- Điều này cũng đúng, thế nào gọi là cao nhân, vì người ta có năng lực.
Chủ tịch Đường cũng gật gật đầu đồng ý với ý của lão Cung.
- Huống chi, nếu ép người ta quá người ta chạy ra nước ngoài thì không phải có lợi cho người nước ngoài sao?
Cho nên, không thể ép. Huống chi, trình tự càng cao thì viên thuốc càng khó phối chế.
Đến hiện tại, cũng nghe nói Lang Phá Thiên đột phá lên bát đẳng, cái này chắc là do Lang Phá Thiên có quan hệ tốt với Diệp Phàm đây.
Quan hệ bạn bè bình thường Diệp Phàm chắc chắn cũng không đi nhờ người ta. Dù sao hiện giờ Diệp Phàm cũng là cao thủ hạng nhất.
Chúng ta không thể nắm chặt hắn. Huống chi, phối chế viên thuốc này cần thời gian dài, phấm chất càng cao thời gian cần càng nhiều.
Cách phối chế Tổ Khoa học năng lượng chúng ta đã nghiên cứu ra. Nghe Diệp Phàm nói khi phối chế khả năng thất bại cũng khá lớn. Năm viên có thể chỉ thành công một viên, dược liệu cũng rất tốn kém.
Cung Khai Hà nói.
- Thì ra là thế.
Đường Hạo Đông gật gật đầu, ngồi yên suy nghĩ, mày cũng nhíu hết lại.
- Nếu không, tôi có một câu không biết là có nên nói không.
Sau một lúc lâu Cung Khai Hà mới ngượng ngùng nói ra một câu.
- Nói đi, có cái gì không tiện nói chưa. Chỉ cần là đề nghị liên quan đến xây dựng Tổ đặc nhiệm A thì chúng ta đều có thể chấp nhận. Chỉ cần là có thể thay đổi thời kỳ khó khăn của Tổ đặc nhiệm A lúc này.
Đường Hạo Đông nhìn anh ta nói.
- Chính là Thiết Chiêm Hùng kia, gần đây không phải là đang làm huấn luyện viên của trường Đảng Trung ương sao. Tôi nghe nói Diệp Phàm rất không hài lòng việc này.
Muốn Diệp Phàm đi vào Tổ đặc nhiệm A, thì Thiết Chiêm Hùng không thể không có công. Bởi vì, tình cảm của hai người họ, so với Lang Phá Thiên sâu đậm hơn nhiều.
Hơn nữa, tôi nghe nói Diệp Phàm rất nhiều người anh em gọi hắn là đại ca. Anh xem, những người đó đều lớn tuổi hơn hắn nhưng lại gọi hắn một tiếng Diệp ca.
Cung Khai Hà cười nói.
- Ừ, đúng thế. Trước đây hắn huấn luyện Trần Quân, không phải là mọi người đều gọi hắn là anh Diệp sao. Thằng nhóc này, đúng là được lòng người sao.
Đường Hạo Đông không khỏi thở dài.
- Thật ra, mỗi người con người đều thế. Anh chân thành với tôi, tôi tất nhiên sẽ tôn kính anh. Diệp Phàm là một người có thể vì anh em mà liều mạng. Vài lần chiến đấu trước kia, vì giúp anh em, hắn đã tình nguyện hi sinh thân mình. Trong thời đại hiện nay của chúng ta, còn có mấy người có được tình cảm anh em này. Thật sự là đáng quý.
Cung Khai Hà tất nhiên cũng khen.
- Cậu cũng nói với tôi như vậy sao?
Đường Hạo Đông nhìn Cung Khai Hà một cái hừ nói.
- Ha ha…
Cung Khai Hà không ngờ cười vang rồi nói:
- Nếu có thể để Thiết Chiêm Hùng trở lại bộ Công an thì về phía Diệp Phàm có thể lấy ra mấy viên thuốc không.
Đến lúc đó, mấy cao thủ tam đẳng đỉnh bậc của chúng ta sẽ có cách đột phát lên tứ đẳng. Đương nhiên, trước tiên tôi cũng nói rõ, đây cũng không phải can thiệp vào công việc của chính quyền.
Quyết định thế nào, là tự ông quyết định. Huống chi, việc xây dựng Tổ đặc nhiệm A không thể ngừng lại.
Chủ tịch là người hiểu rõ khó khăn của Tổ đặc nhiệm A nhất. Hơn nữa không phải vị trí thứ trưởng ở Trung ương cũng khá nhiều sao. Nhiều thì không nhiều nhưng ít cũng không ít đúng không?
- Không can thiệp vào chuyện của chính quyền, lão Cung, khi nào thì nói những câu đùa này trước mặt tôi vậy. Anh đó, ha ha …
Đường Hạo Đông không ngờ cười.
- Việc này, quy củ của Tổ đặc nhiệm A tôi rất nhớ.
Cung Khai Hà nghiêm túc nói chào theo nghi thức quân đội.
- Cậu đưa ba đội viên phù hợp cho Thiết Chiêm Hùng. Không phải anh ta đang làm huấn luyện viên sao? Đây cũng là lý do tốt lắm, để anh ta huấn luyện một chút.
Dù sao Tổ đặc nhiệm A đối với anh ta cũng không có gì là bí mật. Muốn trở lại bộ Công an, không trả giá không được sao?
Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Cho nên, cậu hay đưa ra yêu cầu với Thiết Chiêm Hùng trong ba tháng giúp ba người này đột phá lên tứ đẳng khai nguyên là được. Nếu không, anh ta thích ở trường Đảng trung ương thì ở đi, ha ha. Rèn luyện cũng không sao phải không.
Chủ tịch Đường không ngờ mỉm cười quỷ quái.
Lợi hại, Cung Khai Hà chấn động trong lòng, thầm nói. Thiết Chiêm Hùng nào có bản lĩnh đó, không phải là đang ép Diệp Phàm sao?
Tuy nhiên, Cung Khai Hà chỉ tủm tỉm cười gật gật đầu, chuyện tốt như vậy, vẫn có Chủ tịch là chỗ dựa sau lưng.
Mặc dù sau này Diệp Phàm điều tra ra nguyên nhân, cũng có thể đẩy Chủ tịch Đường ra trận. Bởi vậy lão Cung nhanh chóng về sắp xếp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm bị đánh thức bởi những tiếng chuông dồn dập.
- Anh Thiết, việc gì vậy, sao sáng sớm đã gọi điện thoại cho em?
Diệp Phàm vừa nhìn thấy dãy số cười hỏi.
- Cậu em, tôi lần này chết chắc rồi. Lúc này tôi thật sự không có đường sống rồi.
Thiết Chiêm Hùng vội vàng nói.
- Chết chắc rồi, xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm vội ngồi dậy hỏi.
- Đều là do Cung Khai Hà làm chuyện này. Nói tôi làm việc ở Trường Đảng Trung ương rất nhàn nhã.
Hơn nữa, nói tôi là người có bản lĩnh. Tuy đã rời khỏi Tổ đặc nhiệm A nhưng vẫn phải vì đất nước, vì phát triển tổ A. Cho nên, đột nhiên đem qua đưa đến cho tôi ba đệ tử.
Thiết Chiêm Hùng có chút buồn bực nói.
- Ha ha ha…
Diệp Phàm thiếu chút nữa cười đứt hơi, nói:
- Đó không phải là chuyện tốt sao, anh có thể làm sư phụ thì thoải mái hơn rất nhiều. Giống như em có đồ đệ như Mai Thiên Kiệt. Thằng nhóc này thực không tồi, làm em cảm thấy rất tốt. Thật ra, có đồ đệ, có người cung kính cũng rất thoải mái.
- Nếu cậu thích đệ tử thì tôi chuyển cho cậu. Hơn nữa, ba đệ tự này tuyệt đối không kém hơn so với Mai Thiên Kiệt, đều có thân thủ tam đẳng đính bậc. Đến lúc đó, có thêm nhiều đồ đệ không phải thoải mái hơn sao?
Thiết Chiêm Hùng cười khan vài tiếng nói.
- Dừng ngay, một Mai Thiên Kiệt là đủ rồi, thêm ba người nữa, em chắc sẽ chết mất. Đồ đệ vừa đủ là được, nhiều quá cũng đáng ghét. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Tuy nhiên, anh Thiết ở bộ Công an có chút nhẹ nhàng. Thủ trưởng Cung làm thế có phải là có ý từ gì không?
Đến lúc đó, anh Thiết có cách dạy bảo ba hội viên, có lẽ anh có thể rời trưởng Đảng rồi. Có thể còn được đề bạt ha ha …
Diệp Phàm cũng thấy được chút gì đó nói.
- Cậu làm sao hiểu được?
Thiết Chiêm Hùng hét lên trên điện thoại,
- Có phải là cậu làm chuyện này?
- Tôi đoán thế, hơn nữa, sao lại là em làm. Em làm thế không phải từ tìm phiền toái cho mình sao. Anh xem xem, anh không phải là đã tìm đến đây sao. Tuy nhiên, anh Thiết, anh nói cụ thể yêu cầu của lão Cung xem nào.
Diệp Phàm nói.
- Trong một tháng, bồi dưỡng ba đệ tử tam đẳng đỉnh bậc thành tứ đẳng khai nguyên.
Mẹ nó, bố cũng không phải là thần thánh. Hơn nữa, không ngờ còn ép tôi. Nói là nếu trong vòng một tháng ba đệ tử không thay đổi có lẽ bọn họ sẽ theo giúp việc tôi ở trường Đảng. Ý là gì cậu hiểu không?
Thiết Chiêm Hùng tức giận hừ nói.
- Hừ, lão Cung đã có tính toán. Không phải ông ta đang ép anh, mà mượn tay anh ép tôi. Lão già này thật sự là có lòng tham. Tôi đồng ý với y sẽ bồi dưỡng ba người, giờ lại thêm ba người đến đây. Vậy không phải là em thành huấn luyện viên của Tổ đặc nhiệm A sao? Ma túy, không ngờ ác hơn Lỗ Tiến. Thất lang cũng thành hổ, Thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm A không một người nào thành thật.
Diệp Phàm không kìm nổi chửi chó má.
- Tôi hiểu việc này, cho nên mới nói với cậu.
Thiết Chiêm Hùng nói,
- Cậu em, không có cách nào, trong một tháng thật sự không được thì tôi sẽ dùng sức với y.
- Cách rắm gì, thời gian ngắn, đương nhiên, nếu có thể lấy được vật kia thì có lẽ có cách.
Diệp Phàm nói.
- Gì?
Thiết Chiêm Hùng cũng có chút khẩn trương. Đây là cách cứu anh ta khỏi trưởng Đảng trung ương trở lại bộ Công an. Ngay cả trái tim Thiết Chiêm Hùng cũng đập liên hồi.
Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ, muốn trở về là không có khả năng. Hơn nữa, việc ày, Thiết Chiêm Hùng cũng có thể đoán ra.
Cung Khai Hà chỉ là người ra mặt, đứng sau chắc chắn có người chỉ điểm. Người đó là ai? Chắc chắn cấp bậc cao hơn so với Cung Khai Hà.
Cấp bậc cao hơn Cung Khai Hà thì ngoài Chủ tịch nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa Chủ tịch Đường còn ai có thể sai khiến Cung Khai Hà.
Ở nước Miên có một loại nấm. Nhưng rất khó tìm.
Diệp Phàm nói qua những điều nghe được từ Nguyễn Tiến Tiêu.
- Ôi, việc này quá khó khăn. Cậu em, theo tôi thì thôi vậy.
Rất nguy hiểm. Tôi thấy, ở trưởng Đảng cũng không sao, ở đây cũng thoải mái.
Thiết Chiêm Hùng thở dài, thực sự cũng có chút nhụt chí.
- Anh Thiết, đây là con đường duy nhất để anh rời khỏi trường Đảng. Cứ quyết định như vậy đi. Ngày mốt là chủ nhật, em chuẩn bị một chút rồi cùng anh đi Việt Nam một chuyến.
Diệp Phàm nói.
- Thôi bỏ đi, quá nguy hiểm.
Thiết Chiêm Hùng thái độ kiên quyết nói.
- Không cần nói nhiều, việc này cứ quyết như thế.
Diệp Phàm cũng kiên quyết.
- Tôi biết không ngăn được câu, như vậy đi, tôi đi cùng cậu. Nếu vì chuyện của tôi mà tôi chết cũng đáng.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Vậy đi, nếu lão Cung đã gây ra chuyện cũng phải cho lấy chút của ông ta. Chúng ta vì nước mà bồi dưỡng nhân tài thì súng ống đạn dược phải do ông ta phụ trách.
Diệp Phàm nói.
- Việc này là đương nhiên, tôi lập tức gọi điện thoại cho ông ta, không đòi ông ta sao được.
Thiết Chiêm Hùng cúp điện thoại xong gọi cho Cung Khai Hà.