đốc sở mà để mất đi thì cũng hơi đáng tiếc. Nhân tài khó kiếm. Vả lại, trong thể chế của Trung Quốc, mất chức rồi lại tái nhiệm cũng không phải chỉ có vài người.
Có một số cán bộ bị xử phạt ở nơi này, thay áo đến địa phương khác lại nhậm chức vụ khác. Vấn đề quan trọng là tay trong phải vững mạnh.
Mà ngã không đứng dậy được chỉ là một số đồng chí không có tay trong, hoặc là nhân vật đáng thương bị chính chỗ dựa của mình vứt bỏ thôi.
Tô Quý Tài bỗng thốt lên, rồi lại đột nhiên nhíu mày nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Phạm Viễn liệu có thể trở thành phế nhân không, nếu thế, chúng ta có cố gắng cũng vô ích.
- Ha ha, chú Quý Tài, chú vẫn chưa rõ, nếu Phạm Viễn là phế nhân thì y đã bị xử lý từ trước rồi. Mà chức vụ vẫn còn để trống chính là một tín hiệu. Cho thấy y có thể quật khởi. Vấn đề quan trọng chính là, nhà họ Tô chúng ta chọn ai để giải quyết việc này. Phạm Viễn còn không mang ơn sao.
Tô Nguyệt Nhi cười nói.
- Đúng thế, cán bộ quan tâm nhất chính là chức vụ, không có chức vụ chỉ là chó má có phải không? Chức vụ chính là quyến lực, người hết hơi vì sao không ai để ý, chính là vì anh ta đã mất đi quyền lực. Đạo lý này có mấy người quên. Tất cả đều vì có lợi ích ở trong đó.
Tô Quý Tài hừ nói.
Buổi chiều, Diệp Phàm đang cân nhắc làm thế nào mới có thể thuyết phục Phí Mãn Thiên cho mình một vị trí trong danh sách ủy viên thường vụ. Hạ Hải Vĩ kích động đến tận Sở Thiên các.
- Lão Hạ, xem ra có tiến triển có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Đột phá quan trọng.
Hạ Hải Vĩ vui mừng ra mặt, lấy ra một tập văn kiện dày.
- Anh trực tiếp nói là được, cái này xem càng thêm phần phiền toái.
Diệp Phàm nói.
- Đập nước Hổ Tử chỗ giáp ranh giữa huyện Đào Mộc và huyện Hồng vốn thuộc cả hai huyện.
Theo điều tra, tháng năm năm trước, Khương Sơ Lâm đã làm báo cáo. Lúc đó Lệ Chí Đạt chỉ là trợ lý Chủ tịch tỉnh, nhưng giúp Chủ tịch Yến quản lý lĩnh vực thủy lợi.
Mối quan hệ của Lệ Chí Đạt và Phạm Viễn không tồi, mà Khương Sơ Lâm lại là người mà Phạm Viễn một tay cất nhắc lên làm Bí thư huyện ủy huyện Đào Mộc.
Cho nên, thông qua Phạm Viễn, Khương Sơ Lâm cũng quen Lệ Chí Đạt. Cuối cùng Lệ Chí Đạt dùng một chút thủ đoạn, cấp cho đập chứa nước Hổ Tử 20 triệu.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Khương Sơ Lâm hẳn là có dành cho Lệ Chí Đạt ưu đãi gì đó. Bằng không, Lệ Chí Đạt đường đường là cán bộ cấp Giám đốc sở, sao có khả năng nể mặt một cán bộ cấp Cục như Khương Sơ Lâm. Mặc dù là Phạm Viễn cũng vô dụng.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ưu đãi đương nhiên là có, việc này phải nói đến em vợ của Lệ Chí Đạt là Trương Phong.
Trương Phong là chủ thầu, ỷ vào anh rể Lệ Chí Đạt mà nhận rất nhiều công trình lớn.
Hơn nữa, cho tới bây giờ Trương Phong chỉ kiếm tiền qua tay mà không trực tiếp tiếp nhận công trình. Như vậy, cũng nhanh nhận được tiền, hơn nữa, không phải chịu trách nhiệm về công trình.
Khương Sơ Lâm vốn định giao đập chứa nước Hổ Tử cho Trương Phong nhận thầu, nhưng sau đó có thay đổi.
Trương Phong cảm thấy đập chứa nước Hổ Tử lợi nhuận không cao lắm. Mặc dù là qua tay cũng không kiếm được nhiều. Cho nên, Trương Phong có chút bất mãn.
Sau đó, vì làm hài lòng Trương Phong, Khương Sơ Lâm nghĩ đến cách hoán đổi rất tuyệt.
Hạ Hải Vĩ nhấp một ngụm trà.
- Cách rất tuyệt, cách gì?
Diệp Phàm vội hỏi.
- Tiền mà Lệ Chí Đạt cấp cho đập nước Hổ Tử cũng bị Khương Sơ Lâm sắp xếp một dự án Trạm thủy điện nhỏ ở huyện Đào Mộc là trạm Lang Sơn.
Tuy nhiên, 20 triệu này tất nhiên cũng không xây dựng được. Mà Khương Sơ Lâm cũng có cách của y. Kêu gọi cán bộ công nhân viên chức đầu tư, chia cổ phần.
Kết quả góp vốn thật ra là hơn năm mươi triệu. Trạm thủy điện Lang Sơn cũng được khởi công. Đó chính là nguyên nhân khi cậu đến Hải Đông đập chứa nước Hổ Tử vẫn chưa thể khởi công.
Sau đó cậu trích ra ba mươi triệu thì đập nước Hổ Tử mới khởi công được.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Việc này, hình như có vấn đề. Hai triệu là khoản tiền rất lớn, vì sao lúc đó người phân công quản lý thủy lợi thành phố, cùng lãnh đạo cục Thủy lợi thành phố không phát hiện sự bất thường này.
- Ha ha, trong lòng mọi người đều biết rõ, Khương Sơ Lâm là thân tín của Phạm Viễn. Ai sẽ vì tiền của nhà nước mà đi xúc phạm Phạm Viễn. Có lẽ Khương Sơ Lâm cũng có ý hiếu kính, đã cho những người này ít tiền lì xì. Kết quả thì hay rồi. Tuy nhiên, theo điều tra, trạm thủy điện Lang Sơn nhiều nhất cũng chỉ cần bốn mươi triệu là đủ, chỉ tính riêng tiền mà Khương Sơ Lâm góp vốn được đã lên đến hơn ba mươi triệu. Ở đây đã xuất hiện lỗ hổng thất thoát.
- Anh nói căn bản Khương Sơ Lâm không động đến khoản tiền của tỉnh cấp, hoặc là dùng rất ít?
Vậy còn hơn chục triệu sao không thấy đâu?
Diệp Phàm nhướng mắt hỏi.
- Ừ, chúng tôi đã nắm được toàn bộ các chứng cứ chính xác. Hơn chục triệu kia là Khương Sơ Lâm cố ý đem cấp cho bên nhận thầu là em vợ Lệ Chí Đạt.
Mà ở trạm thủy điện Lang Sơn, Trương Phong nhận phí thầu đã hơn mười hai triệu.
Số lẻ tất nhiên mới là số chính thức nhận thầu.
Đương nhiên, mười hai triệu này chắc chắn Trương Phong cũng phải chia làm nhiều phần. Khương Sơ Lâm cầm hai triệu,còn Lệ Chí Đạt nhận được một biệt thự nhỏ của em vợ, trị giá 6 triệu.
Mà Trương Phong cũng cầm hơn ba triệu. Còn lại đưa đi lo lót. Phạm Viễn thật ra nhận cũng chẳng bao nhiêu. Lúc đó Trương Phong đưa con gái Phạm Viễn đi du lịch Châu Âu miễn phí, cũng tiêu hết hơn một triệu.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Sâu mọt quốc gia.
Diệp Phàm đập bàn quát.
Sau khi lật xem tài liệu cẩn thận. Diệp Phàm cầm chứng cứ xác thực này đến chỗ Phí Mãn Thiên.
- Không ở Hải Đông làm việc chạy lên tỉnh thành làm gì hả? Hải Đông hiện giờ chỉ có một mình cậu, cậu không ở đó, lỡ loạn lên thì làm sao?
Vừa thấy Diệp Phàm đến, Phi Mãn Thiên câu đầu tiên đã mắng sa sả.
- Bí thư Phí, tôi không thể không đến đây.
Diệp Phàm nói.
- Không thể không đến, cậu đưa ra lý do xem. Nếu không, tôi phê bình cậu. Các cậu đấy, có phải nghe được tin tức gì, các đồng chí khác đến chạy chức, cậu đến làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn ngồi vào chỗ của Phạm Viễn đúng không? Tuy nhiên, tôi nói thật cho cậu biết, việc đó là không có khả năng. Cậu ngồi ổn định chỗ của mình rồi nói. Mơ mộng hão huyền là bệnh chung của đám thanh niên. Cậu cũng thế, đã làm việc nhiều năm trong chính trường, sao chưa có chút tiến bộ nào thế?
Phí Mãn Thiên hừ nói.
- Bí thư Phí, chú xem tài liệu này. Nếu sau khi xem chú vẫn phê bình tôi, tôi lập tức về Hải Đông. Không được sự đồng ý của chú tôi sẽ không về đây nữa.
Diệp Phàm có chút tức giận, việc này còn chưa rõ ràng, không ngờ đã bị Phí Mãn Thiên mắng một thôi một hồi, Phí Mãn Thiên mượn cơ hội này trút giận thôi mà.
Phí Mãn Thiên không mắng thêm nữa, cũng nhận lấy tập tài liệu cẩn thận lật xem.
Dù sao, Diệp Phàm nói như thế chắc chắn là có việc quan trọng. Cho nên, lão đồng chí nhìn tài liệu, khi thì nhíu mày khi thì chậc lưỡi. Sau khi xem hoàn toàn Phí Mãn Thiên trên mặt hơi trầm xuống.
- Ai tìm hiểu ra những chuyện này?
Sau khi xem xong hết Phí Mãn Thiên mới nhìn Diệp Phàm mà hỏi.