Quan Thuật

Chương 2358: Tình hình đột biến



- Ha ha, phó chủ tịch Điền, sao tôi cứ có cảm giác hình như anh đang đào cái hố chỉ đợi tôi nhảy vào đó nhỉ. Xem ra, lần này nếu không thể moi được tiền từ trong túi Thứ trưởng Phong ra thì tôi không xong rồi.

Diệp Phàm lập tức cười nói thoải mái hẳn lên.

- Hừm, cậu nói vậy cũng đúng. Thật ra, cái hố này là hố tốt, ưu đãi có thể nói là không ít. Tuy nhiên, tôi cảm giác những lời này của cậu có ẩn ý, có phải là Bí thư La và Chủ tịch tỉnh Tề nhằm vào việc này mà hạ chỉ tiêu với cậu hay sao? Vậy thì phải là ba cái hố mới đúng đó.

Phó chủ tịch Điền sang sảng cười nói.

- Ôi, Bí thư La đã chỉ thị, nhất định phải đem tiền về cho Tấn Lĩnh ta. Nhiệm vụ này rất gian khổ rồi. Tiền ở trong túi người ta, muốn móc cũng khó. Chúng ta cứ việc chuẩn bị đầy đủ, nhưng tiền không tới tay thì lòng dạ vẫn không khỏi bồn chồn. Đến lúc đó thực sự nếu không làm gì nổi, thì vẫn hy vọng Phó chủ tịch Điền lưu một chút tình.

Diệp Phàm lại làm vẻ mặt cay đắng rồi tự nhiên là chơi bài khổ nhục kế than vãn.

Thật ra, hắn sớm đã nghĩ sẵn trong đầu. Phong Thanh Lục không có khả năng không chỉ tiền, vấn đề chỉ là bao nhiêu thôi.

- Nhắc đến chuyện van xin hộ, tôi chợt nghĩ đến một chuyện. Chuyện đồng chí Kiều Hà mà cậu nói tối qua tôi cũng đã có tìm hiểu. Đồng chí này quả là ưu tú, điểm này thì các lãnh đạo bên văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh đều cho phép khẳng định. Cho nên, vừa vặn gặp lúc Bí thư La bảo tôi qua. Cuối cùng tận dụng thời gian rảnh tôi cũng có tìm hiểu đôi chút.

Nói đến đây, phó chủ tịch Điền ngừng lại.

- Bí thư La nói sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Nếu cậu đã nắm chắc được 6 phần, chuyện đồng chí Kiều Hà không phải là vấn đề. Đây là chính xác những gì Bí thư La nói, tôi chỉ thuật lại cho cậu nghe.Nhưng ý của cậu có phải là muốn cho đồng chí Kiều Hà đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh?

- Trẻ nhỏ quẩn chân thì bắn sao trúng sói, hết cách. Một vị trí Phó Chủ tịch thành phố so với 5 trăm triệu, đâu nặng đâu nhẹ lãnh đạo các anh hiểu rất rõ.

Đương nhiên, đây cũng là căn cứ vào bản thân đồng chí Kiều Hà rất ưu tú, điều kiện các mặt đều phù hợp trên cơ sở đấy.

Tin rằng các lãnh đạo Tỉnh ủy có con mắt nhìn người rất tinh tường. Cũng không phải là vì 5 trăm triệu mà cấp cho người nào đó một vị trí, đây không phải là chuyện mua quan bán tước. Chúng ta gọi cái này là hợp lực tăng thêm sức mạnh có phải hay không?

Diệp Phàm nói.

- Cậu có thể hiểu được là tốt rồi • cho nên, cậu phải xốc lại hoàn toàn tinh thần. Lần này tôi xuống đây thứ nhất chính là cùng đi với Thứ trưởng Phong xuống Nhị Đạo Câu tử(thôn hai kênh). Còn một điểm trọng yếu khác chính là về chuyện nhà máy nhiệt điện của Chương Hà các cậu. Bí thư La và Chủ tịch tỉnh Tề đều vô cùng coi trọng.

Điền Sơ Nhất nói.

Tối hôm đó, Diệp Phàm qua chào hỏi Thứ trưởng Phong. Đem trình bày tất tật ý đinh của mình, Phong Thanh Lục là người một nhà nên Diệp Phàm cũng không gạt hắn ta làm gì.

- Nếu cậu thật sự muốn làm thí điểm, mà phó chủ tịch Điền lại đáp ứng rồi thì nếu như có thể mở rộng ra toàn tỉnh thành công. Bên tôi không những ủng hộ công tác của cậu mà còn có thể đem ý tưởng trình bày lên trên.

Phong Thanh Lục nói.

- Vậy là sao thưa chú Phong?

Diệp Phàm hỏi vậy bởi vì Phong Thanh Lục là anh họ đằng vợ của Tề Chấn Đào. Cho nên, Diệp Phàm thân mật gọi ông ta là chú Phong âu cũng là chấp nhận được.

- Chẳng những mở rộng ra toàn tỉnh, thật ra, bộ Tài chính chúng tôi hoàn toàn có thể liên kết với các cậu.

Coi Đồng Lĩnh các cậu là đối tượng giúp đỡ. Một khi thành công • thì mỗi năm lại rót xuống một khoản tiền nhất định. Cứ như vậy thì có thể giải quyết cho Đồng Lĩnh các cậu phần nào khó khăn hàng năm.

Phong Thanh Lục nói.

- Cảm ơn chú Phong rồi.

Diệp Phàm rất cảm kích.

- Ha ha, ơn huệ thì không cần, chúng ta là người một nhà. Không giúp cháu thì đi giúp ai? Tuy nói công và tư phải tách bạch, nhưng một số thời điểm công tác cũng phải chiếu cố đến tình cảm riêng tư đấy.

Mặc dù là công tác bên toà án mà nói, đôi khi cũng phải xem xét một chút tình người có phải hay không.

Phong Thanh Lục cười liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Đêm qua tôi có đến chỗ Chấn Đào một chuyến, người ta có nói...

Nói là cậu bỏ đến Đồng Lĩnh cũng có mấy tháng rồi. Phải tranh thủ thời gian mà làm ra chút thành tích. Cậu xem, cậu đến Đồng Lĩnh thành tích lớn thì còn chưa nhìn thấy, nhưng lại đã gây sức ép với vụ việc ở mỏ than Hải Sơn.

Mà năng lực trước kia của cậu hồi ở tỉnh Nam Phúc làm nên Ma Xuyên thị, khu kinh tế mới Hồng Liên đi đâu cả rồi? Có phải là Tấn Lĩnh khí hậu không hợp là nguyên nhân?

- Ngẫm lại, tôi thực sự hơi thấy có lỗi với chú Tề rồi. Chuyện người ta giao phó mà tôi không thể hoàn thành. Tuy thời gian đã khá căng rồi, mà tôi thực vẫn chưa làm nên đại sự gì cả.

Đúng như chú Tề đã nói • thiếu chút nữa là gây ra đại sự. Cho nên, lần này các người xuống đây khiến tôi đã thấy được hy vọng.

Còn có chuyện tuyến cao tốc Kinh Ngân của Trưởng ban Chu cũng là một đại sự. Nếu tuyến cao tốc Kinh Ngân có thể chạy qua Đồng Lĩnh, một chuyện đại sự khác của tôi cũng coi như là hoàn thành một nửa...

Diệp Phàm vẻ mặt hổ thẹn, cả chuyện nhà máy nhiệt điện cũng đã nói ra.

- Cũng không tệ lắm nha, không làm lớn thì lấy đâu ra đại sự. Lúc quan trọng mới hay mặt anh tài. Xem ra • Chấn Đào không có nhìn lầm người, bảo cậu tới Đồng Lĩnh vẫn là chuẩn. Đương nhiên • Chấn Đào cũng có nói, cũng không cần quá mức nôn nóng. Phải đẩy nhanh đẩy mạnh một cách ổn định.

Phong Thanh Lục chợt hỏi thăm:

- Kiều lão gia vẫn mạnh giở chớ?

- Sức khỏa khá ổn.

Diệp Phàm đáp.

Mới tảng sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm, Khổng Đoan đã dẫn theo đám người phụ trách ban ngành hữu quan của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cùng với đoàn người Điền Sơ Nhất và Phong Thanh Lục ngồi xe thẳng đến xã Ngưu Hà của huyện Lão Ma Khanh mà đi.

Huyện Lão Ma Khanh cũng có hơn mười vị đồng chí đi cùng, một đoàn khoảng bốn mươi người trùng trùng điệp điệp, dưới sự bảo vệ của xe cảnh sát tiến thẳng đến Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh).

Phỏng chừng Hoàng đế thời cổ đại xuất cung cũng chỉ ngần này mà thôi, Diệp Phàm trong lòng thầm nhủ mà không khỏi có chút cảm thán.

Tuy nói đường sá đến Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) vừa được mở rộng sửa sang lại một chút, nhưng ngồi trên xe vẫn là xóc ây nẩy đến mức rơi ra được.

Hơn nữa, vì vấn đề về an toàn, tốc độ đoàn xe cũng rất chậm. Đến được Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) thì đã sắp giữa trưa.

Đương nhiên, vấn đề cơm trưa đồng chí Chủ tịch xã Ngưu Hà là đã sớm chuẩn bị xong. Cũng không tệ lắm, rõ ràng còn săn được mấy con lợn rừng với gà rừng cho các đồng chí bên bộ Tài chính làm "đồ tanh xứ núi".

Trên kệ bếp là mấy cái nồi sắt lớn, ngay chỗ bãi đất trống trên trụ sở thôn tổ chức luôn một bữa cơm dã ngoại nóng sốt.

Đây thật ra là chủ ý của Diệp Phàm. Bởi vì, mấy đồng chí ở tỉnh với trung ương thi thoảng hay thích ăn cơm trưa thể loại này?

Hiệu quả quả nhiên không tệ.

Ai nấy ăn uống nhiệt tình quên trời đất, vui vẻ ra mặt. Mà ngay cả Thứ trưởng Phong và phó chủ tịch Điền đều cầm một chân lợn rừng nhỏ gặm như dân nghiền.

Muốn lột tienf thì đầu tiên phải nắm lấy dạ dày bọn họ. Các lãnh đạo ăn không ngon thì còn đào đâu ra thoải mái? Các lãnh đạo không thoải mái thì có bỏ tiền ra khẳng định cũng không thoải mái.

- Thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, để sau khi tuần tra thị sát xong chúng ta cùng vào rừng săn thú, rất thú vị đó.

Diệp Phàm cười nói.

- Săn lợn rừng?

Phong Thanh Lục không ngờ cũng thấy hứng thú. Ngẫm nghĩ một chút rồi khoát tay áo, nói:

- Thôi vậy, lần này quả thực là không rảnh. Tôi là xuống dưới này công tác, để lúc nào rãnh rỗi thì đi săn sau.

- Công việc cũng vơi phần nào rồi mà Thứ trưởng Phong, tin rằng cũng không ai bàn ra tán vào đâu mà?

Bỗng phó chủ tịch Điền ha ha cười nói.

- Nếu phó chủ tịch Điền có hứng thú, Phong mỗ cũng không ngại tiếp.

Phong Thanh Lục cười nói.

- Tôi theo anh thôi.

Phó chủ tịch Điền cười nói, hai người cứ đẩy qua đẩy lại cho nhau.

- Hai vị lãnh đạo, tôi thấy cứ quyết định như vậy đi.

Diệp Phàm cười, đoạn hạ giọng nói:

- Lần này dùng loại súng trường tuyệt đối cách tân nên rất chuẩn và dễ dùng. Tôi đã đặc biệt mượn từ sư đoàn Hưởng Hổ tới đấy. Nếu hai vị lãnh đạo đồng ý tôi sẽ gọi điện cho sư trưởng bọn họ phái hai người đưa lại đây, tiện thể hướng dẫn chúng ta bắn súng.

- Sư đoàn Hưởng Hổ à, vậy xem ra đúng là súng tốt rồi. Bí thư Diệp, cậu nói thế làm tay chân tôi ngứa ngáy hết cả.

Phong Thanh Lục nhỏ giọng cười nói, thế này chẳng khác nào đồng ý đi săn với Diệp Phàm rồi.

Ăn cơm xong thì nghỉ ngơi nửa tiếng, đoàn người đi bộ lên chỗ đám đất nông nghiệp sản lượng thất trên núi. Đúng là kém thật, mấy vị chuyên gia đứng xem mà cứ nhíu mày.

Một chuyên gia mặt phệ nói:

- Ruộng ở đây chẳng những kém, lại còn nguy hiểm. Thấy không, sườn núi đã rạn nứt tạo nên nguy cơ rồi. Nếu không cải tạo thì có thể sẽ nguy hiểm cho tính mạng người dân. Những vết nứt này một khi bị mưa to tấn công thì đổ ập xuống lúc nào không chừng. Nguồn: http://truyenfull.xyz

- Hệ thống tưới tiêu thoát nước cũng phải đuổi kịp, bằng không, ruộng đất nơi đây sớm muộn gì cũng thành hoang hóa, toàn bộ thành đất đồi núi. Phải tích cực hơn bằng không, sẽ trễ mất.

Một chuyên gia tóc trắng xoá vẻ mặt đau lòng nói.

- Nguồn nước thì thật ra là có, trên núi có thể xây đập tích trữ nước. Bên này lại mở chút mương máng cho hợp lý. Chỉ là như vậy thứ nhất là tốn không ít tiền. Mà Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) tất nhiên là đất chật người đông, người cả thôn liền trông cậy vào mấy trăm mẫu ruộng này mà lo cơm áo. Thành phố cũng như huyện hay xã tuy nói hàng năm đều có cấp cho một ít tiền xuống dưới, nhưng cũng như muối bỏ biển. Dù sao, phạm vi quá lớn.

Khổng Đoan bắt đầu "thổi phồng" lên.

Tiếp đó, các chuyên gia bắt đầu hỏi về các vấn đề như nhân khẩu nhân lực sản xuất và sản lượng lương thực cả thôn…vân vân.

Suốt hai giờ trôi qua thì cũng đã hòm hòm đâu vào đấy. Phong Thanh Lục nói là có thể kết thúc công việc rồi. Tuy nhiên, đúng lúc này, chuyện không ngờ đã xảy ra.

Từ một phía khác của chỗ gần đám ruộng bậc thang trên núi đột nhiên ở đâu ra mấy trăm người, một đám kêu gào, thậm chí đang khóc lóc. Khí thế tương đối dọa người, hơi giống kiểu dân quân đánh giặc trước đây.

- Ruộng nhà họ tốt hơn, vì sao các người lại cho tiền. Đám chính quyền các người tất cả đều là lũ lừa đảo, các lãnh đạo đừng để tên Mã Đại Lâm kia lừa gạt?

- Bọn họ lừa gạt che mắt..., đây là có người cho nổ trên núi xuống. Chỗ đất đá kia cũng là bọn họ cho người nhét vào bên trong ruộng đấy.

- Chúng tôi sắp không có cơm ăn rồi, chúng tôi cần cơm ăn.

Bao Nghị liếc một cái, mã thượng một ánh mắt quá khứ, mười mấy cái cảnh sát toàn bộ tiến lên vòng tay ngăn đám đông lại.

Còn Bao Nghị làm đầu tàu gương mẫu như tòa tháp sắt vươn song chưởng ra ngăn trước mà hô:

- Tất cả mau trở về, đừng ở đây nói lung tung. Nói lung tung cũng là phạm pháp đấy.

Tuy nhiên, đám người kia có vẻ đã điên cuồng thật sự, không ngờ vẫn xông lên giằng co với đám cảnh sát.

- Những người này nhìn qua hình như là mang quần áo dân tộc thiểu số, sao lại thế này hả Mễ Nguyệt?

Diệp Phàm quay qua hỏi Mễ Nguyệt.

- Chắc đây là từ huyện Hồng Lĩnh tới đây, đúng rồi, đây là vùng giáp giới giữa huyện Hồng Lĩnh và huyện Lão Ma Khanh. Huyện Hồng Lĩnh bên kia có rất đông người dân tộc Hồi, có hơn một vạn người.

Mễ Nguyệt đáp mà sắc mặt hơi khó coi.

- Thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, hay là chúng ta trở về trước. Ở đây rất rối loạn, những người này tất cả đều là người dân tộc Hồi từ bên huyện Hồng Lĩnh tới. Bọn họ tương đối hung hăng, máu lên thì cũng không biết thế nào. Cũng không hiểu là bị ai lừa gạt mà tới đây cố ý gây sức ép đấy. Tôi làm việc không đến nơi, xin các lãnh đạo cứ phê bình.

Khổng Đoan tức giận đến mức hai hàm răng nghiến chặt, nói chuyện cũng đã có phần không lưu loát nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.