Quan Thuật

Chương 2055: Một đời không tiếc nuối



Cả nước lại có mấy phụ nữ làm Chủ tịch với Phó chủ tịch tỉnh, lại có mấy người làm nổi nữ Bộ trưởng hay Phó Thủ tướng? Đương nhiên, hết thảy những điều này đều phải từng bước cải thiện, không thể ăn một miếng mà muốn béo lên ngay được.

Cho nên, Trần Nguyệt Thanh sẽ có thiên hướng ưu ái Trang Trữ Phương cũng là sự ngẫu nhiên thôi.

Cũng không phải là nhằm vào Tạ Quốc Trung. Hơn nữa, xuất phát từ cái nhìn thực tế, Tam Dương đương nhiên càng đến nội các Chính phủ xem xét giúp đỡ. Ở tỉnh cũng là suy xét tới nhiêu đó đại cục, mới nghiêng về phía Tam Dương.

Tuy nhiên, việc này vì đã là dịp cuối năm, lại đang ở giai đoạn tái xem xét. Chẳng qua đã có sự thiên lệch hẳn, Tạ Quốc Trung tự cảm thấy nếu muốn xoay chuyển tình thế cũng là rất khó.

Không thể ngờ được lại từ chỗ Lưu Nhất Vĩ biết được chuyện Diệp Phàm về lại nhà, tự nhiên, đồng chí Tạ đem toàn bộ hy vọng đập lên đầu Diệp Phàm.

Bằng không, Diệp Phàm chỉ cần hô một tiếng, lão Tạ cũng đã cong đuôi chạy đến được sao. Mặc dù là Diệp Phàm chức vị có chút lôi cuốn người ta, nhưng cũng không thể khiến đồng chí Tạ cam tâm tình nguyện làm phận kẻ hầu người hạ. Dù sao, người ta là bí thư một thành phố chứ chẳng chơi.

Đó là cái ghế mà trước đây Diệp Phàm từng đỏ cả mắt vẫn không có cách leo lên ngồi chính thức. Vị trí Phó chánh văn phòng Chủ tịch kia rất dễ làm người ta nóng mắt. Mà cán bộ nếu muốn chân chính leo lên chức vị cao thì phải từ phía dưới rèn luyện đi lên mới được.

Như chức Bí thư Thành ủy này thì đã trải qua những thời khắc vô cùng mấu chốt. Nếu ngay cả một đô thị cấp 3 mà cũng quản lý không tốt thì sao có thể ngồi lên ghế bí thư một tỉnh biên giới? Cấp trên nhất định sẽ hoài nghi. Cho nên, vị trí hiện tại của Diệp Phàm chỉ là giai đoạn quá độ mà thôi.



- Ha ha, bí thư Tạ, chẳng lẽ ngay cả một đồng minh cũng không có. Nếu có thì lực lượng chúng ta cũng sẽ tăng mạnh lên một ít có phải hay không?



Đều này là mấu chốt thượng, anh cũng đừng giấu diếm. Bằng không, tuy Bí thư Đoàn cũng có quan hệ với tôi, nhưng, người anh ta phải đối mặt chính là Chủ tịch tỉnh Trần Nguyệt Thanh, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Trang Trữ Phương, còn có cả Phó bí thư tỉnh ủy Nạp Lan Nhược Phong.

Ân oán giữa hai người Đoàn Nạp thế này khẳng định là anh biết rõ. Chuyện này cốt yếu là ở Kiều Báo Quốc, đang ở Nam Lĩnh đảm nhiệm chức Chuyên viên.

Mà Nam Lĩnh so với Tam Dương xếp hạng toàn tỉnh cũng gần cao hơn một bậc. Hơn nữa, Tam Dương nổi tiếng là hút vốn rất nhanh.

Nếu khu công nghệ Vĩnh Hòa ở Tam Dương thật sự có thể quyết định xuống dưới, được nội các Chính phủ phê duyệt ngân sách tài chính lại có tỉnh Nam Phúc giúp đỡ.

Thì với động lực của Vĩnh Hòa, việc Tam Dương vượt qua Nam Lĩnh là hoàn toàn có khả năng. Nếu là Kiều Báo Quốc, khẳng định y sẽ không muốn thấy địa phương xếp sau vượt mặt.

Việc này, chỉ cần Diệp Phàm có tác động nho nhỏ đến Kiều gia, không cần Diệp Phàm phải trực tiếp mở lời. Kiều Viễn Sơn vì con mình, khẳng định sẽ mà ra tay chớp nhoáng khiến việc này thất bại.

Mà thành phố Mặc Hương chính là ngư ông đắc lợi nhất. Tin rằng thủ đoạn của Kiều Viễn cũng là thứ mà Chủ tịch tỉnh Nam Phúc Trần Nguyệt Thanh cũng phải cân nhắc.

Diệp Phàm trong lòng sớm đã có tính toán, cho nên, hiện tại cùng Tạ Quốc Trung cũng chỉ là nói chuyện tào lao. Hơn nữa, chỉ là tăng thêm độ khó khăn của việc này, đương nhiên, sự việc đến lúc của nó sẽ tự được hoàn thành.

Tạ Quốc Trung sẽ nợ hắn một món càng lớn hơn. Bởi vì, ông em Diệp Tử Kỳ còn ở Cổ Xuyên, vẫn phải mong Tạ Quốc Trung trực tiếp chiếu cố.

Đến lúc đó phải đề bạt và vân vân gì đó, Tạ Quốc Trung còn có thể không trả ân tình này sao. Ngay cả trước mắt, còn ân tình của Lưu Nhất Vĩ bí thư Cổ Xuyên, Diệp Phàm cũng phải làmcho chuyện khu công nghệ Thiên an thêm quan trọng chút.



- Ôi, có thì vẫn có, tuy nhiên, phân lượng hơi nhẹ chút. Ngay cả ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thảo luận, bọn họ cũng đều không có tiếng nói.



Tạ Quốc Trung thực tại có chút ủ rũ.

Chính mình đường đường một Bí thư Thành ủy thành phố 3, không ngờ sau lưng đến một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy làm chỗ dựa vững chắc cũng đều không có. Để Diệp Phàm phải hỏi như vậy, lão Tạ thực cảm thấy Diệp Phàm rất thẳng thắn. Mà là tự hận mình vô dụng. Lại liên hồi là cảm giác nguy cơ dậy lên trong lòng đồng chí Tạ.

Diệp Phàm biết những gì y nói chính là tình hình thực tế, bằng không với tình hình hiện nay. Mỗi người đều đã lộ bài ngửa với nhau. Làm sao có thể cho người khác xem nhẹ như thế này được.



- Vậy việc này sẽ khó khăn chưa từng thấy đây. Nếu có đồng minh, đến lúc đó cùng Bí thư Đoàn phối hợp, việc này, có lẽ còn có cơ xoay chuyển. Không có đồng minh, Bí thư Đoàn phỏng chừng cũng là đơn độc khó chống đỡ.



Diệp Phàm bỗng cau mày rất điệu.



- Chủ nhiệm Diệp, việc này, ôi...



Tạ Quốc Trung lại thỏ dài mấy bận, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:



- Phải nhờ anh ra mặt, tôi thực sự có cảm giác như kẻ cùng đường vô kế khả thi., Anh vốn công tác thân cận ngay cạnh Chủ tịch. Nếu bàn về thể diện thì anh lớn hơn Tạ Quốc Trung này nhiều. Lãnh đạo trên tỉnh hẳn là sẽ xem xét phương diện này có phải hay không?



Thấy lão Tạ cũng đã nếm mùi kha khá, Diệp Phàm từ từ giãn mày ra, nói:



- Việc này, cứ để tôi thử xem vậy.



- Cảm ơn anh!



Tạ Quốc Trung không ngờ vội vã loạng choạng đứng lên, có thể thấy được trong lòng y đang như có lửa đốt. Kế đó, Tạ Quốc Trung hơi ngượng ngùng, ngượng ngùng cười cười rồi lại ngồi xuống.



- Bí thư Tạ, chỗ đồng chí Lưu Nhất Vĩ không tồi đâu. Lần đầu khi ghé qua nhà tôi một chút, vừa gặp tôi liền nói đến khu công nghệ Thiên an các anh. Tôi hiểu ý tứ của anh ta, đồng chí này không tồi. Có thể sang năm mới là lúc có thể nghĩ đến việc thay lãnh đạo rồi, ha ha.



Diệp Phàm thuận miệng liền khen mấy câu.



- Đúng vậy, đồng chí Nhất Vĩ quả là rất tốt. Hắn ở Cổ Xuyên cũng lăn lộn đã nhiều năm. Một lòng tâm huyết với Cổ Xuyên. Đang dịp sang năm mà cũng không chịu trở về nhà. Ở thành phố, các lãnh đạo đều rất coi trọng.



Tạ Quốc Trung tỏ thái độ, cụm từ "coi trọng" ở đây cũng rất đáng để cân nhắc.

Đoạn Tạ Quốc Trung liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói thêm:



- Chủ nhiệm Diệp, cục Tài chính thành phố gần đây cũng đang thiếu người.



Tôi thấy đồng chí Diệp Tử Kỳ là người có khiếu về mảng tài chính và kinh tế. Làm Phó cục trưởng là hoàn toàn có năng lực. Cậu ấy lại là bộ Tài chính chuyển xuống, từ mảng quản lý tài vụ cho đến quản lý nhân lực đều có kinh nghiệm cả.

Anh xem, phòng Tài chính huyện Cổ Xuyên được cậu ấy xử lý thật sự thuận lợi. Tôi cũng thường nghe đồng chí Lưu Nhất Vĩ được các đồng chí ở cục Tài chính thành phố nhắc luôn.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, cơ mà tới thật cũng đúng là mau. Diệp Phàm cười thầm trong lòng một tiếng, biết Tạ Quốc Trung đang vội vã tỏ thái độ. Chính là vì tăng thêm động lực cho chính mình ra tay tranh thủ vụ khu công nghệ Thiên an.



- Không vội đâu, tôi cũng rất hiểu cậu ấy. Rất trẻ tuổi, cứ để rèn luyện thêm một năm thì càng thỏa đáng hơn. Người trẻ tuổi nên phải tôi luyện thì tài năng mới có thể trưởng thành.



Diệp Phàm khoát tay áo, nói. Tự nhiên, Tạ Quốc Trung vừa nghe liền hiểu.

Tối hôm đó, Diệp Phàm về tới huyện Cổ Xuyên.

Tuy nhiên, ở lối đi nhỏ bên ngoài bỗng phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới mái hiên nhà mình.

Một thân khoác áo choàng màu tím, bên trong là áo lông màu đỏ nhạt, chân đi một đôi giày da xinh xắn màu đỏ. Vì tiết trời đang lạnh nên cô giậm giậm chân liên tục mấy lần.

Ngọc Kiều Long...

Diệp Phàm trong đầu hiện ra ký ức vài năm trước cùng cô qua lại, cô nàng điêu ngoa hay lái chiếc Ferrari đâm sầm vô sạp hoa quả, cô nàng thuần khiết như ngọc bích mà ngạo mạn đến không chịu nổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tuy hai người cũng không có tiến thêm một bước đến độ thân thiết. Lúc ấy không ngờ là từng ngủ chung một giường, nhưng Diệp Phàm chỉ sờ nhéo một chút, cướp đi của cô nụ hôn đầu tiên. Hơn nữa, lúc ấy Ngọc Kiều Long là vì cứu cha mình mà hiến thân.

Đương nhiên, tuy hai người lúc trước vừa thấy mặt là đấu võ mồm. Tuy nhiên, Diệp Phàm mơ hồ cảm giác cô có cảm xúc nhất định với mình.

Không phải oan gia không chạm trán, Ngọc Kiều Long, kỳ thật là cô gái rất đáng yêu. Tuy nhiên, từ sau khi đến huyện Ma Xuyên nhậm chức, mấy năm rồi không gặp lại cô nữa.

Thấy Diệp Phàm đi tới, Ngọc Kiều Long khẩn trương quay sang. Diệp Phàm cố ý làm bộ không thấy thấy cô, chậm rãi đi tới.

Tuy nhiên, liếc nhìn sau lưng phát hiện Ngọc Kiều Long đang ngơ ngác nhìn mình. Hơn nữa, thỉnh thoảng còn đi theo vài bước, tuy nhiên, cô nàng ngẫm nghĩ một chút rồi lại lui trở về.

Bỗng nhiên, Ngọc Kiều Long kinh ngạc phát hiện. Ngay ở đoạn đường phía dưới, cách mình gần một thước, không ngờ có kẻ oan gia đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô —— Diệp Phàm.



- Đúng là em à!



Diệp Phàm thản nhiên cười nói.



- Anh... còn nhớ đến tôi...



Ngọc Kiều Long mặt đỏ lên, đôi giày da hồng nhẹ nhàng di di xuống mặt đất, phỏng chừng có chút thẹn thùng.



- Thói điêu ngoa của em khiến tôi rất khó quên.



Diệp Phàm nói trắng ra.



- Ôi, hồi đó còn trẻ dại, không hiểu chuyện, ngượng lắm...



Ngọc Kiều Long cổ đỏ gay, má hồng hơn cả hoa đào tháng năm.

"Nhân diện đào hoa tương ánh hồng", Diệp Phàm trong lòng không khỏi cảm thán một câu. Miệng nói:



- Vào nhà ngồi chứ?



- Không được, em đến thăm bạn học cũ.



Ngọc Kiều Long nói, Diệp Phàm giật mình. Bởi vì, Diệp Tử Y chính là bạn học hồi đại học của Ngọc Kiều Long. Tuy nhiên, Ngọc Kiều Long vẫn không chịu đi. Khiến cho Diệp lão cảm thấy có chút quỷ dị, thầm nhủ chẳng lẽ cổ có việc tìm hắn?



- Em gặp Tử Y chưa?



Diệp Phàm hỏi.



- Gặp rồi ạ, em đang chuẩn bị về nhà.



Ngọc Kiều Long đáp khẽ, tuy nhiên, cô lại nhìn nhìn Diệp Phàm.



- Em có việc gì à?



Diệp Phàm hỏi.



- Không... Không có việc gì... Em chỉ là muốn gặp anh nói lời từ biệt.



Ngọc Kiều Long nói.



- Từ biệt, em phải đi xa sao, hay là ra nước ngoài?



Diệp Phàm có chút kinh ngạc.



- Không phải.



Ngọc Kiều Long lắc lắc đầu.



- Vậy là...



Diệp Phàm nhìn chằm chằm cô.



- Anh có thể hay không?



Ngọc Kiều Long sắc mặt càng đỏ gay.



- Cái gì mà có thể hay không?



Diệp Phàm thực bị cô làm cho hồ đồ mất rồi.



- Anh hôn em lần cuối được không.



Ngọc Kiều Long giống như hạ dũng khí rất lớn, rốt cục đã nói ra.



- Vì... Vì sao?



Diệp Phàm không ngờ miệng lại có chút cà lăm, loại sự tình này quả thực hắn chưa từng gặp qua. Có cà lăm nói lắp cũng là thường, phải biết rằng Ngọc Kiều Long cũng không phải là cái loại con gái **, mà là một cô gái tuy điêu ngoa nhưng lại trong trắng như băng thanh ngọc khiết.



- Em đi đây...



Ngọc Kiều Long quay người lại muốn đi.



- Kiều Long.



Diệp Phàm đột nhiên cảm giác có chút chua xót trong lòng, dịch bước về phía trước ôm Ngọc Kiều Long vào lòng. Diệp Phàm thân mình vừa chuyển, hai người đã hòa làm một dán mình vào dưới mái hiên.



- Ôi...



Ngọc Kiều Long thở dài, cô hơi nhắm hờ hai mắt. Đôi môi nhẹ nhàng mấp máy, đương nhiên là ám chỉ người nào đó có thể ra tay được rồi.

Thật là nhanh chóng, hai đầu lưỡi rốt cục cũng xốc lại với nhau. Với thế phiên vân đảo hải, hết sức giằng co. Nụ hôn này phải dài đến hai phút. Hai người, gần như là dán lấy nhau. Hơn nữa, không phải là Diệp Phàm chủ động, mà là Ngọc Kiều Long.

Cô dùng cánh tay cẩn trọng ôm chặt lấy thắt lưng Diệp Phàm, sống chết cố nép mình vào thật chặt, dường như muốn hai người hòa tan vào làm một.

Diệp Phàm cảm giác được hai con thỏ trắng bé nhỏ phập phồng trên ngực hắn rất lợi hại, Diệp Phàm Thanh rõ ràng cảm giác được nhịp đập mãnh liệt của trái tim ai đang nóng hổi.



- Cuộc đời này, em không còn gì để tiếc nuối...



Ngọc Kiều Long thì thào một tiếng, cuối cùng liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi đi, nhẹ nhàng như một mảnh lá rụng, tự nhiên siêu thoát. Hơn nữa, cô không hề quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.