Quan Thuật

Chương 2230: Chúng ta không được thêm áp lực cho các đồng chí



- Ừ, việc này tôi thấy đồng chí Hạo Cường chủ trì công tác của Đảng ủy công an thì tốt hơn. Giống như Chủ tịch thành phố Cao Thành đã nói, năng lực của một người dù sao cũng có hạn.

Chúng ta không thể đặt hết gánh nặng lên một đồng chí, như vậy sẽ gây áp lực cho các đồng chí. Việc gây tổn hại cho người khác chúng ta không thể làm được.

Sức khỏe là vốn quý của cách mạng. Các đồng chí chỉ có thể có sức khỏe tốt mới có thể ra sức cống hiến vì đất nước. Nếu gây áp lực lớn làm tổn thương cơ thể, thì đây không phải là suy nghĩ của Diệp Phàm tôi.

Thấy rằng đồng chí Hạo Cường tự mình đề xuất nói là số lượng và yêu cầu quá nặng chúng ta cần phải được suy nghĩ một chút có phải hay không?

Tuy nhiên, cục Công an thành phố cũng không thể một ngày không có người lãnh đạo. Vị trí Cục trưởng không thể để trống. Chúng a cũng là một thành phố lớn, mấy trăm vạn dân chúng, cục Công an rất quan trọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cho nên, nói về việc chọn người cho vị trí cục trưởng cục Công an thành phố, trong lòng tôi có một suy nghĩ. Nhớ rõ thời gian mới đến Đồng Lĩnh…

Diệp Phàm nhân cơ hội nói về Bao Nghị.



- Bao Nghị có thể kiêu ngạo như thế, bắt con của Phó Giám đốc sở Hồ Quý Thiên mà không tư tình gì cả, chứng tỏ đồng chí Bao Nghị là một đồng chí có tinh thần trọng nghĩa..



Là một đồng chí có nguyên tắc, mà đồng chí Bao Nghị đã từng đảm nhiệm Chi đội trưởng một chi đội của trung đoàn cảnh sát hình sự ở Sở Công an tỉnh, cán bộ cấp Cục trưởng, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Công an thành phố Đồng Lĩnh.

Ủy viên thường vụ Bí thư Thành ủy Vương Long Đông nói tiếp lời Diệp Phàm.



- Cục Công an thành phố là cơ cấu như thế nào, một lực lượng thật sự phục vụ nhân dân. Là một đơn vị duy trì chính nghĩa, trừng trị cái ác.



Chính là cần một đồng chí có thể vì dân vì nước, không tư tình như vậy, tôi nghĩ rằng Bí thư Diệp có con mắt tinh tường mới là cái phúc của nhân dân Đồng Lĩnh chúng ta.

Tôi hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Bí thư Diệp.

Không thể tưởng tượng được người luôn luôn không lên tiếng tư lệnh viên Lã Tâm không ngờ nói tiếp lời của Vương Long Đông.



- Đồng chí Bao Nghị nếu đã đảm nhiệm Chi đội trưởng một chi đội của trung đoàn cảnh sát hình sự của Sở Công an tỉnh nhưng sau đó sao lại bị cấp trên điều chính đi làm cảnh sát giao thong. Chúng ta đều biết, cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự tuy đều thuộc ngành Công an nhưng làm việc không giống nhau.



Lúc này ủy viên thường vụ Thành ủy cũng là Bí thư khu ủy Lĩnh Khu Nhâm Tín Thiên đưa ra nghi ngờ, người này rõ ràng muốn quấy đục hồ nước.

- Nhất định là có phạm sai lầm gì đó mới như thế. Đối với hệ thống công an, Hạo Cường tôi tốt xấu gì cũng đã theo vài thập niên. Đối với bộ môn này tôi khá hiểu biết. Vô duyên vô cớ không có khả năng điều chỉnh một người lãnh đạo đến làm cảnh sát giao thong. Trừ phi là thăng cấp. Tôi muốn hỏi Bí thư Diệp, Bao Nghị đến trung đoàn cảnh sát giao thông Sở Công an tỉnh có phải là được đề bạt không?

Những lời này của Hạo Cường thật sự là một khẩu súng trực tiếp hướng về phía Diệp Phàm.



- Không có!



Diệp Phàm trực tiếp đáp, nói:



- Đồng chí Bao Nghị điều chỉnh đến trung đoàn cảnh sát giao thông sở Công an tỉnh có chút nguyên nhân.



Tôi nghĩ, nguyên nhân này cũng có nhiều mặt. Lần trước đến tỉnh thành tôi cũng đã gặp cậu ta đang trong phiên trực.

Một người cảnh sát hình sự hang đầu có tố chất, vượt qua mọi thử thách như vậy không ngờ đi chỉ huy giao thông. Thật là đáng tiếc!

Tôi không đành lòng để một người như vậy mai một đi, cho nên mới nhớ đến việc này. Hơn nữa, cảm thấy cục Công an thành phố nếu như có thể tiến cử một nhân tài có tố chất cao như vậy cũng sẽ tăng cường năng lực cho Cục Công an thành phố.



- Đúng vậy, chúng ta đều đi từ thể chế ra. Đôi khi, vì một số nguyên nhân đặc biệt gì đó mà không được đã ngỗ cũng là bình thường.



Nhớ lại vài chục năm trước, rất nhiều bậc tiền bối của chúng ta đã bị bắt lên núi, xuống nông thôn, thậm chí ngồi tù…

Sau khi sửa sai không phải đều có chức vụ cao rồi sao.

Chúng ta có thể nói đồng chí nào đó không có năng lực, hoặc là hạ cấp đó sao?

Tôi nghĩ, Bí thư Diệp đề cử Bao Nghị là có lý do của anh ấy. Tôi tin tưởng vào ánh mắt của Bí thư Diệp.

Trưởng ban thư ký Thành ủy mới được cất nhắc Mễ Nguyệt nói tiếp.



- Một chi đội trưởng nhỏ như Bao Nghị có thể so sánh với các vĩ nhân sao? Buồn cười! Nói như thế thì Trưởng ban thư ký Mễ còn chưa hiểu rõ lắm đúng không? Tất



Vân Lý lạnh lùng cười nói, trực tiếp hướng về phía Mễ Nguyệt.



- Đúng vậy, đó là thời kỳ đặc thù, phần lớn là do hoàn cảnh tạo thành. Thời kỳ này của chúng ta không giống với lúc trước.



Xã hội hòa bình, cuộc sống nhân dân ổn định hơn nữa đang phát triển đi lên. Nếu để một đồng chí đã bị xử lý như Bao Nghị đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy. Tôi lo rằng sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng.

Các đồng chí, Cục công an thành phố Đồng Lĩnh đã bị tổn thương vì chuyện của Đồng Quân Phong, không thể tiếp tục làm cho vết thương cũ chảy máu tiếp, chúng ta không chịu nổi tổn thương.

Khổng Đoan bắt đầu gây chuyện.

- Tổn thương không dậy nổi? Bao Nghị còn chưa nhậm chức, sao anh biết cậu ta sẽ làm bị thương Cục công an thành phố Đồng Lĩnh chúng ta? Có lẽ như Bí thư Diệp đã nói, đồng chí Bao Nghị đã từng đảm nhiệm một vị trí đội trưởng quan trọng trong trung đoàn cảnh sát hình sự như vậy, chẳng lẽ còn không thể đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục Công an thành phố?

Không thể tưởng tượng được một chiêu của Khổng Đoan lại làm cho Cao Thành giống như mèo bị đạp vào đuôi nhảy ra ngoài.

Khổng Đoan sau khi sửng sốt một tự tát mình một cái, những lời vừa rồi nói ra đã không nghĩ đến cảm nhận của Cao Thành.

Bởi vì lần trước Đồng Quân Phong có thể ngồi lên vị trí Cục trưởng cục Công an là do Chủ tịch thành phố Cao Thành cực lực đề cử, giờ anh lại chỉ trích Đồng Quân Phong, đó ko phải là rắc muối vào vết thương của Cao Thành sao?

Quả nhiên, hậu quả xấu đến.

Đồng lõa của Cao Thành, trưởng ban tổ chức cán bộ Đào Cư Lễ đã nói tiếp về đề tài này:



- Đúng vậy, Bí thư Diệp làm nhân vật số một của Thành ủy chẳng lẽ không có khả năng quan sát như vậy sao?



Tôi thấy trước tiên hãy để Bao Nghị thử xem, tạm giữ chức Cục trưởng cục Công an thành phố. Ngựa chết hay lừa chết thì mới biết được.

Nếu Bao Nghị không bị thay thế là được. Có một số việc, còn chưa làm sao có thể bảo người ta không làm được? Đây là vấn đề quan điểm, chúng ta ko thể dùng thành kiến của chúng ta để nhìn nhận một người khác có phải ko?

Như vậy sẽ tạo ra sự trệch hướng đối với phân công công việc của chúng ta, sẽ vô cùng bất lợi đối với công việc của chúng ta và người dân.



- Ha hả… Chủ tịch thành phố Cao và Trưởng ban Đào có thể tin tưởng vào tôi, tôi rất vui mừng. Việc này quyết định như vậy đi, chúng ta giơ tay biểu quyết.



Diệp Phàm quyết định rồi, Khổng Đoan cũng không nói tiếp. Bởi vì Cao Thành cũng đồng ý rồi. Bí thư Thành ủy đồng ý liên kết với Chủ tịch thành phố, một mình mình muốn trở mình cũng không thể nào.

5 giờ rưỡi chiều.

Ở Phong Vân Lâu cách Ủy ban nhân dân quận không xa rất nóng, trong một căn phòng, Cao Thành ngồi đó với vẻ mặt trầm ngâm.

Tuy nói là bàn tròn nhưng nhưng chỉ là hư cấu, còn nói là vị này vị kia thì dù sao đều là ăn, anh bảo là vị gì sẽ là vị đó.



- Hôm nay thật sự là sảng khoái, các anh không thể thấy vẻ mặt tối đen của Khổng Đoan rồi.



Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh cười khanh khách nói. Người phụ nữ này tuy nói nhỏ nhắn nhưng giọng cười cũng đầy phong vị.

Thói đời, mặc dù là phụ nữ xấu vẫn luôn luôn có một số người chọc cô. Bằng không, vì sao có người phụ nữ xấu vẫn phải nghĩ lời từ chối. Hơn nữa, Phượng Thủy Linh chỉ là bình thường thôi.



- Ôi, thật sự là sảng khoái. Tuy nhiên, cũng là bị Diệp Phàm chiếm mất phần ữu đãi.



Đào Cư Lễ có chút mất mát nói.



- Chỉ trách Khổng Đoan nói chuyện ko đâu vào đâu, một câu Đồng Quân Phong, một câu Đồng Quân Phong. Hừ, trước kia chúng ta cũng ủng hộ y, ko thể tưởng tượng người này qua cầu rút ván, ko có một chút tình người nào. Chủ tịchCao, sau này chúng ta bóp chết Khổng Đoan là được.



Phượng Thủy Linh hừ nói.



- Bóp chết Khổng Đoan ư, có mà chúng ta chết càng khó coi hơn lão thì có ấy.



Cao Thành lạnh lùng nhìn người đàn bà tóc dài óc ngắn này một cái nói.

Cao Thành biết, người phụ nữ này toàn bộ nhờ quan hệ thân thích mà đi lên, bằng không mông sớm đã thành cầu cho người ta rồi.



- Đúng.



Đào Cư Lễ gật gật đầu nhìn Cao Thành và Phượng Thủy Tinh một cái, nói:



- Diệp Phàm đến Đồng Lĩnh chúng ta chưa đến một tháng, đã hai lần tổ chức hội nghị thường vụ. Chúng ta cũng không chiếm được gì tốt. Đừng nhìn hắn trẻ tuổi, lòng dạ cũng sâu lắm.



Hơn nữa, khá xảo quyệt. Mọi người có chú ý không, Vương Long Đông của thành phố Chương Hà cũng khá lạ, lần trước hình như cũng là y lên tiếng cổ vũ Diệp Phàm. Lần này lại lên tiếng đầu tiên, cũng thật là lạ.



- Đúng vậy, còn cả Lã Lâm cũng tiếp lời để thêm nhiệt. Chẳng lẽ Diệp Phàm mới đến một tháng đã mua được bọn họ?



Phượng Thủy Linh cũng gật đầu nói.



- Vương Long Đông thật sự có chút lạ, Tuy nhiên, sau này điều tra thì cũng không có gì kỳ quái. Diệp Phàm trước kia làm quyền Bí thư ở Hải Đông Nam Phúc.



Vương Long Đông lúc ấy chính là cấp dưới của hắn. Lúc đó đã cùng lăn lộn với Diệp Phàm. Tuy nhiên, Vương Long Đông đến chỗ chúng ta, cố ý hay là trùng hợp cũng khó nói.

Nếu như là cố ý thì năng lượng của Diệp Phàm không nhỏ. Nếu như chỉ là sự trùng hợp thì cũng chỉ bình thường.

Tuy nhiên, tôi vẫn có cảm giác không bình thương. Hình như Vương Long Đông đến Đồng Lĩnh là để ủng hộ Diệp Phàm.

Cao Thành nói.



- Nếu là Diệp Phàm bí mật tác động để đưa đến, thì Diệp Phàm thật sự là một nhân vật lớn rồi. Tuy nói là cán bộ giao lưu ở đất khách, nhưng lần này cán bộ cấp sở giao lưu có bút tích của Ban Tổ chức Trung ương.



Tôi đã cẩn thận xem tư liệu của Vương Long Đông, phát hiện người này chỉ làm Bí thư Thành ủy thành phố Thanh Ngưu ở Hải Đông, chỉ là cấp cục trưởng thôi.

Mà lần giao lưu này chính là cán bộ cấp sở giao lưu, Vương Long Đông căn bản không đủ tư cách. Không thể tưởng tượng được chẳng những người này đã được giao lưu đến, hơn nữa còn đề bạt lên đến cấp bậc Phó giám đốc sở.

Loại bút tích này không phải là lãnh đạo có phân lượng của Ban Tổ chức Trung ương cũng không có cách nào thực hiện.

Đào Cư Lễ nói những lời này đột nhiên vẻ mặt trầm ngâm hẳn, trong lòng không hiểu nổi. Bởi vì Đào Cư Lễ vẫn luôn công tác ở Ban tổ chức, nếu Diệp Phàm thật sự là một nhân vật lớn thì Đào Cư Lễ sẽ cảm giác nhận được áp lực không nhỏ. Đến lúc đó thực sự làm người này tức giận, người ta ép từ trên xuống, có thể lấy mũ của mình cũng không khó.



- Hẳn là trùng hợp thôi.



Bí thư khu ủy An Lâu Triệu Nhất Thành không kìm nổi xem vào một câu. Triệu Nhất Thành thấy Bí thư của hai khu lớn của Đồng Lĩnh được vào ủy viên thường vụ Thành ủy anh ta đương nhiên có suy nghĩ về việc này. Đến giờ vẫn bám chặt lấy Cao Thành, hi vọng có thể trở thành ủy viên thường vụ Thành ủy. Nhưng con đường không dễ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.