Quan Thuật

Chương 2114: Người gây chuyện





- Đừng như vậy Thiên Thông. Anh ta là cháu của Vương lão.



Diệp Phàm vội đá một cước hướng về phía Thiên Thông.



- Thôi được rồi, bỏ qua cho anh ta.



Diệp lão đại một cước vồ hụt, bởi vì Thiên Thông đã sớm thu chân về.

Diệp lão đại có chút buồn bực. Một cước này cũng dùng đến năm phần khí lực, cũng định nhân cơ hội ước đoán thử bản lĩnh của Thiên Thông. Không ngờ người ta đột nhiên thu chân, chân chỉ đá phải không khí, không buồn bực mới lạ.

Tuy nhiên, Diệp lão đại có thể khẳng định, bản lĩnh của Thiên Thông chắc chắn đạt tới cửu đẳng. Về phần cấp mấy thì cũng chưa rõ. Bởi vì, Vương Nhân Bàng ở trước mặt anh ta, cũng chẳng khác gì con khỉ làm xiếc, căn bản không chịu nổi một cú tấn công.

Chính là Diệp lão đại mà ra tay với Vương Nhân Bàng thì cũng không thể ung dung như vậy.



- Tình cảm, quái, tiểu tử anh từ lúc nào lại rơi vào lưới tình thế. Nói cho tôi xem, anh thích ai?



Diệp Phàm vội vàng đỡ Vương Nhân Bàng xuống ghế sô pha, vỗ vỗ bả vai anh ta, rót cho Vương Nhân Bàng một chén rượu, nói:



- Tôi cùng anh uống rượu cho khuây khỏa, không phải vội, chúng ta cứ uống từ từ.



Hắn đương nhiên là nói sang chuyện khác không để cho anh ta tiếp tục giằng co với Thiên Thông. Vậy chỉ càng rước lấy nhục vào thân thôi.



- Cũng không phải là thích, chỉ là cô gái đó bắt nạt người ta, không ngờ đi hẹn hò người khác sau lưng tôi, một kẻ…tôi phải...cô ta.



Vương Nhân Bàng lại tức giận, cạn sạch ly rượu đỏ, rồi lại giơ ly ra.

Hơn nữa, vừa mới bị Thiên Thông đánh cho hai cái, anh ta dù say cũng biết được, mình căn bản không phải đối thủ của người ta. Thêm vào đó Thiên Thông là đi vào cùng Diệp lão đại, nên anh ta cũng đặt tay lên sô pha nghỉ.



- Rút cục anh nói tới ai? Cậu em, nói rõ một chút, cứ úp úp mở mở khiến người ta khó chịu.



Diệp Phàm khuyên nhủ.



- Còn chẳng phải là cái người mà bị tôi "làm" đó sao, ôi…



Vương Nhân Bàng khổ sở lắc đầu.



- Anh…nói, chẳng lẽ là thập lục muội?



Diệp lão đại thiếu chút nữa tự cắn lưỡi. Trước kia nghe Vương Nhân Bàng ăn nói rất phóng khoáng, như thể chẳng có chút cảm giác gì với cô gái ấy.

Lúc ấy Diệp lão đại còn thầm ngưỡng mộ Vương Nhân Bàng là một tay "Hoa trung thánh thủ". Con sói chơi xong liền đoạn tuyệt ngay.

Tuy nhiên, lần đó hai người "làm", chỉ là bị ảo giác của mê cung tử vong thúc đẩy mà thành. Không ngờ bây giờ anh ta lại vì Tiếu thập lục muội mà uống rượu đến nỗi này.



- Ôi…



Vương Nhân Bàng than thở rồi lại uống một chén rượu lớn, coi như thừa nhận. Anh ta nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái:



- Khỉ, rất khinh người. Tôi không bận tâm thì cũng không thể đi hẹn hò người khác, đúng không?



- Hẹn hò, gấu hình người như anh đương nhiên người ta không cần rồi. Không cần anh, không đi hẹn hò người khác lẽ nào còn chờ anh. Đàn ông, đều chẳng ra gì cả.



Tuyết Hồng lại quấy rối.

Diệp Phàm vội vàng ra hiệu cho cô ta, ý là bảo cô nói ít đi một hai câu, đừng kích động tên này.



- Đồ vô dụng.



Tuyết Hồng căn bản là không để ý đến ám chỉ của Diệp lão đại, tiếp tục mở miệng. Tuy nhiên, Thiên Thông lúc này âm thầm giơ tay suỵt một chút, phỏng chừng cũng là bảo cô mồm miệng nể tình một chút.

Nào ngờ Tuyết Hồng nổi giận, trừng mắt nhìn Thiên Thông, nói:



- Anh sợ gì anh ta? Có là Chủ nhiệm thị trấn cũng chẳng lớn hơn Chủ nhiệm thôn như anh là bao. Còn nói muốn bảo vệ em, không để em bị ức hiếp. Em thấy anh chính là một con sói trắng, phụ công mẹ em đối tốt với anh như vậy, cho anh ăn, anh mặc, lại còn dạy anh, khốn kiếp.



Thiên Thông bị cô ta mắng, chỉ có thể cười khổ chứ không dám lên tiếng. Diệp Phàm trong lòng giật mình. Theo tin tức mà Tuyết Hồng nói, đó chẳng phải nói là Thiên Thông được mẹ Tuyết Hồng nuôi dưỡng từ nhỏ sao, khó trách Thiên Thông lại yêu chiều Tuyết Hồng như vậy.

Không chừng bản lĩnh này cũng là do mẹ Tuyết Hồng dạy. Một người phụ nữ có thể dạy nên một cao thủ cửu đẳng, vậy chẳng phải rất đáng sợ sao?



- Tôi sẽ nói anh ta, tiếp tục nói, đồ vô dụng, đùa bỡn với phụ nữ chúng tôi, khốn kiếp…



Tuyết Hồng tức giận, tiếp tục nói Vương Nhân Bàng. Vương Nhân Bàng càng ngày càng khó coi, nấm đấm răng rắc kêu.



- Đủ rồi.



Diệp Phàm đột nhiên rống lên một tiếng, trừng mắt chỉ vào Tuyết Hồng:



- Cô ăn nói cho phải phép một chút được không, tốt xấu gì cô cũng là một cô gái, hùng hổ như vậy, sau này ai còn dám yêu cô.



- Thiên Thông, anh ta mắng em…Anh ta mắng em, em sẽ nói với mẹ, anh ta mắng em. Anh ta rủa em không lấy được chồng.



Tuyết Hồng oan ức, chỉ vào Diệp lão đại, đôi mắt đỏ lên, bộ dạng sắp khóc.

Tuy nhiên, cô gái này tuy không xinh đẹp bằng Kiều Viên Viên, nhưng thân hình nóng bỏng đủ khiến cho bọn đàn ông khao khát, còn cao hơn Kiều Viên Viên một bậc.

Tuy nhiên, tổng hợp các mặt, hai người cũng là mỗi người một vẻ. Chỉ có điều, cô gái này sao lại tự nhận mình xấu. Cái ý nghĩ này nảy ra chắc là bởi câu nói không gả đi được.

Sao lại mắng thiếu lịch sự như vậy. Diệp lão đại thầm sợ hãi trong lòng. Nếu quả thật động tới mẹ Tuyết Hồng, mình chắc sẽ đau đầu đây.



- Tuyết Hồng, không phải anh ta chửi em. Em nghĩ xem, em mới 18 tuổi phải không? Dùng ngôn ngữ hiện đại để nói, em vừa mới thành niên. Nguồn truyện: Truyện FULL



Các cô gái bây giờ, đều là sau khi chín chắn mới lấy chồng. Phỏng chừng ít nhất cũng phải mười mấy năm nữa. Tới lúc đó, em chín muồi, như trái đào ngọt. Không nói tới chuyện không gả đi được, phỏng chừng những người muốn thành thân có thể đạp đổ cả cửa nhà em ấy chứ, đúng không nào?

Đến lúc đó, anh Thiên Thông còn phải ngày ngày đến sửa cửa. Những ngày tháng đó, thật khổ sở.

Thiên Thông cười khổ, ngụy biện một hồi. Diệp lão đại suýt chút nữa bật cười. Bởi vì Thiên Thông cứ nháy mắt với hắn.



- Mười mấy năm, em chắc thành bà lão rồi. Anh, anh gạt em, anh hùa theo người ta lừa em. Bắt nạt em là cô gái nông thôn, tất cả mấy người đều gạt tôi. Tôi phải nói với mẹ.



Tuyết Hồng lại khóc.



- Đừng…đừng nói với dì…



Thiên Thông có chút khó chịu.



- Vậy anh ngồi xổm xuống.



Tuyết Hồng đột nhiên ngừng khóc, chỉ vào Thiên Thông nói.



- Cái này, không hay lắm. Trò chơi lúc nhỏ lớn rồi không vui nữa.



Thiên Thông vẻ mặt khổ sở, cầu cứu Diệp Phàm.

Đương nhiên hy vọng Diệp lão đại có thể ra mặt nói chút lí lẽ, giảng hòa. Tuy nhiên, Diệp lão đại giả vờ như không thấy. Bởi vì hắn tò mò, muốn xem xem Tuyết Hồng bắt Thiên Thông ngồi xuống là vì sao.



- Anh không đóng giả Vương Bát leo núi đúng không?



Tuyết Hồng trừng mắt, thiếu chút nữa lại tròn lại.



- Anh leo…



Thiên Thông mặt đỏ lên, bất đắc dĩ thở dài ngồi xổm xuống.



- Thật không phải. Tuy nhà cô nuôi dưỡng Thiên Thông, cô cũng không thể coi thường Thiên Thông như vậy? Đây là nỗi sỉ nhục với Thiên Thông. Lúc nhỏ vui đùa một chút không ảnh hưởng gì. Thiên Thông đã bao nhiêu tuổi rồi, cô còn như vậy. Tôi không dạy dỗ cô thì không được. Một cô gái hư đốn.



Diệp lão đại bước một bước tới trước mặt Tuyết Hồng, tát một cái.



- Không leo cũng được. Thiên Thông, ba ngày sau anh quyết một trận tử chiến với anh ta. Đến lúc đó, không quan tâm thắng thua, anh đều không cần phải leo nữa. Nếu anh ta thua, em muốn anh ta leo cho Tuyết Hồng này xem.



Tuyết Hồng giận, lông mày trợn ngược. Giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì. Tập trung uống nước trái cây trước mặt. Thiên Thông lau mồ hôi trên mặt. Diệp Phàm vội đỡ anh ta đứng dậy.



- Chớ để ý, chúng tôi từ nhỏ tình cảm sâu sắc. Tôi chứng kiến cô bé lớn lên. Trong bất cứ tình huống nào, Thiên Thông tôi đều phải nghe lệnh của cô ấy. Nhưng Thiên Thông tôi tuyệt đối không cho phép ai làm bị thương cô ấy.



Lời này của Thiên Thông rất lạnh lùng.



- Không nói nữa, chúng ta cạn ba chén.



Diệp Phàm giơ lên ba cái chén, loảng xoảng đặt trước mặt hai người.



- Rất vui, tôi cũng uống ba chén.



Không ngờ Vương Nhân Bàng cũng tới tham gia cuộc vui. Anh ta nhìn liếc Diệp Phàm một cái, cười nói:



- Cô gái kia, cô ta đi xem mắt, nhưng, bị tối quấy nhiễu. Đánh thật là vui.



- Đánh, không đem người bị đánh tới đây?



Diệp Phàm rụt cổ lại, chỉ sợ anh ta nhất thời tức giận, ra tay không biết nặng nhẹ. Đánh chết người thì phiền.



- Không sao, bị thương, không chết. Tuy nhiên, tôi không xả được giận. Sau đó đi qua võ quán của Đồng gia, thuận tay liền đá một cái.



Vương Nhân Bàng nói rất thoải mái. Diệp Phàm vội vàng hỏi:



- Đá cho thế nào? Chẳng phải đã bảo với anh là để nay mai, sao đã vội thế?



- Kệ anh ta, dám trêu chúng ta. Phải đá. Cái phòng cũ rích đó suýt chút nữa bị tôi làm sập. Bảng hiệu cũng bị tôi đá nát rồi, thật sảng khoái. Diệp lão đại, anh không nhìn thấy, cả nhà Đồng gia kêu cha gọi mẹ. Mẹ nó, đây là cái giá phải trả khi trêu vào chúng ta.



Vương Nhân Bàng vẻ mặt đắc chí.



- Chỉ đi bắt nạt mấy tên công tử coi hoa như võ đó có gì mà bản lĩnh. Có bản lĩnh, đá cả tấm biển Thiếu Lâm Võ Đang Thanh Thành La Phù đi.



Tuyết Hồng lại chen lời vào, giọng điệu châm chọc. Cô gái nhỏ này, căn bản là sợ thiên hạ chưa đủ loạn.



- Cô đi thử xem.



Vương Nhân Bàng cũng không độp lại ngay, chỉ buột miệng nói.



- Đi thì đi, tôi sẽ đi đá Thiếu Lâm Võ Đang, thì sao nào?



Tuyết Hồng lập tức quay ra khỏi quầy, định đi ra.



- Bà cô ơi, xin em đừng như vậy được không. Em sắp ép chết Thiên Thông anh rồi.



Thiên Thông sợ tới mức mặt ngẩn ra, vội kéo lấy tay Tuyết Hồng.



- Nhân Bàng, đừng kích động cô ấy. Cô bé này…



Diệp Phàm ra hiệu kiểu "khả năng kém, nhưng ngựa non háu đá".



- Thì ra là thế.



Vương Nhân Bàng hoảng hốt hiểu ra, miệng "ợ" một cái đầy mùi rượu, cũng ngồi vào sô pha tiếp tục uống.

Tuy nhiên, mới yên tĩnh không được một phút đồng hồ.

Cửa vang lên tiếng gõ rất mạnh.

Tuyết Hồng hào hứng đi mở cửa, chạy tới kéo cửa. Một thanh tra cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cửa. Còn trưởng ban bảo an của Thang Đế, Thôi Nhất Đống đứng bên cạnh anh ta.

Tiểu tử này trên đầu quấn đầy băng gạc, trên băng còn có máu tươi, đoán chừng là lau thuốc đỏ lên. Bây giờ còn chảy máu, anh ta chẳng mất mạng từ lâu rồi. Rõ ràng là sau đó giả tạo.



- Chính là cô ta, đồng chí cảnh sát, chính là cô ta đánh người.



Thôi Nhất Đống tức giận nói. Sau đó, lại chỉ vào Thiên Thông:



- Anh ta đánh bị thương mười mấy người của chúng tôi. Còn đập cửa của Thang Đế. Coi trời bằng vung rồi, đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải nghiêm trị những phần tử xấu này.



- Yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý công tâm việc này.



Một viên thanh tra mặt nghiêm túc nói. Quay đầu đang định nói với Tuyết Hồng vài câu, nào ngờ Tuyết Hồng giành nói trước:



- Quẩy rầy bản cô nương nhảy, anh còn muốn ăn đánh đúng không?



Nói xong, Tuyết Hồng liền vung tay. Thôi Nhất Đống ở bên cạnh anh cảnh sát, cũng bạo lên. Không ngờ không né, trên mặt "bá" một tiếng, thật là đã ăn một cái tát của Tuyết Hồng.



- Còng lại, không ngờ trước mặt chúng tôi lại dám ngang nhiên đánh người.



Một viên thanh tra tức giận, thấy quá mất mặt. Người bị hại không ngờ bị đánh ngay trước mặt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.