Quan Thuật

Chương 1958: Diệp Phàm tiến vào trung tâm quyền lực của Tổ đặc nhiệm A



- Chiến trường vô cùng ác liệt, có 45 đội viên chính thức thì thương vong tới hai mươi người. Hiện tại chỉ còn lại hai mươi đội viên

Cho dù tính cả người mới gia nhập là Trần Quân và hai vị con cháu Lô gia cũng không đến 30 đội viên chính thức. Còn Tổ thứ tám bộ đội bên ngoài,Báo Săn cũng gần mất đi một nửa.

Cao thủ tam đẳng cũng khó tìm. Những cao thủ Tổ đặc nhiệm A bồi dưỡng thành tứ đẳng chính thức trở thành đội viên cơ sở. Đã không còn nền tảng vững chắc nữa?

Làm gì để xây dựng lại Tổ đặc nhiệm A, khôi phục lại nguyên khí mới là tối trọng yếu trong thời điểm hiện nay. Nếu không, Tổ đặc nhiệm A làm sao còn được gọi là Tổ đặc nhiệm A nữa. Tổ đặc nhiệm A chúng ta đúng như đồng chí Nghiêm Thế Kiệt hô, là vĩnh viễn bất bại!.

Đồng chí Cung Khai Hà ho khan một tiếng, toàn thế yên lặng, anh ta mới lên tiếng.

- Nhiệm vụ của Trịnh Phương rất gian khổ, tuy nhiên, tôi tin tưởng sau khi đồng chí Trần Quân đi, sẽ tăng cường thêm thực lực cho Tổ thứ tám và Báo Săn. Chỉ có điều, trong khoảng thời gian ngắn muốn khôi phục nguyên khí của tổ thứ tám, thì quá khó khăn. Việc này không phải chỉ múa mép khua môi là có thể khôi phục được.

Lâm Đống Quốc nhìn nhìn Cung Khai Hà, nói.

- Chắc chắn Trịnh Phương buồn, tổ thứ tám là bộ đội chủ lực, tổ tấn công của Tổ đặc nhiệm A. Trong nhiệm vụ lần này, mười phần đội viên đã mất đi tám phần. Còn lại mấy người giữ thể diện. Mà nhiệm vụ xây dựng Báo Săn trở lại lại đang đặt ra trước mặt Trịnh Phương, làm thế nào để phát triển tiềm lực của các đồng chí, mặc kệ dùng biện pháp gì, việc cấp bách là phải chiêu mộ người cho Báo Săn và Tổ đặc nhiệm A. Bằng không, vừa rồi Tổ trưởng Cung có nói, Tổ đặc nhiệm A còn gọi là Tổ đặc nhiệm A sao? Nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, chúng ta làm sao có thể chống đỡ được bây giờ?

Thôi Kim Đồng nói, mặt mày đều nhăn lại thành những nếp nhăn.



- Nghe nói bố của Trần Quân xuất thân từ Thái Cực môn, tôi nghĩ, có thể hay không…

Kế Vĩnh Viễn nói đến đây, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Không nói. Bởi vì, Kế Vĩnh Viễn biết tình cảm của Diệp Phàm và Trần Quân rất sâu sắc. Chỉ sợ làm cho Diệp Phàm nổi nóng.



- Trần lão đã cắt đứt quan hệ với Thái Cực môn, chẳng lẽ còn yêu cầu Trần lão cúi đầu đi xin xỏ bọn họ. Nếu muốn vời người, đem quân đội trực tiếp tới Thái Cực môn ở thủ đô hỏi người là được



Tôi nghĩ, không cần nói nhiều, vẫn phải đưa tới một vài đệ tử tứ đẳng. Tôi cũng đã từng tới Thái Cực môn, phát hiện đệ tử tứ đẳng trở lên ít nhất cũng phải một bàn tay.

Ở chỗ bọn họ, đệ tử tam đẳng cũng không ít. Tôi nghĩ, đệ tử tam đẳng của các môn phái lớn cũng không phải ít. Có thể xem để bổ sung cho Báo Săn.

Diệp Phàm khẩn trương nói.



- Có thể nói với Vương lão một tiếng, cho hai đệ tử phái La Phù vào Tổ đặc nhiệm A. Tin rằng Vương lão sẽ hiểu chúng ta. La Phù là môn phái thần bí. Cho đến hiện tại, chúng ta cũng chưa thể làm rõ phái La Phù có tất cả bao nhiêu đệ tử. Có bao nhiêu vị cao thủ.

Lúc này, đồng chí Lan Viễn Kim mới được điều tới nói.



- Như thế này nhé, chúng ta sẽ phân công mỗi người phụ trách đi một chỗ. Ví dụ như, tôi đi Thanh Thành, lão Kế đi Thiếu Lâm, lão Lan đi Thanh Thành.



Cho dù thế nào, nhiệm vụ của mỗi người là phải tuyển được hai vị cao thủ tứ đẳng trở lên. Nhưng ít nhất cũng phải là tứ đẳng.

Nếu thành công, ít nhất cũng có hơn mười vị. Đội ngũ của chúng ta sẽ phát triển nhanh lên rất nhiều. Không còn cách nào, cho dù phải mặt dày mày dạn cầu xin ông nội bà nội các đồng chí cũng phải làm.

Môn phái Hoa Hạ chúng ta và gia tộc cũng không ít. Hơn nữa, thời gian không đợi người. Các tổ viên chính thức của Hải Lang nước Mĩ so với chúng ta nhiều hơn rất nhiều.

Cho dù lần này tổn thất hai mươi người, bọn họ vẫn còn bảy tám mươi đội viên chính thức.

Cung Khai Hà nói.



- Bọn họ có tiền, có thể tìm cao thủ qua truyenfull.xyz. Chúng ta không có cách nào để bắt trước làm theo họ. Chút kinh phía của chúng ta, chỉ đáng cho bọn họ nhét hàm răng.



Tuy nhiên, tổ trưởng Cung, nhiệm vụ lần này cũng đừng đặt hết lên trên đầu tôi. Tôi còn phải về Đông Cống xử lý rất nhiều sự vụ.

Tôi đã đi hai tháng rồi, không biết bây giờ Đông Cống ra sao nữa. Cũng sắp đến lễ mừng năm mới, cũng có nhiều việc hơnhơn.

Hơn nữa, trước kia tôi cũng nói qua. Bất luận Tổ đặc nhiệm A có sự vụ gì tôi cũng không nhúng tay vào. Sau này, mọi người cứ coi như không có tôi là được.

Diệp Phàm khẩn trương từ chối, cái việc tuyển người này thật ra là một củ khoai phỏng tay, vừa phí công lại tốn thời gian, lại còn đặc biệt phiền toái. Cho nên nếu có thể không nhận thì đương nhiên sẽ không nhận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Làm sao có thể như vậy được? Đồng chí Diệp Phàm, các mối quan hệ của cậu so với tôi còn rộng hơn nhiều. Tôi mới từ bộ đội chuyển sang đây, nói thật, nhiệm vụ này đối với tôi mà nói là quá khó khăn. Đối với việc của môn phái võ lâm không thể nào quen thuộc được. Muốn tôi đi tuyển người, thật sự là rất khó. Tuy nhiên, nếu vì quốc gia, dù thế nào tôi cũng sẽ cố gắng hết sức.

Lúc này, Lan Viễn Kim liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói. Người này Diệp Phàm không quen lắm, hơn nữa cũng có chút thâm niên.



- Lúc trước tôi đã nói qua việc này, lần này có thể tới họp chắc cũng sẽ là lần cuối cùng. Cho nên, tôi hy vọng tổ trưởng Cung cũng không nên làm khó tôi.

Diệp Phàm không hướng về phía Lan Viễn Kim, mà là hướng về phía Cung Khai Hà nói.



- Chàng trai trẻ, thái độ này của cậu thật chẳng ra sao. Đang là thanh niên cần làm thêm chút công tác, sau này mới càng có cơ hội thăng tiến đúng không? Sao lại nói chuyện như vậy, đây là thái độ của người thanh niên sao?

Lan Viễn Kim vừa nói ra, các đồng chí ngồi đấy đều hô to "Hỏng bét!"

Thật kỳ lạ lần này không ngờ Diệp Phàm không tức giận, mà lại liếc mắt nhìn nhìn Lan Viễn Kim một cái, ngược lại vẻ mặt điềm đạm cười cười nói:

- Vậy đi, bây giờ tôi sẽ nói một lần nữa, chỉ lần này thôi. Như này nhé, Chủ nhiệm Lan có thể mời được mấy người thì Diệp Phàm tôi sẽ mời được ngần đó. Tôi vẫn còn trẻ dù sao cũng phải theo gương các đồng chí lão thành có đúng không? Bằng không, mọi người lại nói tôi là chẳng ra gì cả.



Thấy hai người có vẻ căng thẳng, trong lòng Cung Khai Hà đương nhiên cười trộm. Với cục diện "Đối mão" này đồng chí Cung Khai Hà chắc rất vui mừng. Vài vị lãnh đạo khác cũng đang mỉm cười nhưng không nói ra.



- Ha hả, như thế này nhé đồng chí Diệp Phàm, tuổi tác của tôi so với cậu nhiều hơn, tôi sẽ nhường một bước. Cậu có thể mời được bao nhiêu người, tôi cũng mời như thế.

Lan Viễn Kim trúng kế, không ngờ còn thách đố Diệp Phàm.



- Thống nhất như vậy nhé!

Diệp Phàm thản nhiên cười liếc nhìn Cung Khai Hà một cái nói:

- Lãnh đạo Cung, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.



- Cậu đã mời được ai rồi mà hoàn thành trước nhiệm vụ. Đồng chí Diệp Phàm, các vị đại biểu ngồi trong phòng họp này đều là những người có quyền lực cao nhất trong Tổ đặc nhiệm A. Mỗi câu nói đều được ghi chép trong biên bản, nói chuyện ở đây là phải nghiêm túc, không thể nói lung tung được.

Đồng chí Lan Viễn Kim cảm thấy Diệp Phàm đang cười, như đang đùa cợt mình, nên cảm thấy có chút tức giận, mắt trừng to lên nhìn.



- Diệp Phàm tôi nói lung tung khi nào, đồng chí Lan Viễn Kim, tôi hy vọng anh suy nghĩ kỹ trước rồi sau đó hãy nói. Ở đây đang diễn ra hội nghị của bộ máy lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A, lời của anh sẽ có trong hồ sơ.

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, cảm thấy có chút khó chịu. Cảm thấy lão già Lan Viễn Kim này cậy mình nhiều tuổi nên có phần lên mặt. Rõ ràng là muốn ức hiếp người trẻ tuổi như hắn thôi.



- Cậu nói vậy là có ý gì? Hôm nay tổ trưởng Cung vừa mới phân công nhiệm vụ mà cậu đã nói là hoàn thành trước thời hạn, chuyện này không đáng cười sao?

Lan Viễn Kim liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cũng hiểu được người thanh niên này quá kiêu ngạo. Không ngờ hắn lại nói chuyện với người có thâm niên trong quân đội với giọng điệu như thế. Rõ ràng cũng ỷ vào thế của mình, ức hiếp một người mới vào Tổ đặc nhiệm A.



- Tôi muốn hỏi thủ trưởng Cung, đồng chí Ngưu Thông ở phân khu Đông Cống, vệ sĩ Trương Vũ và Lý Thăng mời tới từ phái La Phù của Tô gia, ba đồng chí ấy có phải tôi mời đến hay không?

Diệp Phàm không để ý đến Lan Viễn Kim, hỏi thẳng Cung Khai Hà.



- Ba đồng chí đó không tính, tuyển dụng bọn họ là nhiệm vụ tổ trưởng Cung phân công từ trước. Hơn nữa, lấy danh nghĩa quân Uỷ mời tới, việc này tuyệt đối không thể tính được. Sao lại có thể tính là công của cậu.

Lan Viễn Kim nghe xong, có chút nóng nảy, thiếu chút nữa kêu lên.

- Sao lại không được tính, vừa rồi có nói là nhiệm vụ phân trước hay là phân sau đâu? Hơn nữa, ba đồng chí này đều là do tôi và nhờ sự giúp đỡ của anh Lý để mời vào mà. Hơn nữa, nhiệm vụ lần này cũng không có nhiều thời gian. Huống chi, lúc đó chính tổ trưởng Cung khoe với tôi, còn nói phải cảm tạ tôi vì đã cống hiến cho tổ đặc nhiệm A, Cung thủ trưởng, có phải anh đã nói với tôi như vậy không?

Diệp Phàm nói.



- Ừ, tôi đã nhận được công văn chiêu được người của Diệp Phàm. Công lao lần này đương nhiên có thể coi là của Diệp Phàm.

Lý Khiếu Phong giành nói trước.



- Tổ trưởng Cung, việc này không thể tính như vậy được đúng không?

Lan Viễn Kim kiên trì nói.



- Ha hả, tổ trưởng Cung, anh nói gì đi?

Diệp Phàm bắt bẻ. Đồng chí Cung Khai Hà thấy hơi nhức đầu, một người là con át chủ bài trẻ tuổi nhất, sau này tổ đặc nhiệm A còn hy vọng dùng cậu ta để làm nhiều việc. Khẳng định là không thể tùy tiện đắc tội được.

Hơn nữa, Tổ đặc nhiệm A đang hết sức dùng người, nên tiền đồ của cậu ta là rất rộng mở, cũng không phải dễ đối phó. Hơn nữa, chuyện của Lỗ Tiến, Cung Khai Hà cũng đã sớm nghe nói qua.

Diệp Phàm đã sớm cảnh giác. Nghe nói người thanh niên này có ảnh hưởng rất lớn, ảnh hưởng tương đối sâu sắc trong Tổ đặc nhiệm A.

Hiện nay, trong số 29 đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A, thì những người như Trương Cường, Trương Hùng, Lang Phá Thiên, Trần Quân đều là anh em của hắn.

Đắc tội với hắn, tức là đắc tội với một số người khác. Cung Khai Hà mới đến Tổ đặc nhiệm A, vị trí ngồi còn chưa chắc. Mà cho dù đã ngồi chắc chắn rồi tuyệt đối cũng không dám tái phạm sai lầm của Lỗ Tiến. Nếu dám làm ầm ĩ cái chuyện liên danh lên lớp đảo Cung, phỏng chừng, lập tức Đường Hạo Đông sẽ cân nhắc thay đổi người.

Cho nên, đối với Diệp Phàm, đồng chí Cung Khai Hà quyết định là mở một mắt nhắm một mắt. Chỉ cần hắn không làm ầm ĩ quá mức thì cứ mặc kệ.

Hơn nữa, vẫn phải lấy việc chung sống hòa bình làm chính. Cho nên, ngay từ đầu đồng chí tổ trưởng Cung Khai Hà cũng không dám tự cao tự đại trước mặt Diệp Phàm. Trước mặt các đồng chí khác, Cung Khai Hà còn có thể lên mặt. Chung quy lại là lãnh đạo của Tổ đặc nhiệm A vẫn có uy tín và khí phách. Huống chi, đồng chí Cung Khai Hà cũng là một cao thủ thần bí. Cao thủ đều nóng tính.

Tuy nhiên, vừa qua quan hệ của Tổ đặc nhiệm A và quân đội có vẻ không hài hòa. Hình như là hai bên có mâu thuẫn đối lập nhau. Vừa ủng hộ, sống nhờ vào nhau, lại vừa giám sát đối lập lẫn nhau. Chủ yếu là quân đội tăng cường giám sát đối với Tổ đặc nhiệm A.

Trước kia, phái Tương đại Hải chỉ có cấp bậc thiếu tướng, lần này gọi Lam Viễn Kim phong cấp bậc trung tướng. Nói rõ ra là, quân đội chú ý tới quyền lực của mình. Đồng chí Cung Khai Hà đương nhiên cũng không sợ quân đội đối với ông ta như thế nào.

Tuy nhiên, thời đại này, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Thực ra quan hệ cương quá cũng khiến cho công tác phát triển của Tổ đặc nhiệm A không có lợi. Hơn nữa, cấp trên có quy định, Tổ đặc nhiệm A chỉ là bộ đội bí mật thuộc quân ủy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.