Quan Thuật

Chương 2148: Người trẻ tuổi này chẳng lẽ là tôn thần?



Quan hệ giữa cậu ta và Vương Triều không tồi, cho nên cũng khá tự nhiên. Bởi vì bọn họ cùng đến đây lúc năm giờ. Ban đầu định năm rưỡu ăn cơm, tuy nhiên đợi đến tận sáu rưỡu mà chủ nhân vẫn chưa mời bắt đầu.

Nghe Trần Tuấn nói, Tạ Đức Minh cũng lơ đãng liếc đồng hồ đeo tay. Động tác này đương nhiên Vương Triều nhìn thấy.

Y không khỏi nhìn Trần Tuấn cười nói:



- Đến cậu cũng không chịu được rồi hả, tuy nhiên, còn phải đợi chút. Cục trưởng Tạ, cục trưởng Lâm, trưởng phòng Lý rất xin lỗi, để các vị chờ lâu.



- Phó cục trưởng Vương còn có khách quý có phải không?



Lục này một tiếng nói lạnh lùng vang lên. Người này cao gầy, tên là Thái Vân. Phó cục trưởng cục hình sự, về đảng thì xếp phía sau phó cục trưởng thường trực. Thật ra chính là nhân vật số ba của cục hình sự.

Vương Triều biết, trong lòng người này có chút không phục. Nghe nói năm trước người này và phó cục trưởng thường trực Chung Thủy Sinh đề là phó cục trưởng, cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Hai người đều cạnh tranh chức Phó cục trưởng thường trực cục hình sự.

Kết quả, Chung Thủy Sinh lên, Thái Vân tất hiên không thoải mái, trong cuộc họp đảng thường ầm ĩ với Chung Thủy Sinh một việc gì đó.

Hiện giờ thấy mình và Chung Thủy Sinh quan hệ không tệ lắm, trong lòng anh ta coi y như cùng phe với Chung Thủy Sinh. Thật ra Vương Triều rất oan, quan hệ giữa gã và Phó cục trưởng Chung chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi.

Vừa rồi Thái Vân nói những lời này chẳng phải là khách của Vương Triều mới là khách quý còn những người ngồi đây đều là rác rưởi sao?

Bao gồm cả cục trưởng Tạ Đức Minh. Mấy người Tạ Đức Minh tuy chưa nói gì nhưng trong lòng đã có chút không thoải mái.

Tất cả mọi người đều là người có chút tiếng tăm, bảo người ta chờ một người khác, tất nhiên là hơi tức giận.

Đương nhiên, tất cả mọi người đều là người có thân phận, việc này cũng sẽ không lên tiếng. Nhưng sau này tạo cho Vương Triều chút phiền toái cũng vẫn phải có.

Vương Triều dương nhiên không muốn vừa mới đi làm đã đắc tội với hơn nữa đồng nghiệp, nhưng mấy người Diệp Phàm còn chưa đến.

Mà trong mắt Vương Triều thì Diệp Phàm là lớn nhất, những người khác chẳng là cái gì. Vì thế Vương Triều cũng chỉ cười nói:



- Khách quý, cũng không phải như vậy, tất cả mọi người đều là khách quý của Vương Triều tôi. Tuy nhiên, người khách chúng ta đang đợi có chút đặc biệt, đến lúc khách đến mọi người cho rằng không đặc biệt thì Vương Triều tôi tự phạt mình một chai thì thế nào.



Nghe Vương Triều nói như vậy mọi người cũng quên mất khó chịu, lúc này hơi cảm thấy hứng thú một người trẻ tuổi khác không kìm nổi hỏi:



- Phó cục trưởng Vương, rốt cuộc là đặc biệt thế nào? Không phải Phó cục trưởng Vương mời đến nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh chưa? Ha ha, chúng ta có phúc. Để cùng ngồi một chút cho vui.



- Cậu nghĩ linh tinh rồi.



Vương Triều tức giận trừng mắt nhìn người này một cái.



- Ha ha ha…



Lập tức mọi người cười ồ.



- Các vị, đã tới muộn vì có chút việc gấp làm lỡ.



Lúc này cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Diệp Phàm vẻ mặt đầy xin lỗi nói.



- Anh Diệp, anh đến rồi, mau vào đây.



Vương Triều còn nhanh hơn cả con thỏ chạy trốn, bước nhanh đến trước mặt Diệp Phàm, giơ hai tay bắt tay Diệp Phàm.

Mấy người Tạ Đức Minh Chung Thủy Sinh đều ngồi im, bởi vì họ thấy Diệp Phàm rất trẻ. Hơn nữa, Vương Triều gọi là anh Diệp, cũng không có tên chức vụ gì.

Chỉ có thể chứng tỏ quan hệ giữa Vương Triều và người này rất thân thiết, có lẽ là bạn bè từ nhỏ. Một người thanh niên, cấp bậc có thể cao đến đây, tất nhiên cũng chưa thể đến nông nỗi khiến mấy người Tạ Đức Minh đứng dậy chào đón.

Đương nhiên, mấy nhân viên của Vương Triều thật ra không dám cao giá, tất cả đều bước lên chào. Diệp Phàm cũng chỉ mỉm cười khách khí bắt tay mọi người.



- Phó cục trưởng Vương, anh Diệp đang công tác ở đâu vậy, giới thiệu cho mọi người một chút, sau này có chuyện gì mói người có thể nói với nhau một câu có phải không?



Lúc này người có quan hệ không tồi với Thái Vân, Phó cục trưởng Đàm Yếu Minh cười ha hả nói.

Ý ở đây ai cũng hiểu, mọi người muốn biết rõ anh Diệp này của Vương Triều.

Đương nhiên, ẩn ý sau đó chính là đánh vào mặt Vương Triều. Cậu để chúng tôi đợi lâu như vậy mà hóa ra khách quý là đây sao. Xem ra, năng lượng của Vương Triều cậu cũng không được tốt lắm.



- Ha ha, đồng chí này là? Nếu có Diệp Phàm có thể cho xin, có lẽ có lúc cần tôi còn cần nói với anh một câu.



Diệp Phàm lạnh mặt cười nhạt nhìn Đàm Yếu Minh nói.



- Anh ấy là Phó cục trưởng cục Chống ma túy Đàm Yếu Minh.



Lúc này không biết ai đã giành trả lời trước.



- Cục Chống ma túy độc, xem ra, có làm phiền cũng vô dụng. Tôi nghiện thuốc lá nặng, ngay cả thuốc phiện hại người cũng không sờ bao giờ.



Vẻ mặt Diệp Phàm vẫn cười nhạt, mặt Đàm Yếu Minh lập tức có chút khó coi.



- Tốt lắm, tốt lắm, ăn cơm đi.



Lúc này Tạ Đức Minh ba phải nói.



- Anh Diệp, mời ngài ngồi.



Vương Triều giơ tay mời Diệp Phàm. Hành động này làm cho Tạ Đức Minh và Chung Thủy Dinh cảm thấy căm tức.

Vốn nghĩ Vương Triều giữ lại vị trí trung tâm có lẽ còn có khách có phân lượng cao hơn bọn mình, không ngờ lại tặng cho một người thanh niên như vậy, không hiểu được.



- Vương Triều, hôm nay cậu là ông chủ lớn nhất, cậu ngồi đó đi.



Diệp Phàm không ngồi.



- Anh Diệp, mặc kệ ở đây, Vương Triều mãi mãi là em của anh.



Không thể tưởng tượng được Vương Triều không ngờ nói trắng ra như vậy.

Lập tức các vị đồng chí ở đây cảm thấy kinh hãi trong lòng. Vị này rốt cuộc có lai lịch gì, chẳng lẽ là Thái tử đảng.



- Phó cục trưởng Vương, anh Diệp không biết đến từ nhà nào ở Bắc Kinh. Trần Tuấn tôi rất muốn làm quen một chút.



Bạn tốt Trần Tuấn của Vương Triều không có ý châm chọc ai, chỉ là không kìm nổi tò mò hỏi một câu. Cậu ta còn tưởng là Diệp Phàm có người nhà làm lãnh đạo.



- Được rồi, cậu đừng nói nhiều nữa. Anh Diệp không phải là người Bắc Kinh, nhà ở Cổ Xuyên, cậu đừng nghĩ linh tinh. Tuy nhiên, Vương Triều tôi rất kính trọng anh Diệp.



Vương Triều nói, để Diệp Phàm ngồi vào vị trí trung tâm, mình ngồi bên cạnh.



- Ha ha, đây chính là cục trưởng Tạ đúng không?



Diệp Phàm nhìn Cục trưởng Tạ Đức Minh cười nói. Bởi vì vấn đề bảo an, vì lý do đặc biệt nên nhân việc vẫn không đủ, cục cảnh vệ chuẩn bị đến cục hình sự để tìm mấy cao thủ đến phối hợp, phương án này Diệp Phàm còn đang suy xét.

Đương nhiên, cao thủ của Cục hình sự chỉ có thể làm chút việc nhỏ. Cho nên, Diệp Phàm đã tìm hiểu tư liệu về một số đồng chí có năng lượng ở Bộ Công an, cũng nhớ người mập mạp này tên là Tạ Đức Minh.

Hơn nữa, Tạ Đức Minh sau này vẫn là lãnh đạo trực tiếp của Vương Triều, kết bạn với anh ta để rải đường một chút cho Vương Triều.



- Anh ấy là cục trưởng Cục hình sự chúng tôi Tạ Đức Minh.



Vương Triều tươi cười giới thiệu.



- Xin chào Cục trưởng Tạ.



Diệp Phàm giơ tay ra.



- Xin chào cậu Diệp.



Vì Vương Triều không giới thiệu Diệp Phàm cho nên vừa nghe Vương Triều gọi hắn là anh Diệp, Tạ Đức Minh xưng là cậu Diệp.

Hơn nữa, Tạ Đức Minh nghĩ Anh Diệp có lẽ không phải là người trong thể chế. Có lẽ là kinh doanh hoặc đang làm gì đó nên Vương Triều ngại giới thiệu. Bởi vì mặc dù là tỷ phú nhưng trong mắt những người này không là cái gì.



- Tuy nhiên, cậu Diệp hình như biết tôi, tôi hình như chưa gặp cậu bao giờ?



Tạ Đức Minh cười hỏi. Tất nhiên lão già này có chút không phục, muốn cho Diệp Phàm một bài học nhỏ.



- Anh đương nhiên không biết tôi, tuy nhiên, tôi đã xem qua tư liệu của anh. Đang xem xét mai có nên bảo Cục trưởng Tạ đưa người sang đây hỗ trợ một chút.



Diệp Phàm biết người này không phục, đương nhiên cũng bày ra chút giá.

Những lúc như thế này, anh càng yếu thế, người ta càng khinh thường. Anh lên giá có lẽ người ta còn có thể sợ anh.



- Chuyện ngày mai, chuyện gì cần Cục chúng tôi hỗ trợ?



Tạ Đức Minh hỏi giọng vẫn không thay đổi, nhấn mạnh chữ hỗ trợ.



- Quyết định như vậy đi, tối nay anh vệ chọn ra 50 cảnh sát hình sự, bất cứ lúc nào đợi lệnh. Hi vọng Cục trưởng Tạ có thể sắp xếp việc này trước 12 giờ đêm.



Diệp Phàm đột nhiên cố nén cười nghiêm mặt nói.

Nghe cậu ta nói như vậy, mọi người ở đây như lọt vào sương mù, nhưng tất cả cũng không dám khinh thường Diệp Phàm nữa.

Thấy giọng của người thanh niên này nghiêm túc như vậy. Tục ngữ có câu, không có ba phần chắc không dám lên núi Lương Sơn. Người ta giống như đang ra mệnh lệnh cho Cục trưởng Tạ.



- Việc này…



Tạ Đức Minh nói ra hai chữ nhưng không nói tiếp, tuy trong lòng vẫn chưa hiểu gì, nhưng có một số việc, Tạ Đức Minh không hiểu cũng không thể hỏi lại.

Tuy nhiên, sau đó Diệp Phàm thiếu chút nữa bị các chén rượu vây xung quanh. Xem ra uống một lúc thôi, ngày mai còn có chuyện phải giải quyết.

Diệp Phàm liền dừng chén, số rượu đó tối về vẫn có thể từ từ hóa giải, đến lúc đó chắc chắn sẽ không đem miệng toàn mùi rượu đi làm.



- Rượu hôm nay tôi chỉ uống đến thế thôi, ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm, tôi đi trước một bước. Vương Triều, các cậu từ từ uống vui vẻ.



Diệp Phàm đứng lên, đề nghị uống ly cuối cùng.

Tạ Đức Minh cũng đứng lên sau Diệp Phàm. Anh ta vẫn cứ nghĩ suốt về chuyện sắp xếp nhân sự.

Diệp Phàm lấy từ trong cặp ra một tấm danh thiếp đưa cho anh ta, vẻ mặt nghiêm túc nói:



- Cục trưởng Tạ, cần phải tập hợp những thành viên tốt trước 12 giờ đêm, bảo họ bất cứ lúc nào chờ thông báo của cấp trên. Đến lúc đó sẽ có người đến sắp xếp cho các anh.



Tạ Đức Minh đưa mắt đảo qua danh thiếp của, thấy viết Phó chánh văn phòng Đường Hạo Đông Diệp Phàm, lậc tức tay Tạ Đức Minh hơi duỗi ra một chút.

Theo thói quen nhẹ tay lật lại tấm danh thiếp, như vậy một số đồng chí muốn nhìn lén cũng không thể. Tiếp theo, Tạ Đức Minh cẩn thận bỏ danh thiếp vào trong tập danh thiếp.

Cục trưởng tạ đột nhiên nghiêm một cái nói:



- Vâng thưa thủ trưởng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Sau đó Tạ Đức Minh nhiệt tình đưa Diệp Phàm ra tận xe. Mấy đồng nghiệp của Vương Triều có chút khó hiểu, nhưng cục trưởng Tạ cũng tiến khách nên các đồng chí khác đương nhiên cũng không dám chậm chễ. Cuối cùng tất cả đều tiễn chân Diệp Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.