- Phá Thiên nhất tiên!
Lý Cường một tiếng rống to, roi hoa lên phá trường không, két thêm một tiếng sắc nhọn vang lên. Sợi roi giống như đột nhiên lớn lên không ít.
- Két...
Võ Nhu Nhu cũng không chịu kém, một sợi băng màu đen lại bay ra quấn lấy roi Lý Cường khiến roi hắn rời tay bay ra ngoài. Mà sợi băng màu trắng lập tức liền cuốn lấy Lý Cường giật y ngã lăn trên cỏ.
- Hay lắm hay lắm! Tiểu mão tỷ uy vũ vô song!
Người nhà họ Võ vỗ tay như sấm dậy.
Còn Võ Nhu Nhu vẻ mặt bình tĩnh ngồi lại trên ghế, ngay cả Lý Cường thảm bại nằm trên cỏ cô cũng chưa coi trọng mà liếc mắt lấy một cái.
Tề Thiên khẩn trương chạy tới nâng Lý Cường dậy, phát hiện trên chân y dấu vết cảu phi băng rất rõ ràng. Hơn nữa, sâu vào đến thịt, tuy nhiên, kỳ quái chính là không ngờ không có máu tươi chảy ra. Tình trạng này e rằng so với trực tiếp đổ máu còn thâm ác hơn nhiều. Đây là một thể loại Cách Sơn Đả Ngưu phương mão pháp thương tổn đến gân cốt bên trong.
- Đến lượt các người xuất chiến?
Diệp Phàm trong lòng tương đối buồn bực, thật sự không ngờ tới Lý Cường lại bị một cô nàng tuổi còn thiếu nữ đánh bại.
Lúc này trong lòng Diệp Phàm quả là đã có chút sốt ruột.
- Các người thua trước một trận nhé.
Lúc này, Võ Mã Đỉnh kia một tia vui mừng không giấu trụ nổi mà biểu lộ ra ngoài.
- Chúng tôi thừa nhận, các người xuất chiến tiếp đi.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Đại Phát, lên đi!
Võ Mã Đỉnh ra hiệu cho Giang Đại Phát.
Diệp Phàm quả là có chút hối hận, nếu trận đầu Lam Tồn Quân lên thì tốt rồi. Tuy nhiên, phỏng chừng nếu thế đối phương cũng sẽ cho Giang Đại Phát lên.
Đúng như dự kiến, Giang Đại Phát và Lam Tồn Quân căn bản là không thể so sánh, một người là thất đẳng một người là lục đẳng. Chỉ cần một chiêu, tiểu Lam tử đã thoải mái sút Giang Đại Phát văng xuống bãi cỏ thành một cái hố to chổng mông lên trời như chim nhạn rơi xuống bãi cát.
- Đánh không đã gì cả, mất cả hứng!
Lam Tồn Quân phủi phủi tay hừ nói.
Trận thứ ba lại là Diệp Phàm bên này xuất chiến, quả nhiên đúng vậy. Vương Nhân Bàng chiến với Võ Ba Đế, hai người vừa độc đấu một hồi, kết quả tự nhiên là không thể khác trước.
Vẫn là ngang tay, hơn nữa, hai người lần này ra tay rất độc, thể lực về cơ bản đã tiêu hao nhiều như nhau, hơn nữa, trên người thương thế cũng nhiều lên. Khả năng tái chiến là không có.
- Đến lượt chúng tôi? Bên các người xuất chiến chứ?
Diệp Phàm hai tay liền ôm quyền, liếc nhìn Võ Mã Đỉnh.
- Bên ta ra Võ Nhu Nhu.
Lúc này, Võ Mã Đỉnh ra người thật sự là khiến đám Diệp Phàm cảm thấy nghi hoặc, Võ Nhu Nhu rõ ràng phải thua, vậy sao lại còn dùng cô. Võ gia làm như vậy là vì cái gì?
- Cười đến cuối cùng mới là anh hùng, phỏng chừng bọn họ là muốn tiêu hao hết tất cả khí lực của bọn hắn rồi mới cho người dự bị chiến lược kia ra dọn dẹp.
Bởi vì, bên này hắn vẫn chưa tham chiến, đồng chí Lam còn có thể tái chiến. Vương Nhân Bàng thì phỏng chừng là không được. Mà Lý Cường đã bị đánh bại, mất đi tư cách tái đấu. Bọn họ tính kế thật chu toàn.
Diệp Phàm hừ nói.
- Hẳn là như thế, chẳng lẽ là chỉ để chuẩn bị cho người giấu mặt kia. Người này không thể đánh lâu, cho nên đầu tiên là muốn tiêu hao hết thể lực của chúng ta?
Lam Tồn Quân nói.
- Có khả năng!
Diệp Phàm gật gật đầu, ra hiệu cho Lam Tồn Quân:
- Chú lên đi!
- Tôi cảm thấy cậu lên là hoàn hảo, anh Diệp thử nói xem Võ Nhu Nhu kia là bản lĩnh ở mức nào?
Lúc này, Vương Nhân Bàng liếc nhìn Võ Nhu Nhu một cái, nói.
- Khoảng tầm Lục đẳng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Diệp Phàm đáp.
- Vậy không phải là xong luôn rồi sao? Một tiểu lục đẳng rơi vào tay cậu thì mấy chiêu liền giải quyết xong. Cứ như vậy, chúng ta bên này còn có Tồn Quân có thể tái chiến, ít nhất cũng phải giữ lại một ít nhân số mới được. Bằng không, đến cuối cùng liền chỉ còn lại một tư lệnh trưởng như anh. Có mệt cũng phải kéo theo bọn họ cho vui có phải không nào?
Vương Nhân Bàng còn có ý tưởng khác.
- Ừ, chú nói có lý!
Diệp Phàm gật gật cho là đúng, đoạn bảo Võ Mã Đỉnh:
- Ván này tôi lên!
Ưng nhãn của Diệp Phàm bỗng phát hiện, Võ Mã Đỉnh thật sự ngây người trong giây lát, sau đó có chút quái dị gật gật đầu. Phỏng chừng cũng hiểu được chút kỳ lạ bên trong, theo lý mà nói thì Diệp Phàm là con át chủ bài, Võ Nhu Nhu rõ ràng bản lĩnh không phải cao nhất trong bọn, thế nào lại là vị trẻ tuổi họ Diệp này lên sân khấu.
Võ Nhu Nhu vẫn là rất tự nhiên tiến tới giữa sân.
- Lý Cường, xem anh xả giận cho chú đây!
Diệp Phàm liếc nhìn Lý Cường một cái, thản nhiên cười nói.
- Cảm ơn!
Lý Cường thốt ra hai tiếng.
- Có bản lĩnh gỡ gạc lại thể diện không đấy?
Lúc này, Võ Nhu Nhu quả thật đã có chút không vui, nhưng vẫn thản nhiên hừ một tiếng liếc qua phía Diệp Phàm. Bọn họ quả là chịu không nổi Diệp Phàm, cái loại khoe khoang như thể ta đây tự tin lắm lắm. Hơn nữa, Võ Nhu Nhu tự nhận là chính mình cũng không tệ lắm. Mà Diệp Phàm mới có bao lăm, Võ Nhu Nhu không tin hắn so với mình còn tài hơn.
- Võ Nhu Nhu phải không, xem tên cô thế này hẳn là lấy từ trong câu "Nhu tình như thủy", tôi nói có đúng không vậy.
Diệp Phàm nét mặt đột nhiên nghiêm nghị lên tiếng.
- Nhu tình như thủy, phải xem là đối với ai đã. Hơn nữa, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, bản cô nương có thể nhu tình như thủy với ngươi.
Võ Nhu Nhu trên mặt hiện lên một tia phẫn nộ, khinh thường liếc nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói:
- Chó có dữ đến đâu thì vẫn là chó chứ không thành hùm thành sói được đâu.
- Nói hay lắm, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là Cẩu vương bá khí! Tôi ra tay đây.
Diệp Phàm nói xong dựng thẳng người lên, đột nhiên tại chỗ bật lên cao ba thước. Trên không trung xoay người một vòng, sau đó bổ xuống như sơn ưng vồ thỏ núi đánh về phía Võ Nhu Nhu. Võ Nhu Nhu cũng không chậm chạp gì, hai dải băng một đen một trắng như hai con rắn quấn qua phía Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm tuyệt không phải là Lý Cường.
Hai tay hoa lên không trung túm ngay được đầu kia của hai dải băng, Diệp Phàm dụng một phần khí lực hất tung dải băng lên. Võ Nhu Nhu vội càng muốn ổn định đầu tuyến. Tuy nhiên, cô hôm nay gặp phải cửu đẳng nhị nguyên như Diệp Phàm thì quả là xui xẻo rồi.
Võ Nhu Nhu hai chân cứ việc liều mạng dùng toàn lực, nhưng vẫn bị Diệp Phàm thoải mái kéo lại gần. Võ Nhu Nhu toàn bộ thân thể đang ở thế trung bình tấn bị Diệp Phàm lôi tuột sang phía hắn.
A
Võ Nhu Nhu trong lúc vô ý hô lên một tiếng, nhẹ buông tay muốn thoát khỏi dải băng. Tuy nhiên, Diệp Phàm không hổ là Diệp Phàm. Hắn vừa lôi vừa kéo, khiến dải băng như con rắn dài lập tức cuốn chặt lấy Võ Nhu Nhu đến vài vòng.
Diệp Phàm lại rút tay về một cái, Võ Nhu Nhu như chú chim to bướng bỉnh rất không cam lòng, rất phẫn nộ khi bị Diệp Phàm ôm gọn vào trong lòng.
Diệp Phàm có vẻ rất tự nhiên, phóng khoáng thoải mái, duỗi một bàn tay ôm ghì lấy Võ Nhu Nhu. Cố ý làm bộ không kịp chỉnh lại tư thế mà cúi đầu về phía trước mà nhìn, không ngờ lại lướt qua môi hương má phấn của cô nàng, tiện thể áp nhẹ vào khóe miệng nhỏ nhắn xinh xinh kia chốc lát.
- Ngại quá, không khống chế được.
Sau khi đáp đất, Diệp Phàm ôm Võ Nhu Nhu hơi có vẻ muốn xin lỗi.
- Lưu manh khốn khiếp!
Võ Nhu Nhu giơ song chưởng lên định liều mạng với Diệp Phàm, nhưng người hôm nay cô gặp gỡ là Diệp Phàm chứ không phải ai khác.
Mà giờ phút này toàn bộ người nhà họ Võ như chợt tỉnh mộng mới bắt đầu kêu to:
- Đập thằng kia đến tàn phế đi anh em, mẹ kiếp lên hội đồng cả thể đi nào.
- Sao đây các thím, muốn chơi hội đồng hử?
Diệp Phàm dụng hóa âm mê thuật rống lên một tiếng, người nhà họ Võ lập tức sửng sốt, toàn bộ đứng sững lại. Tuy nhiên, trong nháy mắt lại tiếp tục dấn bước về phía Diệp Phàm.
- Tất cả lui về!
Võ Mã Đỉnh đứng lên uy nghiêm hô một tiếng.
- Đại đương gia, hắn là tên khốn kiếp! Chúng ta không thể buông tha cho hắn!
Giang Đại Phát nhân cơ hội này hô lớn.
- Đúng đúng đúng, dám khinh nhờn Công chúa Võ gia, lão tổ tông đã có nói, phải dùng gia pháp nhà ta xử trí.
Một lão già trong đám người nhà họ Võ la lớn.
- Buộc đá ném sông, ngũ mã phanh thây, tế thần ưng!
Có mấy tên người nhà họ Võ khác hô lên các nhục hình gia pháp.
Buộc đá ném sông chính là đem buộc tảng đá lớn mấy trăm cân lên người rồi đem thả xuống đầm sâu vĩnh viễn không được siêu sinh, còn ngũ mã phanh thây ở đây cũng không phải dùng năm con ngựa kéo đem thân thể rõ ràng xé ra. Mà là dùng Tạng ngao, loại ngao này có kích thước rất lớn.
Chúng mà cùng nhau vồ tới, phỏng chừng chưa đến nửa giờ là có thể gặm hết thịt trống trơn chỉ còn lại ba cái xương cốt.
Còn tế thần ưng thật ra chính là đem người cột sống vào một cái giá hình chữ thập để chim ưng lao xuống rỉa hết cả rồi lại đến xương mới thôi.
Những nhục hình thống khổ này tuyệt đối là sống không bằng chết, lũ chim ưng hôm nay đến mổ vài miếng, mai lại đến nhấm nháp thêm vài miếng, mới nghĩ đến thôi mà cũng đủ làm cho người ta sợ run lên rồi.
Nhất thời, đám người này đang bị kích động. Diệp Phàm bên này cũng dành hết tinh thần đề phòng người nhà họ Võ cùng xông lên làm khó dễ. Ngay cả Vương Nhân Bàng cũng đứng thẳng dậy cầm lấy nhuyễn đao nhìn ra phía đối diện tỏ ra không ngán thằng nào.
- Võ công không bằng người thì lại muốn chơi trò hội đồng, người nhà họ Võ chẳng lẽ từ bỏ cả chút thể diện rồi sao?
Vương Nhân Bàng chửi rống lên một tiếng.
- Không có việc gì, chỉ cần bọn họ có bản lĩnh, muốn ra tay thì cứ việc nhằm vào tôi là được. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là các người phải đánh bại Diệp Phàm này rồi hẵng nói. Bằng không, hết thảy đều là nói suông. Diệp Phàm tôi hôn Công chúa Võ gia các người thì sao chứ? Các người nếu còn làm ầm ĩ thêm, tôi lại làm vài lần nữa cho các người nhìn cho đã mắt vậy!
Diệp Phàm giằng lấy Võ Nhu Nhu giãy dụa trong lòng mình, giọng nói lạnh như băng. Ánh mắt sắc bén như ưng, đáng sợ không kém sói.
- Vậy thì ngươi đừng hòng ra khỏi Võ gia trại.
Lúc này, Võ Ba Đế đứng lên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm hung tợn đe dọa.
- Không thành vấn đề, vẫn là một câu nói kia, chỉ cần các người có thể lưu tôi lại.Bằng không, Võ gia trại các người cũng ngồi đó mà chịu cảnh máu chảy thành sông!
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng. Như một pho tượng dạng háng đứng hiên ngang trên bãi cỏ Võ gia trại.
Lúc này, Diệp Phàm thật ra đã buông Võ Nhu Nhu.
- Anh bạn trẻ, cậu sẽ phải trả giá cho sự việc ngày hôm nay!
Lúc này, Võ Mã Đỉnh đứng lên tiến ra bãi đấu.
- Trả giá sao, vậy phải xem Võ gia Đại trại chủ có bản lĩnh này không đã?
Diệp Phàm không chút nhân nhượng, lạnh như băng chờ đợi.
- Xem chiêu!
Võ Mã Đỉnh giận dữ rống lên một tiếng, một quyền đột nhiên bùng nổ chém thẳng lên phía trên ngực Diệp Phàm.
- Tới hay lắm!
Diệp Phàm thản nhiên hừ nhẹ, cũng là hoa quyền đánh qua.
Uỳnh
Một tiếng vang lên mạnh mẽ, Diệp Phàm thấy và Võ Mã Đỉnh đều phải lui lại đến ba bước loạng choạng mới đứng vững được thân mình. Tuy nhiên, Diệp Phàm về phần mình lại cố ý lui thêm bước rưỡi nữa.
- Đại trại chủ uy phong!
Người nhà họ Võ hưng phấn kêu lên. Nhưng thật ra Võ gia Công chúa Võ Nhu Nhu khuôn mặt lại hơi phát sốt, liếc nhìn Diệp Phàm một cái. Cũng là kinh hãi đôi chút khi thấy người thanh niên này có thể bất phân thắng bại với ông bác cả.
- Cười đến cuối cùng mới là anh hùng!
Lam Tồn Quân hắng giọng hô lên một tiếng.
Thật ra, vừa rồi Diệp Phàm mưu lợi, cố ý yếu thế, đương nhiên chính là đang đóng giả heo thịt hổ(giả chết bắt quạ). Lui về phía sau hơn đối phương bước rưỡi cũng là do hắn cố ý làm thế, hơn nữa, Diệp Phàm cũng chỉ dùng non ba phần khí lực.
Tuy vậy, Võ Mã Đỉnh cũng chỉ dùng có vài phần, trong lòng Diệp Phàm cũng thiếu tự tin. Khi kình khí chưa triển khai toàn bộ thì Diệp Phàm mặc dù có ưng nhãn lẫn Khí ba thuật cũng dò xét không ra bản lĩnh đích thực của Võ Mã Đỉnh ra sao.
Võ Mã Đỉnh bị khí thế cuốn hút, luân chuyển thân mình ba vòng liên tiếp trên mặt đất, tác động lên không khí quanh mình hình thành một tràng khí lực quỷ dị, trong vòng bán kính mười thước mọi người vẫn có thể cảm giác được uy lực của chưởng phong. Trong đó một bên chuyển qua càn quét về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm nhảy lên vài cái, có vẻ bối rối.
Đám người Võ gia được thể kêu gào càng tợn, tiếng la hét vang lên như sấm.