- Cấp trên sẽ không cho chúng ta bao nhiêu thời gian đâu, nhiều nhất trong vòng hai tháng sẽ quyết định người cuối cùng trong danh ngạch ủy viên thường vụ Thành ủy.
Hơn nữa, chúng ta cũng chỉ có thể tạo ra tác dụng nhất định với việc đề cử, vận động cấp trên đối với tôi mà nói là tương đối khó.
Dù sao, tôi cũng mới đến tỉnh Tấn Lĩnh, ngoại trừ Chủ tịch Tề ra thì những lãnh đạo tỉnh khác cũng không ai nhận ra hai tròng mắt của tôi là đen hay là trắng.
Chủ tịch Tề có thể nâng đỡ tôi cho tới hôm nay ngồi lên được vị trí này, tin rằng ông ta cũng đã dốc hết toàn lực. Nếu còn muốn sắp xếp thêm một ủy viên thường vụ xuống Đồng Lĩnh để tiện cho tôi triển khai công việc, phỏng chừng các lãnh đạo khác trên Tỉnh ủy tất sẽ có ý kiến ngay.
Người ta sẽ nói như thế nào, sẽ bảo đồng chí Tề Chấn Đào phải chăng là muốn khống chế Đồng Lĩnh, một tay che trời, vậy thì các đồng chí khác trong lòng đều sẽ không yên rồi.
Đồng Lĩnh có thể nói là thị xã tương đối thịnh vượng trong tỉnh Tấn Lĩnh này, khống chế được nơi này thì cũng tương đương lấy được hai phần thiên hạ Tấn Lĩnh.
Trên tỉnh có vị lãnh đạo nào là không chăm chú nhìn vào chứ, Bí thư tiền nhiệm Thành ủy đồng chí Trương Hồng Đông
"tan học" trước thời hạn, khẳng định chính là kết quả mà các lãnh đạo Tỉnh ủy đã sắp xếp.
Hơn nữa, nguyên nhân trong đó rất phức tạp, hiện tại tôi xuống đây, bọn họ sẽ chăm chăm nhìn vào ngay. Có một số đồng chí đang mong xô đổ tôi xuống để bọn họ dễ bề thay đổi nhân sự.
Tôi phải vì Chủ tịch Tề mà lên tiếng mới được. Còn phỏng chừng, trên trán tôi sớm đã dán lên một chữ
"đủ". Đây thật sự là không tranh giành nữa, ai có muốn không thừa nhận cũng không được.
Bởi vì, tôi đến đây là kết quả của việc Chủ tịch Tề đã cố gắng tranh thủ trên Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Mấy lão lãnh đạo trên Tỉnh ủy, có người nào là hồ đồ chứ?
Ai nấy trong lòng đều biết rõ mồn một, lần này trong sự việc của nhân vật số một Đồng Lĩnh, Bí thư La có thể để Chủ tịch Tề thực hiện được, phỏng chừng nguyên do trong đó cũng tương đối đủ để người ta thắc mắc rồi.
Tuy nhiên, tôi suy nghĩ hồi lâu cũng không ra chút ý vị gì cả. Ôi, tâm tư của mấy ông lãnh đạo trên Tỉnh ủy không phải là thứ mà mấy đồng chí cấp dưới chúng ta có thể đoán biết.
Diệp Phàm thở dài, nhíu chặt mày lại.
- Cũng là lẽ bình thường mà!
Vương Long Đông gật gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái mà rằng:
- Chúng ta còn chưa đạt tới cấp độ của bọn họ, tầm nhìn cũng như góc độ đều không giống nhau.
Ăn gạo gì thành người nấy, tôi tin là chỉ cần Bí thư Diệp lên đến cấp độ đó khắc sẽ hiểu thôi.
Thật ra, nói trắng ra thì cũng chỉ là vị trí không giống nhau trong cuộc đua thôi. Giống như chúng ta hiện tại chuyên chú cho vận mệnh của Đồng Lĩnh.
Cấp trên của Tỉnh Tấn Lĩnh không phải là địa bàn mà chúng ta có thể khống chế. Chúng ta có thể quản lý tốt
"ba sào đất ruộng" của nhà mình cũng không tệ rồi. Mò mẫm lên trên thì kết quả chính là tự rước lấy nhục nhã.
- Ha ha, Long Đông, tôi cảm thấy nay ông bạn đã thành thục hơn thật rồi. Khiến cho tôi cũng phải nhìn ông với cặp mắt khác xưa.
Diệp Phàm cười nói.
- Nói chi vậy, so với Bí thư Diệp, tôi đây chỉ là "đồ chơi cho con nít" thôi. Nói chuyện trên giấy thì tạm coi như cũng được, còn nếu thật muốn kiểm chứng trong thực tiễn thì khẳng định còn có nhiều chỗ chưa thỏa đáng lắm.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy việc cấp bách là cần tranh thủ một số ủy viên thường vụ nhất định mới được. Bằng không, chỉ dựa vào hai chúng ta, la rách cổ họng cũng không hữu dụng đâu.
Tuy nói Bí thư Diệp ông có thể dùng quyền phủ quyết của nhân vật số một trên hội nghị thường vụ. Nhưng, đại đa số các nhân vật số một đều không muốn vận dụng quyền hạn đặc thù này.
Như vậy sẽ có vẻ mình rất vô năng. Dụng tâm động não nắm toàn cục trong tay mới là việc nhân vật số một nên làm. Bí thư Diệp phải hiểu phương diện này hơn tôi mới phải.
Ý của tôi là chỉ cần Bí thư Diệp vung gậy chỉ huy, Vương Long Đông này sẽ cam tâm làm lính hầu. Khi tranh thủ khối ủy viên thường vụ, chúng ta chỉ cần nhắm mục tiêu, tôi sẽ ra mặt, anh cứ chỉ huy ở phía sau là được.
Vương Long Đông vội vã bày tỏ sự trung thành.
- Ha ha, Long Đông, giữa hai chúng ta còn nói những chuyện đó làm gì? Hiện tại, ở Đồng Lĩnh, chúng ta như hai con châu chấu cùng buộc một xâu.
Vinh nhục cùng sẻ chia. Chúng ta làm gì cũng miễn sao anh lợi tôi lợi mọi người cùng có lợi là được. Đồng Lĩnh, chính là chiến trường mới mà Diệp Phàm này mở ra.
Tôi thích cái cảm giác có thể tận hưởng toàn bộ khoái cảm chiến đấu.
Diệp Phàm sang sảng mỉm cười, trên mặt vẻ lo lắng trở thành hư không, ý chí chiến đấu lại nổi lên.
- Ha ha, Bí thư Diệp không hổ là hào kiệt thời nay.
Vương Long Đông mỉm cười.
- Long Đông, ông bạn cũng không kém đó thôi!
Hai người nói đến đây không ngờ lại hứng chí thổi phồng cho nhau không ít.
Sáng ngày thứ hai.
Mễ Nguyệt lại tới văn phòng làm việc của Diệp Phàm từ rất sớm, cô thư ký lâm thời này thật đúng là có trách nhiệm.
- Trưởng ban thư ký Mễ, cô lập tức gọi giúp tôi người phụ trách bên xây dựng đô thị, giao thông, quy hoạch thị chính đến đây ngay. Đúng rồi, dặn họ mang theo bản vẽ quy hoạch toàn thị xã, trọng điểm là ở phố Tân Long này.
Diệp Phàm liền dặn dò.
- Bí thư Diệp có thật muốn đập tường rồi sao?
Trên mặt Mễ Nguyệt hiện lên một tia ngạc nhiên.
- Không phải cô đang kích tướng tôi sao? Nay tôi rơi vào bẫy hẳn là cô phải cao hứng mới đúng chớ?
Diệp Phàm mở miệng đùa.
- Bí thư Diệp mà đơn giản như vậy thì cũng không có khả năng ngồi lên vị trí này, phỏng chừng, việc này Bí thư Diệp đã sớm đang chú ý đến. Mà tôi hôm qua có nói cũng chỉ là đúng dịp mà thôi.
Việc này, ai chui vào bẫy của ai cũng chưa rõ đâu mà.
Mễ Nguyệt vừa mới nói đến đây, lời này vừa ra miệng, đột nhiên cảm giác giống như có chút quái dị, cái gì mà gọi là ai chui vào ai, lời này nếu như muốn nghĩ sai lệch đi thì rất xấu hổ rồi.
Không khỏi hai má hơi đỏ lên. Để che dấu sự xấu hổ, Mễ Nguyệt đành khẩn trương chống chế:
- Tuy nhiên nếu Bí thư Diệp thật sự muốn làm việc này, tôi sẽ quyết tâm phối hợp tốt ạ.
Chỉ có điều, khẳng định sẽ có rất nhiều cản trở, hơn nữa, tuy nói chỉ là việc dịch chuyển mấy con sư tử đá để thay đổi lối đi, nhưng từ góc độ khác mà nói cũng là đại sự.
Bí thư Diệp chắc đã suy nghĩ kỹ rồi.
Mễ Nguyệt tỏ thái độ rất đứng đắn và trang trọng.
Diệp Phàm thầm giật mình, chẳng lẽ Mễ Nguyệt đang mượn cơ hội này để thể hiện chỗ đứng. Không phải nhanh như vậy chứ, hắn mới đến đây có hai ngày, hẳn là cô ta đang thử dò xét…
Diệp Phàm không lộ chút thanh sắc, cố ý nói:
- Có Trưởng ban thư ký Mễ phối hợp, tôi tin là việc này sẽ dễ làm hơn nhiều.
- Tôi không tạo nên nhiều tác dụng, làm chân phất cờ hò reo cho bí thư một chút thì tạm coi như còn được. Nhưng trên thực chất thì tôi cũng chỉ là chân chạy việc thôi.
- Chân chạy!
Diệp Phàm thì thầm một chút, khoát tay áo, nói:
- Không không không! Đường đường là Thành ủy đại quản gia sao có thể lưu lạc làm chân chạy việc. Chúng ta là cộng tác phối hợp, hỗ trợ, cùng nhau làm tốt công việc mới đúng, có phải hay không?
Diệp Phàm là càng nói càng lộ rồi, tự nhiên là đang tiến thêm một bước thử thách thái độ của Mễ Nguyệt. Diệp Phàm trong lòng phỏng đoán, Mễ Nguyệt làm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Phó chủ nhiệm thường trực văn phòng Thành ủy.
Hiện tại vị trí Trưởng ban thư ký Thành ủy vẫn bỏ không, cô ta không có khả năng không động tâm. Không chừng người ta đã sớm hoạt động rồi, chỉ có điều ở cấp trên không có nhiều quan hệ khả dụng mà thôi. Mà thái độ của chính hắn, nhân vật số một Đồng Lĩnh cũng rất trọng yếu.
- Ha ha, Thành ủy đại quản gia cũng là quản gia. Quản với chả gia, tòa nhà Thành ủy này là do Bí thư Diệp ngài định đoạt. Cho nên, tôi đây cũng là làm quản gia cho Bí thư Diệp thôi. Tuy nhiên, tôi hiện tại cũng không coi là Thành ủy đại quản gia. Chỉ có thể nói là trợ thủ quản gia thôi.
Mễ Nguyệt cười khẽ hai tiếng như cảm thấy có chút không thỏa đáng che miệng nói.
Lời này có thể cũng có chút rõ ràng rồi.
- Ha ha, quản gia đi rồi, trợ thủ tự nhiên là lên đỉnh rồi. Đương nhiên, muốn trở thành quản gia thực sự, sẽ phải có cái tâm vì tòa nhà Thành ủy phục vụ mới được. Chỉ có quyết tâm cô mới hội đủ tư cách quản gia.
Diệp Phàm cười nói,tuy ra vẻ đang cười, kì thực những lời này tất cả đều là nhằm vào Mễ Nguyệt.
Nguồn: http://truyenfull.xyz
- Tôi từ trước đến giờ chỉ thích dựng nhà phía Bắc. Không giống như có một số đồng chí, thay đổi thất thường. Thấy nhà phía Nam mới mẻ hơn chút ít thì liền đổi ý ngay. Thật ra, căn bản không nằm ở cũ mới, mà nội tình chỉ nằm ở một chữ "nhà".
Mễ Nguyệt thật đúng là biết dẫn dắt, bởi vì tòa nhà Thành ủy tọa lưng hướng Nam, cho nên đã trở nhà phía Bắc, còn trụ sở chính Ủy ban nhân dân thành phố lại quay lưng hướng bắc, cho nên nghiễm nhiên là thành nhà phía Nam.
Khoảng tầm 10 giờ.
Đồng Lĩnh Cục trưởng cục Xây dựng đô thị Lục Địa Vận cùng cục trưởng cục Giao thông Tuyên Minh Đường vội vàng mà đến.
Bí thư Thành ủy mới vừa lên đảm nhiệm qua ngày thứ ba liền đã cho chiêu tập chính bọn họ lại đây, hai người còn cho là ban ngành bên mình xảy ra chuyện đại sự gì đó tác động đến nhân vật số một Thành ủy.
Cho nên, hai vị lão thành này trong lòng tương đối bất an, vừa thấy Diệp Phàm lập tức hai người trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.
- Ngồi đi.
Diệp Phàm chỉ vào hai chiếc ghế xoay cạnh bàn làm việc đối diện cất tiếng mời.
Mễ Nguyệt rót trà xong liền định đi ra, tuy nhiên, Diệp Phàm đột nhiên lại nói:
- Việc này cô cũng nghe xem, không chừng còn dính dáng đến cả cô nữa đó.
Cục trưởng Lục và cục trưởng Tuyên trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc. Trong lòng tự nhủ vị Bí thư Diệp này thật to gan, một thư ký xinh đẹp như người mẫu mà cũng dám dùng?
Phải biết rằng Mễ Nguyệt tuy nói đã 30 tuổi, nhưng ai nấy nhìn qua đều tưởng mới hăm ba hăm bốn gì đó. Một số đồng chí bí mật đặt cho Mễ Nguyệt ngoại hiệu là Hoa khôi của tòa nhà Thành ủy Đồng Lĩnh.
Chẳng lẽ vị Bí thư Diệp này khoái khoản kia, mặc dù là khoái đến mấy thì cũng phải thậm thụt sau lưng chứ. Tốt nhất là cứ dùng hàng ở xa một chút cho có vẻ thỏa đáng.
Một khi bị một số kẻ dụng tâm kín đáo bắt lấy chút gì đó mà chỉnh lại thì mặc dù là nhân vật có số có má ở Đồng Lĩnh cũng sẽ bị bôi xấu ngay.
Hai người này ngoài mặt tuy nói che dấu rất khá, nhưng Diệp Phàm có ưng nhãn và thủ pháp Khí ba tham trắc. Sớm đã bắt được chút biến hóa nhỏ trên nét mặt lẫn khí sóng chấn động trên người đủ để hắn cảm thấy chút gì đó. Trong lòng thầm nhủ:
"quả nhiên thành kiến rất nghiêm trọng...".
- Ngày hôm qua đã phát sinh một sự cố giao thông hết sức nghiêm trọng.
Diệp Phàm chỉ nói một câu rồi cầm lấy tách trà trên bàn chậm rãi mà uống.
Lục Địa Vận và Tuyên Minh Đường mịt mờ nhìn nhau một chút, phỏng chừng đều đang nghĩ, phát sinh tai nạn giao thông thì nói với họ làm quái gì, đó là chuyện của bên cảnh sát giao thông người ta. Tuy nói là Cục trưởng cục Giao thông hay Cục trưởng cục Xây dựng đô thị, nhưng không thể hùn vào cùng một chỗ với tai nạn giao thông?
- Vụ tai nạn giao thông một xác chết hai mạng người xảy ra ngày hôm qua, các anh đã phát hiện ra cái gì chưa?
Diệp Phàm nhìn quét qua hai người một cái, thản nhiên mà hỏi.
- Chuyện này!
Đồng chí Lục Địa Vận tuổi tác đã cao, nói được có hai chữ rồi chẳng nên lời nữa.
- Có vẻ như cũng rất bình thường, chỉ là phố Tân Long hỗn loạn thêm một tí thôi.
Cục trưởng Tuyên chần chừ một chút rồi nói.
Cái bàn đột nhiên bị Diệp Phàm đập mạnh một cái, làm Lục Địa Vận cùng Tuyên Minh Đường hai người lập tức sợ tới mức nhảy dựng khỏi ghế, hai người ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, thân mình đột nhiên khom lại theo phản xạ rất tự nhiên.
Tân Bí thư Thành ủy gọi hai người họ lại đây, lại phát hỏa đập bàn, vậy tiếp theo khẳng định chính là phê bình như gió bão mưa rào, thậm chí xử phạt cũng đều có thể.
Hai người cảm giác bắp chân có chút như nhũn ra. Nhưng lại không dám ngồi nữa, cứ đứng trân ra đó giống như hai con tôm tắm cháo. Thật ra, cục trưởng Lục thì trong lòng còn yên tâm đôi chút.