Quan Thuật

Chương 2229: Bắt cục trưởng cục Công an



- Thật ra, không phải chỉ làm quan khó, mà làm cái gì cũng khó hết. Làm kinh doanh không khổ sao? Tuyệt đối là khổ, ngày nào cũng đều phải xuất hàng nhập hàng gì đó. Nếu không có ai mua thì cũng phiền. Cho nên, cả đời người đều phải trôi qua trong cái phiền cả. Chẳng qua là mình suy nghĩ thế nào mà thôi. Nếu như cả đời mà chẳng làm cái gì cũng buồn, đúng không.

Tôi còn thích cái gì đó mang tính thử thách một chút. Tin rằng, anh cũng có tâm tư này đúng không, bằng không anh chỉ là một cán bộ bình thường.

Tôi thấy anh không hề giống, anh cũng được coi là một quan viên chính nghĩa, kiệt xuất.

Mễ Nguyệt nửa thật nửa đùa nói.



- Cô đang gạt tôi.



Diệp Phàm cười nói, ánh mắt lơ đãng nhìn lướt qua bộ ngực cao ngất kia. Mễ Nguyệt nửa người nằm trên nước, mà bộ ngực thì toàn toàn lộ ra ngoài.

Hơn nữa, vì bị ướt, cho nên đồ tắm càng dính chặt bào người. Vả lại, chiếc áo cổ thấp cho nên bộ ngực kia gần như lõa lồ ra bên ngoài. Khe ngực sâu hút kia thật khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.



- Tôi có thể gạt được Bí thư Diệp thì đúng là có bản lĩnh rồi.



Mễ Nguyệt cười phá lên. Ở đây thật sự yên tĩnh và trong lành. Hơn nữa, bộ ngực theo tiếng cười mà rung lắc mạnh hơn.



- Ha ha…



Diệp Phàm đột nhiên cười lớn, khiến cho Mễ Nguyệt lơ đãng. Ánh mắt cũng có chút kỳ lạ liếc qua người hắn.

Diệp Phàm vì là người luyện võ, nên cơ thể cũng tương đối hoàn mỹ. Tuy không được như các vận động viên thể hình. Nhưng cơ thể lại rất rắn chắc.



9 giờ sáng ngày mùng 4 tháng 11.

Cục trưởng cục Công an thành phố Đồng Lĩnh Đồng Quân Phong đang triệu tập hội nghị bộ máy Đảng ủy.

Lúc này, điện thoại vang lên, vừa mới nhấc máy lên, đã biết ngay là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Trì Hạo Cường gọi đến, yêu cầu tới ngay văn phòng Đảng ủy Công an, có việc gấp.

Cục trưởng Đồng cũng không nghi ngờ gì, liền giao cho Phó cục trưởng chủ trì hội nghị rồi đi thẳng đến Văn phòng Đảng ủy Công an. Tuy nhiên, vừa mới đến liền phát hiện trong văn phòng của Bí thư Trì còn có hai người trung niên, mặc bộ tây phục màu đen, vẻ mặt nghiêm túc ngồi một bên.



- Ông là Đồng Quân Phong, Cục trưởng cục Công an thành phố đúng không?



Một người trung niên liếc nhìn Đồng Quân Phong một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói.



- Đúng vậy, các anh là?



Cục trưởng Đồng có chút nghi ngờ hỏi. Ông cảm thấy điều gì đó khác thường ở đây.



- Tôi là Tống Thành, ở Cục An ninh thành phố. Đây là giấy chứng nhận của tôi. Mời anh đi cùng với chúng tôi.



Tống Thành vừa nói vừa đưa giấy chứng nhận ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



- An ninh quốc gia ư, có ý gì vậy.



Đồng Quân vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tống Thành nói.

Đồng Quân Phong là Cục trưởng cục Công an, đương nhiên hiểu được sự đáng sợ của ngành an ninh quốc gia này. Đây là ngành mà bình thường không hiện thân, bất lộ thủy.

Tuy nhiên, chỉ cần khiến họ "nhớ đến" thì không chết cũng bị lột da.



- Đồng Quân Phong, anh bị gọi đến để xét hỏi. Đừng có dông dài nữa, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi. Đi thôi, nếu không chúng tôi phải còng tay đấy.



Tống Thành vẻ mặt nghiêm túc nói.



- Bí thư Trì, đây là ý gì vậy. Tôi muốn gặp lãnh đạo Thành ủy để phản ứng việc này. Tôi là Cục trưởng cục công an thành phố. Bọn họ không thể nói muốn đưa người đi mà tôi không có quyền khiếu nại được.



Đồng Quân Phong kích động, môi run run nói. Ông ta đương nhiên không muốn đi theo hai người này rồi, đến đó phỏng chừng sẽ không còn đường về.



- Việc này tôi đã báo cáo với Bí thư Diệp rồi. Bí thư Diệp có chỉ thị, gọi ông đến Cục An ninh quốc gia để phối hợp điều tra. Người ngay sẽ rõ người ngay, kẻ gian sẽ rõ kẻ gian. Đồng chí Quân Phong, tự giải quyết đi.



Trì Hạo Cường đã mở cờ trong bụng rồi. Tuy nhiên, bề ngoài vẫn tỏ ra vẻ thỏ chết cảo thương.



- Tôi muốn gặp Chủ tịch thành phố Cao.



Đồng Quân Phong sắc mặt xanh như tàu lá chuối, hô lớn.



- Chủ tịch thành phố Cao cũng có chỉ thị là, xử lý theo lệnh Bí thư Diệp.



Trì Hạo Cường vẻ mặt nghiêm túc nói. Đồng Quân Phong lập tức thất vọng, sắc mặt lúc này trở nên xám ngắt. Đành phải đi theo Tống Thành.

Đồng Quân Phong hiểu rằng, mình đã trở thành đồ bỏ đi của Cao Thành. Đời này, coi như là chấm hết rồi.

9 giờ sáng hôm sau. Trong phòng hội nghị của Thành ủy, khói thuốc nghi ngút. 13 thường ủy viên đều có mặt, lúc này đang thì thầm to nhỏ.

Bỗng một tiếng loảng xoảng vang lên.

Là tiếng vỡ của chén trà. Đây chính là tật xấu của Diệp Phàm. Mọi người thấy vậy nên cũng hiểu ý mà yên tĩnh trở lại.



- Chuyện xảy ra ngày hôm qua chắc mọi người đều biết cả rồi. Đây quả thực là chuyện hoang đường. Đường đường là Cục trưởng cục Công an của thành phố chúng ta mà lại đi do dám bí mật nhà nước.



Là một ủy viên Thành ủy Đồng Lĩnh, là người phụ trách của một trong những bộ phận sức mạnh của thành phố, tại sao lại đi làm những chuyện hại nước hại dân như vậy chứ.

Đây là bại hoại, không thể tha thứ được.

Diệp Phàm nói dõng dạc. Sau đó hắn vỗ bàn một cái. Dường như hắn cũng đã tin là Đồng Quân Phong làm chuyện này thật.

Thực ra, chuyện này hắn sai một mình Tề Thiên làm. Đem một tấm bản đồ quân sụ nhét vào nhà Đồng Quân Phong.

Rồi sau đó đi điều tra. Khi Đồng Quân Phong còn chưa hiểu gì thì mời vào cục An ninh Quốc gia.

Vốn việc này sau khi điều tra, Đồng Quân Phong thật sự không làm thì cũng chẳng việc gì. Tuy nhiên không lâu sau việc này sẽ bị Bộ trưởng bộ An ninh quốc gia Trương Hùng chú ý đến. Vì vậy, đồng chí Quân Phong không chết cũng chết, muốn ra được thì là chuyện không tưởng.

Đương nhiên, Đồng Quân Phong nên vào đại lao từ lâu rồi. Chi bằng dựa vào tài liệu trong tay mà đưa y vào ngục đi.

Chẳng qua tạm thời không được đánh rắn động cỏ. Diệp Phàm phải thực hiện kế hoạch của mình. Cho nên mới nghĩ ra cách để tống tên này vào ngục rồi tính sau. Hơn nữa, việc của ngành An ninh quốc gia là cơ mật. Ngay cả Chủ tịch thành phố Cao Thành muốn nhúng tay vào cứu Đồng Quân Phong cũng chẳng dám.

Nếu như là Công an bắt thì Cao Thành còn dám ra tay cứu. Nhưng còn bên An ninh kia thì ông ta cũng chẳng dại mà nhúng tay vào làm gì.



- Việc đóng quân an toàn đối với nhân dân Đồng Lĩnh chúng ta mà nói là một chuyện lớn. Quốc gia tín nhiệm Đồng Lĩnh chúng ta mới đem sư đoàn trọng yếu như vậy đóng ở đây. Việc này nhất định sẽ bị đăng lên mặt báo. Đến lúc đó, lãnh đạo cấp trến sẽ nghĩ như thế nào? Phải biết rằng, làm chuyện này lại là Cục trưởng cục Công an thành phố.



Chẳng những làm tổn thương đến những đồng chí đóng quân ở đây, mà còn làm tổn hại đến lợi ích của nhân dân. Nếu như làm liên lụy đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta thì không biết hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào. Loại con sâu làm rầu nồi canh, bán nước hại dân này phải bị nghiêm trị. Tôi đề nghị Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố lập tức hành động, đầu tiên là khai trừ Đồng Quân Phong ra khỏi đảng, và cắt hết mọi chức vụ của ông ta.

Còn về ngành An ninh Quốc gia xử lý thế nào thì chúng ta không có quyền can thiệp. Nhưng chúng ta có thể yêu cầu họ nhất định phải nghiêm trị trường hợp này.

Tuyệt đối không vì ông ta là Ủy viên Thành ủy, Cục trưởng Cục Công an mà lại ưu tiên được.

Không ngờ Bí thư Đảng – Quần chúng Khổng Đoan là người thứ hai lên tiếng, ngôn từ sắc bén vô cùng.

Diệp Phàm trong lòng không khỏi buồn cười. Biết lão già nay không yên lòng. Tự nhiên làm chuyện rơi xuống giếng ném thêm đá mà thôi.

Quả nhiên, người thứ ba lên tiếng là chiến hữu của Khổng Đoan- Phó chủ tịch thường trực thành phố Tất Vân Lý:



- Tôi hoàn toàn đồng ý với chỉ thị của Bí thư Diệp và Bí thư Khổng. Phải nghiêm trị thành phần hại dân hại nước này.



Hơn nữa, công tác ở Cục Công an thành phố cực kỳ phực tạp. Chúng ta không thể thấy Cục Công an như vậy mà không động viên, trấn an cán bộ được.

Để ổn định tình hình, thì không thể thiếu được một người đứng đầu tốt được. Vì thế, tôi đề nghị để đồng chí Trì Hạo Cường kiêm nhiệm chức Cục trưởng Cục Công an thành phố này.

Đồng chí Trì Hạo Cường tôi không nói thì chắc các đồng chí cũng biết rõ rồi. Hơn nữa, để một Bí thư Đảng ủy Công an kiêm nhiệm chức Cục trưởng Công an cũng là chuyện bình thường.



- Ừm, cục Công an không thể một ngày mà không có người đứng đầu được. Tôi thấy Phó chủ tịch Tất nói đúng lắm. Tôi hoàn toàn đồng ý.



Khổng Đoan nói.



- Haiz, thực ra, lão Đồng công tác cũng rất tích cực. Công tác ở mảng công an này cũng mấy chục năm rồi.



Trước kia ông ấy cũng phối hợp công tác với tôi. Chúng tôi đã chấn chỉnh ngay ngắn cục Công an. Chỉ có điều sai một ly là đi một dặm, vì sao ông ấy lại làm thế chứ?

Các đồng chí, chúng ta nhất định phải rung một hồi chuông cảnh báo. Tôi nghĩ, Các mặt của ngành công an phải được nắm chặt chẽ. Đối với đề nghị của Phó chủ tịch Tất tôi cũng rất là mong đợi. Tuy nhiên, nếu có đồng chí có năng lực hơn đảm nhiệm chức vụ này, thì tôi tán thành cả hai tay.

Công tác của Đảng ủy công an thành phố cũng rất phức tạp

Trì Hạo Cường còn giả bộ mèo khóc chuột một hồi. Cuối cùng lại giả bộ khiêm tốn một chút. Diệp Phàm còn chưa tỏ thái độ, ông ta đâu dám vơ về mình chứ.



- Nếu Bí thư Trì cảm thấy công việc ở Đảng ủy công an thành phố phức tạp rồi, thì tôi e là đồng chí Hạo Cường đến lúc đó sẽ bận rộn quá mà sơ sót trong quản lý cục Công an, rồi lại mọc ra một ông Lý Quân Phong, Trương Quân Phong gì gì đó thì nguy to.



Cho nên, tôi nghĩ không nên đổ gánh nặng lên trên vai đồng chí Hạo Cường nữa. Đồng chí Hạo Cường tuổi cùng lớn rồi, sức khỏe không còn được như trước nữa. Chúng ta dù gì cũng phải suy nghĩ cho đồng chí ấy một chút chứ, có phải không nào?

Bí thư Diệp, ý anh thì sao?

Không ngờ, đồng chí Cao Thành lại giương gọng kìm ra kẹp về phía Trì Hạo Cường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.