- Ờ, không sao, không sao. Chúng tôi cũng tới hơi đột ngột, không cần phải phô trương gì đâu! Các đồng chí chúng ta, trước nay đâu chú ý đến mấy chuyện này phải không nào? Cái này, chúng tôi xuống còn quấy rầy công việc bình thường của mọi người. Không được rồi, không được rồi!
Điền Lâm cố nặn ra nụ cười, vẻ mặt giả bộ thản nhiên.
- Đúng, đúng, Chủ nhiệm Điền trước nay luôn yêu cầu bản thân phải mẫu mực. Long Đông, cậu cứ làm theo ý của Chủ nhiệm Điền đi. Cái gì nên làm cứ làm, tất thảy đều lấy công việc làm trọng.
Diệp Phàm đứng cạnh nói.
- Các anh cứ về đi, khi nào cần tôi sẽ thông báo với các anh.
Vương Long Đông quả thật quyết đoán, lập tức xoay người, vung tay về phía các đồng chí cấp dưới của mình ở thị xã Chương Hà, đuổi tất cả đi như đuổi muỗi.
Hiện tường lập tức vắng vẻ chỉ còn lại vài đồng chí trong Tổ điều tra cùng với Vương Long Đông và Chủ tịch thị xã Chương Hà, Triệu Tín Lâm.
Chủ nhiệm Điền khóe miệng không khỏi hơi co giật, thằng này mờ mịt liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Biết đồng chí Vương Long Đông này nhất định là người hầu thân tín của Diệp Phàm.
Cái này rõ ràng là muốn làm các đồng chí trong tổ điều tra khó chịu, ngay cả người đi nghênh đón cũng đuổi đi. Đây chẳng phải là đang khinh thường Tổ điều tra do Điền Lâm làm thủ lĩnh sao?
- Chúng ta lập tức xuất phát đi mỏ than Hải Sơn, các đồng chí, cũng sắp bước sang năm mới rồi, thời gian vô cùng gấp gáp.
Mọi người phải nắm chắc thời gian, tranh thủ điều tra rõ tình hình trước tết, chúng ta còn phải về báo cáo công tác nữa.
Tuy nhiên, trước khi xuất phát tôi phải nhấn mạnh vấn đề kỷ luật. Đồng chí nào dám làm việc không công minh, người đầu tiên Điền Lâm tôi bắt chính là đồng chí đó!
Chủ nhiệm Điền vung tay lên, vẻ mặt nghiêm túc nói. Rồi xoay người lại nói với Diệp Phàm:
- Bí thư Diệp là người bận rộn, đồng chí Vương Long Đông của Chương Hà chắc cũng có việc phải làm.
Hôm nay không cần các anh phải đi cùng, cứ để Chủ tịch thành phố Cao đi cùng chúng tôi một chuyến.
Điền Lâm nói.
- Vậy cũng được, Chủ tịch thành phố Cap hãy phối hợp với Chủ nhiệm Điền điều tra lấy chứng cứ, tranh thủ điều tra mọi việc cho rõ ràng nhé.
Diệp Phàm nói hai câu đơn giản, xoay người bước lên xe.
- Bí thư Diệp đi nhé, tôi không tiễn. Tôi sẽ làm theo chỉ thị của anh, toàn lực phối hợp với Chủ nhiệm Điền triển khai công tác. Cố gắng điều tra rõ tình hình trước Tết. Nếu trước Tết mà vẫn chưa điều tra rõ mọi chuyện, anh nhất định phải nghiêm khắc phê bình tôi.
Cao Thành vẻ mặt tươi cười hét lớn, nói với Diệp Phàm.
- Haha, Chủ tịch thành phố Cao là đồng chí tốt. Anh ấy luôn nghe lời lãnh đạo. Nguồn truyện:
Truyện FULLDiệp Phàm cười nói, khởi động xe. Thằng nhãi này làm ra vẻ khích lệ đồng chí Cao Thành.
Tuy nhiên, Cao Thành cảm thấy câu nói này hình như có ý gì đó. Chẳng lẽ đang nói mình là kẻ theo đuôi, là nô tài của lãnh đạo.
Nô tài thì nô tài, so với mày một tên Bí thư sắp xui xẻo thì vẫn mạnh hơn nhiều, Cao Thành trong lòng hung hăng nói.
- Chủ nhiệm Điền, cần chuẩn bị những gì ạ?
Cao Thành xoay người lại cười híp mắt hỏi.
Thấy xe Diệp Phàm đi xa, Điền Lâm vung tay lên, la lớn:
- Lên đường!
- Lên đường, Điền Lâm ông đừng có đi Tây Thiên thỉnh kinh là được rồi...
Vương Long Đông đứng trước cổng tòa nhà Thị ủy rủa thầm một câu.
- Chủ tịch thành phố Cao, nghe nói đám bảo vệ của mỏ than Hải Sơn thực chất đều là đám lưu manh. Cho nên, để đảm bảo an toàn cho tổ điều tra, tôi yêu cầu bên cục Công an thành phố các anh phải mang nhiều đồng chí đi cùng, nếu có cảnh sát có vũ trang đi cùng thì càng tốt.
Trên xe, vẻ mặt Điền Lâm nghiêm túc nói.
- Cục trưởng cục công an thành phố tên Bao Nghị, là do Bí thư Diệp đặc biệt đưa từ Tổng đội giao thông sở tỉnh xuống. Nếu tổ điều tra thực sự cần, tôi có thể nói với Bí thư Diệp, xem xem có thể kêu đồng chí Bao Nghị đưa người xuống không. Về phần cảnh sát có vũ trang cũng có thể xin chút chỉ thị.
Cao Thành liếc mắt nhìn Mễ Nguyệt nói.
Những lời này rõ ràng có ẩn ý, nói cho Điền Lâm biết cục trưởng Bao Nghị này là người của Diệp Phàm.
- Ờ, việc này cứ để đồng chí Mễ Nguyệt xin chỉ thị đi. Hơn nữa, tôi thấy Cục trưởng Bao Nghị phải nắm công tác toàn cục của toàn thành phố, nhiệm vụ của tổ điều tra của chúng ta quá rộng không biết mấy ngày mới xong, bản thân đồng chí Bao Nghị không cần phải xuống đâu.
Không thể làm chậm trễ công việc của anh ấy, Chủ tịch thành phố Cao cứ đề cử một chức phó đem theo vài tinh binh xuống là được rồi.
Còn cảnh sát có vũ trang, không phiền đến các anh. Tôi sẽ trực tiếp bảo Tư lệnh Trịnh Bá Thanh của tổng đội Tỉnh đưa người đến.
Điền Lâm lập tức kiên quyết loại bỏ Bao Nghị. Chỉ cần là người của Diệp Phàm, Điền Lâm đều không cần.
- Lão già này phòng bị cũng chu đáo nhỉ.
Diệp Phàm nghe Bao Nghị báo lại bèn hừ lạnh nói.
- Bí thư Diệp yên tâm, tuy nói đồng chí Cục phó Đinh Tài Minh do Cao Thành tiến cử. Tuy nhiên, lính dưới tay cậu ta là do tôi sắp xếp. Haha, trừ phi đồng chí Đinh Tài Minh chuyện gì cũng tự làm được hết, bằng không, vẫn phải dựa vào lính của tôi mới được.
Bao Nghị cười khan một tiếng.
- Đinh Tài Minh là người của Cao Thành, sao anh ta có thể nghe lời anh như vậy?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc hỏi. Trong lòng thực sự ngầm bội phục khả năng điều khiển người của đồng chí Bao Nghị.
- Đương nhiên là cậu ta có ý kiến, vốn cậu ta báo lên một bản danh sách khác. Nhưng, tôi là ai chứ, Cục trưởng cục công an Thành phố Đồng Lĩnh, sao có thể để cho cậu ta quyết định mọi chuyện được.
Tôi chỉ nói một câu, những người anh đề cử tôi cảm thấy không thích hợp, đến lúc đó nếu xảy ra vấn đề gì thì anh chịu hoàn toàn trách nhiệm chứ.
Tên kia vừa nghe, không ngờ hơi sợ. Kết quả, đương nhiên là thỏa hiệp. Tôi lập tức gạch bỏ tên những người mà cậu ta đưa lên.
Cậu ta cũng chẳng dám nói gì, kỳ thực, Đinh Tài Minh cũng không tính là thiết can của Cao Thành.
Phó cục trưởng thường trực Ninh Mãn bị anh treo đấy chẳng làm được cái tắm gì, nếu Cao Thành muốn cho ai tiến vào pháo đài cũng phải qua tay Bí thư Diệp anh mới được.
Bao Nghị cười khan một tiếng.
- Vậy thì được rồi, anh có thể chỉ huy từ xa.
Diệp Phàm cười nói.
- Tuy nhiên, tôi cảm thấy Điền Lâm có vẻ chỉ đang làm bộ. Bọn họ thực sự không phải dựa vào Cục công an thành phố mà dựa vào cảnh sát có vũ trang.
Bao Nghị nói.
- Cảnh sát có vũ trang, tôi cũng không nhận được yêu cầu điều động cảnh sát có vũ trang của đồng chí Đội trưởng chi đội thành phố Thái Hào. Chẳng lẽ anh ta báo cáo với anh?
Diệp Phàm hỏi.
- Không, tốt xấu gì tôi cũng là Cục trưởng cục công an còn kiêm nhiệm danh hiệu Chính ủy của Chi đội cảnh sát vũ trang Thứ nhất.
Nếu thật sự Đội trưởng Thái cần điều người, dù sao cũng phải báo với tôi một tiếng đúng không nào? Tuy nhiên, lúc nãy tôi có để lại một tâm đắc, theo như báo cáo bên đó, Điền Lâm đã trực tiếp tìm Trịnh Bá Thanh của Tổng đội cảnh sát vũ trang Tỉnh.
Quan hệ của hai người đoán chừng không tệ, nghe nói do đồng chí Cung Thành Sinh đội trưởng chi đội 1 cấp dưới của Trung đoàn Cảnh sát vũ trang tỉnh phối hợp công tác với Điền Lâm.
Bọn họ đã lên đường rồi, chắc hẳn đã thương lượng từ trước. Sắp đến Chương Hà rồi, trong khoảng thời gian trống này chắc hẳn sẽ phối hợp với Cục công an thành phố.
Cung Thành Sinh vừa đến, chắc Cục công an thành phố sẽ bị đá sang một bên. Cho nên, người của tôi sắp xếp chắc hẳn chỉ được Điền Lâm sai chuyện vặt thôi, không phát huy được bao nhiêu tác dụng.
Bao Nghị nói.
- Mặc kệ lão, cứ tùy cơ ứng biến. Hơn nữa, chiến trường của chúng ta không phải ở dưới đó.
Diệp Phàm nói, Bao Nghị không hiểu. Trong lòng tự nhủ Điền Lâm đã giết đến mỏ than Hải Sơn rồi, chiến trường còn không ở đó thì ở đâu chứ?
Chiều ngày hôm sau, chủ nhiệm văn phòng trung ương Điền Giang phê chỉ thị, có vẻ hơi vội vàng. Hai mắt ông sáng loáng, nhìn lại chỉ thị của Chủ tịch Đường—nhân tài không thể mất, oan khuất phải ra tay.
Chủ nhiệm Điền ngẫm nghĩ, đi thẳng đến Nội các chính phủ. Không lâu sau, tiến vào văn phòng của đòng chí Toàn Hưng Điền Phó thủ tướng thường vụ, một trong những đầu sỏ của nước Cộng hòa.
- Lão Điền, đã lâu không gặp anh. Ngồi xuống đi!
Toàn Hưng Điền vẻ mặt nhiệt tình chào hỏi, bước về phía sofa.
Vì công tác, nên Chủ nhiệm Văn phòng trung ương Điền Giang kỳ thực cũng thường xuyên liên hệ với Toàn Hưng Điền.
Quan hệ của hai người hoàn toàn là quan hệ đồng chí, đương nhiên, vì vị trí đặc thù của Điền Giang, nên cũng không thể có biểu hiện quá mức nhiệt tình với bất kỳ đồng chí nào.
- Có chuyện riêng cần báo cáo với ngài.
Chủ nhiệm Điền vừa ngồi xuống vừa lấy trong cặp một túi tài liệu, Phó thủ tướng Toàn cũng không nói gì, nghiêm túc giở xem.
- Cái này bảo người ta xử lý thế nào, nhân tài của Tổ đặc nhiệm A không thể nào để mất. Những thợ mỏ chịu oan khuất phía dưới cũng quan trọng? Cả hai?
Phó thủ tướng Toàn thầm thì một câu.
- Đúng vậy, thân thủ của hai đồng chí Vương Cư Hòavà Phượng Lôi của Phượng gia tương đối cao, hơn nữa, kinh nghiệm cận chiến phong phú.
Nhân tài như vậy đúng là nhân tài Tổ đặc nhiệm A đang cần gấp. Chủ tịch Đường nhấn mạnh phải nâng cao thực lực của Tổ đặc nhiệm A. Đối với tình hình của Tổ đặc nhiệm A phải luôn luôn chú ý.
Đối với những nhân tài đặc biệt như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua. Tuy nhiên, hai người này đều là người của Phượng gia. ếu tổ điều tra xuống ra tay quá độc ác, người ta chắc chắn sẽ gấp với chúng ta.
Nếu quốc gia cưỡng ép tuyển dụng, chỉ sợ dù tạm thời người ta vào đội vì sự bức bách của quốc gia, nhưng vào đội rồi sẽ hai lòng hai dạ, chỉ sợ không tốt cho Tổ đặc nhiệm A, cho quốc gia. Huống chi, quốc gia chúng ta, những gia tộc lớn như vậy cũng không phải ít. Còn có Thiếu Lâm Võ Đang Thanh Thành Nga Mi, những môn phái lớn đang ngó chừng.
Đối với chuyện này quốc gia không nên dùng thủ đoạn quá mức cứng rắn. Nên suy xét về lâu về dài, vừa đấm vừa xoa mới là đạo trị quốc.
Cho nên, Chủ tịch có chỉ thị rõ ràng, những nhân tài như Vương Cư Hòa tuyệt đối không thể để mất. Phượng gia cũng có tính toán phương diện này, đó là vì Đồng chí Diệp Phàm đã cùng họ bàn bạc trước rồi.
Nhưng quyền lợi của những thợ mỏ gặp nạn cũng phải được đảm bảo, phải giải oan cho họ. Cái này, chính là vấn đề nắm bắt được mức độ điều tra.
Xử lý cụ thể thế nào, vì lần này tổ điều tra liên hợp là do Phòng đốc tra của bên các anh điều xuống.
Mà người phụ trách là đồng chí Điền Lâm, Phó trưởng ban thư ký nội các Chính phủ. Cho nên, Chủ tịch có ý bảo tôi qua đâu liên lạc.
Xem xem có thể đưa ra được phương án nào cụ thể, để có thể đưa ra kết quả vừa lòng cả hai bên. Đương nhiên, phương án cụ thể là chuyện của bên anh, tôi chỉ phụ trách móc ngoặc chuyện này.
Vốn việc này nên do đồng chí Cung Khai Hà ra mặt. Chỉ có điều, Tổ đặc nhiệm A có quy định đặc biệt, không được nhúng tay vào khối sự vụ.
Cho nên, đồng chí Cung Khai Hà không nên ra mặt, kết quả, tài liệu của Diệp Phàm rơi vào tay tôi. Đương nhiên, tôi cũng có gọi điện xác minh với đồng chí Cung Khai Hà. Quả thực là có việc này.
Điền Giang vẻ mặt nghiêm túc nói.