Quan Thuật

Chương 2237: Tất cả trợn tròn mắt





- Đồng chí Diệp Phàm, căn bản là anh đang quấy rối. Nếu mọi người đều có thái độ như vậy, thì buổi gặp mặt hôm nay hoàn toàn lãng phí.



Anh không nghe Phó chủ tịch khuyên sao? Có một số việc lui một bước trời cao biển rộng, trái đất này vẫn quay tròn mà.

Vậy thì các anh nói về Phó cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố Đồng Lĩnh Ninh Mãn đi. Làm Phó cục trưởng thường trực, rồi trong ngành công an đã nhiều năm.

Có không ít thành tích. Vì sao anh không quan tâm đến những việc này. Hơn nữa, Ninh Mãn làm Phó cục trưởng thường trực có thể đề bạt lên chức Cục trưởng cục Công an thành phố, phù hợp với trình tự.

Thứ hai là khi anh ta lên không phải có thể triển khai công việc ngay sao? Hơn nữa, cũng là đồng chí công tác tại Cục Công an Đồng Lĩnh, sẽ quen thuộc với công việc tại đây.

Diệp Phàm còn chưa lên tiếng không thể tưởng tượng được Hạo Cường đã dành trả lời trước:



- Trong hội nghị thường vụ Thành ủy lần trước đã thảo luận chuyện của y, không đáng thảo luận chuyện của y.



Đồng chí Ninh Mãn mới đảm nhiệm chức Phó cục trưởng thường trực hai năm, hơn nữa trong công việc thường thường cũng không có thành tích lớn.

Năm trước ở phố Đông Bình xảy ra sự kiện ẩu đả tập thể, y tự mình dẫn người đi giải quyết. Kết quả còn gây ra hai người bị thương và hai người chết.

Việc này, lúc đó tuy nói Cục đã ém nhẹp nhưng Đảng ủy cục vẫn nhắc nhở về Đảng, xét đến tuổi công tác của y.

Đã công tác trong mặt trận Công an mấy chục năm. Người muốn danh cây muốn da có phải không? Cho nên, chuyện này chỉ không tuyên bố ra bên ngoài thôi.

Lão già này giấu khá sâu, lần trước trong hội nghị thường vụ không nghe y đề xuất việc này.

Xem ra, mâu thuẫn giữa Hạo Cường và Ninh Mãn không thể điều hòa được rồi. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng.



- Việc này thật?



Hồ Quý Thiên nghiêm mặt thật ra hỏi cũng giống như nói nhảm. Tuy nhiên, Hồ Quý Thiên có tư thế dựa thế đè người. Ý là bảo Hạo Cường nói rõ việc này một chút.

Hạo Cường quả nhiên do dự không nói tiếp y có chút hối hận vừa rồi mình đã lên tiếng quá nhanh.



- Có phải thật hay không cứ tra biên bản hội nghị của cục Công an thành phố Đồng Lĩnh là rõ nhất. Tôi nghĩ việc này tuy không thông báo ra bên ngoài nhưng nếu có xử lý về Đảng thì tuyệt đối không ghi trong bản ghi chép có phải không?



Diệp Phàm thản nhiên nói.



- Đồng chí Hạo Cường anh phải chịu trách nhiệm về việc mình nói.



Không thể tưởng tượng được Phó chủ tịch tỉnh Trần cũng ép ra, ông ta hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạo Cường, có ý uy hiếp.



- Bịa đặt là phải chịu phạt đấy, tin rằng Bí thư Trì hiểu rõ việc này.Cơm không thể ăn bậy, nói cũng không thể loạn nói.



Phó Giám đốc Sở Dương cũng truy đến cùng.



- Việc này tôi nhớ không rõ ràng lắm.



Trước áp lực của ba hòn núi lớn Hạo Cường cuối cùng lựa chọn cách không rõ ràng.



- Việc này tôi nhớ ra rồi, Bí thư Trì nói tôi mới nhớ tới.



Đúng lúc này Trưởng ban Thư ký Thành ủy Mễ Nguyệt đột nhiên chen vào, nhìn mọi người một cái nói:



- Đồng chí Ninh Mãn thật sự có xảy ra việc này.



Lúc ấy Đảng ủy Cục công an còn đem một phần quyết định đến văn phòng Thành ủy. Lúc đó là tôi ký nhận, tuy nhiên Cục trưởng Đồng cũng có ra ám hiệu.

Nói là việc này như thế nào thì cứ như thế đấy. Mà lúc đó Bí thư Thành ủy Trương Đồng cũng suy xét đến thành tích công tác của đồng chí Ninh Mãn cho nên chỉ ghi chép lại cũng không công bố ra ngoài.



- Đồng chí Mễ Nguyệt, tôi vừa mới nói, nói không thể nói loạn. Làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, cô phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Hi vọng cô phải thận trọng.



Hồ Quý Thiên lạnh lùng hừ nói, không ngờ có chút uy hiếp.



- Tôi chịu trách nhiêm!



Mễ Nguyệt không bị giọng uy hiếp của Hồ Quý Thiên khuất phục, quả quyết nói.

Nhất thời, sắc mặt ba người Trần Húc, Hồ Quý Thiên và Dương Tiêu đều có chút khó chịu.

Đúng lúc này, đoán chừng là điện thoại của Hồ Quý Thiên bắt đầu chuyển động. Ông ta cầm điện thoại lên nhìn nhìn rồi đi ra nhà vệ sinh nghe điện thoại. Không lâu sau đi ra ngồi trên ghế có chút ngẩn người.



- Tôi thấy việc hôm nay nhất thời cũng không giải quyết được, để sau hãy quyết định đi. Đương nhiên, Công tác của Cục công an thành phố Đồng Lĩnh không thể buông lỏng, cứ để đồng chí Hạo Cường quyền chủ trì chức Cục trưởng. Bí thư Diệp anh thấy thế nào?



Không thể tưởng tượng được Trần Húc muốn gác lại chuyện này, nếu Ninh Mãn không được thì Bao Nghị cũng không thể thông qua.

Trì Hạo Cường vừa nghe tất nhiên trong lòng vui vẻ rồi. Trong lòng tự nhủ ngao cò tranh nhau, mình làm ngư ông đắc lợi.



- Phó chủ tịch Trần nếu đồng chí Ninh Mãn đã bị xử lý Đảng tôi thấy không thích hợp để bổ nhiệm Cục trưởng cục Công an Đồng Lĩnh.



Hồ Quý Thiên nói lời nói đầy sợ hãi. Dương Tiêu và Trần Húc đều có chút sững sờ nhìn y một cái, trong lòng tự nhủ không biết có phải người này uống lộn thuốc không?

Chăng qua là vào nhà vệ sinh một lát chẳng lữ buồng vệ sinh có thuốc gì đó. Chỉ có Diệp Phàm bình tĩnh dựa ghế ngồi câu cá, biết hộp băng mình mang theo có tác dụng.



- Đồng chí Ninh Mãn không thích hợp việc này nếu nhất thời không quyết định được thì sau này quyết định đi.



Sau khi sửng sốt Trần Húc vội vàng nói, y muốn nhắc nhở Hồ Quý Thiên đừng đem ưu thế đẩy ra để Diệp Phàm thắng lợi.



- Không thể tiếp tục kéo dài. Cục công an Đồng Lĩnh là cục công an lớn. thành phố Đồng Lĩnh có bốn năm trăm vạn nhân khẩu. Vị trí cục trưởng Cục Công an thành phố lớn như vậy không thể để trống lâu. Tôi thấy đồng chí Ninh Mãn đã không có tư cách cạnh tranh, cứ để đồng chí Bao Kiên Quyết tạm thời giữ quyền Cục trưởng đi.



Hồ Quý Thiên tỏ thái độ mạnh mẽ.



- Lão Hồ, uống trà đã.



Trần Húc nhẹ nhàng đập bàn nhắc nhở Hồ Quý Thiên tỉnh táo lại.



- Tôi không khát, Phó chủ tịch Trần. Hôm nay tôi thay mặt đồng chí Giám đốc Cổ đồng ý với quyết định của Hội nghị thường vụ Thành ủy Đồng Lĩnh về việc đề cử đồng chí Bao Nghị đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục Công an thành phố Đồng Lĩnh, kính đề nghị Phó chủ tịch Trần ủng hộ sở Công an tỉnh và Thành ủy Đồng Lĩnh.



Hồ Quý Thiên khờ dại uống lộn thuốc lần này rất nghiêm túc nói.



- Được việc này quyết định như vậy đi. Tan họp.



Trần Húc vẻ mặt tức giận đứng lên đi rồi.

Cánh cửa bị Phó chủ tịch tỉnh đóng cái rầm.



- Cảm ơn Giám đốc Sở Hồ đã ủng hộ công tác của Thành ủy Đồng Lĩnh.



Diệp Phàm tươi cười giơ tay ra.



- Công tác của địa phương hẳn là sở Công an tỉnh chúng tôi ủng hộ. Bí thư diệp, các anh lập tức đến sở Công an tỉnh làm các thủ tục có liên quan đi.



Hồ Quý Thiên cứng nhắc đưa tay ra bắt tay Diệp Phàm.

Đi ra khỏi phòng họp xong Hồ Quý Thiên quay người đến phòng làm việc của Phó Chủ tịch Trần.



- Cậu uống lộn thuốc có phải không lão Hồ?



Phó Chủ tịch Trần vừa nhìn thấy đã hỏi ngay.



- Lão Trần, trước tiên anh nghe tôi giải thích đã rồi hãy mắng.



Hồ Quý Thiên vội vàng nói, ngồi xuống ghế xoay. Đương nhiên, hai người giao tình rất tốt, xưng hô cũng khá tùy tiện.



- Cậu nói tôi nghe xem. Hôm nay nếu không thể cho tôi một lời giải thích hợp tôi sẽ tức giận.



Trần Húc tức giận lạnh lùng hừ nói rất nghiêm túc.



- Vừa rồi đột nhiên nhận được điện thoại lại là Bao Nghị gọi đến. y Nói trong tay có chút tài liệu, liên quan đến Tiểu Mãn và Hồ Thuyết cùng với Thẩm Quát.



Nói là đêm qua ba thằng nhóc này đã dẫn người đến phòng khách sang trọng đặc biệt số 1 của khách sạn Long Giang để bắt khách làng chơi. Cuối cùng đánh đoàn người của Chủ tịch thành phố Merl Canada.

Mà Vương Bản Xương là do Diệp Phàm mời đến. Nghe nói là đến thành phố Đồng Lĩnh khảo sát. Hơn nữa vụ án này cảnh sát hình sự đã tiếp nhận.

Lúc ấy vón có chút không tin, tuy nhiên, nghe Bao Nghị khẳng định như vậy có lẽ là sự thật. Việc này Bao Nghị hẳn không dám nói loạn để lừa chúng ta.

Hồ Quý Thiên nói vẻ mặt có chút khó coi.



- Cậu hỏi thẳng ba thằng đó sẽ biết.



Vẻ mặt Trần Húc đã trầm lại, tuy nhiên, một chút tức giận chợt lóe lên rồi biến mất.



- Điện thoại không gọi được có lẽ lại chơi điên rồi. Buổi tối về xem bố trừng phạt nó thế nào.



Hồ Quý Thiên nói nhìn Trần Húc một cái



- Bao Bao Nghị gan lớn hơn nữa cũng không dám lừa chúng ta.



- Việc này sao lại trùng hợp như vậy. Diệp Phàm dẫn khách Canada đến bị đánh. Hơn nữa còn bị người ta quay cuối cùng đưa cho Bao Nghị. Mà hôm nay chúng ta lại thảo luận vấn đề công tác của Bao Nghị. Lão Hồ, cậu nói xem việc trên có trùng hợp như vậy không? Hơn nữa rất khéo léo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Trần Húc thản nhiên hừ nói.



- Tôi cũng có nghi ngờ, tuy nhiên, lúc ấy không kịp nói với anh. Cho nên, đành phải đồng ý trước yêu cầu chức vụ của Bao Nghị. Con rùa này không ngờ đến uy hiếp chúng ta.



Hồ Quý Thiên nói.



- Hừ, có thể cho y lên cũng có thể cho y xuống. Chức vụ, còn không phải là nắm trong tay. Việc này không đáng lo. Chỉ có điều việc này rốt cuộc là ai làm đây?



Thật ra đáng để chú ý. Nếu nói là Diệp Phàm làm hình như không giống. Khách bị đánh hắn cũng không vui vẻ gì, có lẽ việc khảo sát cũng bị quấy nhiễu rồi.

Mặc dù là đề cử Bao Nghị lên cũng không có lời. Diệp Phàm sẽ không ngu ngốc như vậy.

Nếu nói là Bao Nghị làm. Tuy nhiên mấy người Tiểu Mãn làm sao lại rơi vào bẫy của Bao Nghị.

Bình thường tôi thấy ba thằng chúng khá thông minh. Ngày hôm qua sao lại đần như trứng vậy. Buổi tối đem ba thằng đến nhà tôi chúng ta hỏi một chút. Đồ hỗn trướng, làm hỏng việc lớn của chúng ta.

Trần Húc phẫn nộ nói.



- Nếu như Bao Nghị làm y không phải là muốn chức vụ. Chỉ sợ việc này do đối thủ của chúng ta làm, việc này cũng có chút phức tạp.



Hồ Quý Thiên vẻ mặt trầm ngâm.



- Ừ, đánh người nước ngoài, hơn nữa là Chủ tịch một thành phố. Vấn đề này khá khó giải quyết, nếu đối thủ của chúng ta kéo việc này ra, chúng ta nhức đầu rồi. Thật sự là khốn khiếp, làm sao lại không có đầu óc như vậy?



Trần Húc thở dài, vẻ mặt cũng khó coi như Hồ Quý Thiên.



- Lão Trần, Bao Nghị là người tôi muốn trừng phạt, không thể để y có khả năng xoay chuyển tình thế. Hiện tại vì tình thế cấp bách cho nên chúng ta đề bạt lên, có thể mang đến phiền toái cho chúng ta không?



Hồ Quý Thiên lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.