- Nghe nói là Thái Quân - đội phó đội Cảnh sát Hình sự thành phố, trên thực tế người này chính là chó săn của Ninh Mãn. Trước kia Bao Nghị giữ chức cục trưởng thì Thái Quân đã bị đá ngay đến một xó xỉnh.
Tuy nhiên, cậu nhóc này còn không chịu ngồi yên. Sau này không hiểu sao Bao Nghị lại đi, hiện tại Ninh Mãn lên rồi.
Lập tức đưa Thái Quân trở về giao nhiệm vụ quan trọng. Phỏng chừng, Ninh Mãn sẽ lên chức Đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Không bao lâu nữa sẽ lại đạp đổ Ngô Phong. Giống như lúc trước Bao Nghị đạp đổ Thái Quân. Tôi cũng bí mật tìm người hỏi thăm, tuy nhiên, Thái Quân rất quỷ quyệt.
Hơn nữa rất biết cương biết mềm,về chuyện liên quan đến Đường Sở, ông ta hạ lệnh thép, mấy thủ hạ tâm phúc cả ông ta, không ai chịu nói việc này với ai.
Nghe nói việc này chưa rõ ràng. Cho nên, không nói làm gì.
Trần Chính Văn nói.
- Chẳng lẽ đám Đường Sở bị Thái Quân bí mật bắt đi, làm sao có thể như vậy. Bảy tám người bị bắt, không thể một chút tin tức cũng không có.
Đường Sở có chút nghi hoặc.
- Việc này nói không chừng, hiện tại Ninh Mãn đi theo Xa Quân. Hơn nữa quan hệ của ông ta với phó giám đốc sở Dương Tiêu cũng tương đối thân thiết.
Hơn nữa hiện tại Trần Húc, Liễu Tây Hà cùng với Diệp Phàm đều ép tới. Tôi nghĩ, không chừng Ninh Mãn muốn lấy chuyện này để viết thành văn, muốn làm ra cái gì đó để chống đối với Đường gia chúng ta.
Trước kia Diệp Phàm xử lý Ninh Mãn, mà thư ký Đường anh cũng là một thành viên trong tổ Đảng của Cục Công an thành phố. Trong vấn đề của Ninh Mãn nghe nói lúc đó anh là người đồng ý.
Việc này chắc chắn Ninh Mãn hiểu được. Đoán chừng cơ hội lần này ông ta không kìm nổi muốn gây sức ép.
Trần Chính Văn phân tích.
- Ông ta dám!
Đường Sở đứng lên vỗ bàn một cái. Sau đó lại ngồi xuống nói,
- Việc này cũng không thể trách tôi, lúc ấy là do nhân vật số một cục thành phố Diệp Phàm ra lệnh.
Anh thấy chưa, việc xử lý Ninh Mãn các thành viên tổ Đảng cục thành phố đã nhất trí thông qua. Tôi không đồng ý có tác dụng gì chứ.
Hơn nữa, Ninh Mãn là cái đếch gì chứ. Trước mặt bố mày vênh váo cái gì. Nghĩ đi theo Cao Thành là có thể làm ngay được sao.
Kết quả ra làm sao, ngay cả chỗ dựa lưng là Cao Thành cũng ngã trước rồi. Ông ta còn cái rắm điên cái gì, lần này ông ta cũng rất may mắn đi theo Xa Quân.
Bằng không, phỏng chừng ông ta đã hoàn toàn xong đời rồi. Tuy nhiên. Chính Văn, anh nói cũng có lý. Đúng là người này có khả năng sẽ tìm cơ hội để phát triển. Hớn nữa, tôi nghĩ, có phải Diệp Phàm cũng muốn nhân cơ hội này để chỉnh Đường gia chúng ta không.
- Việc này, có lẽ không phải. Nghe nói ở trên đập cốc khê, lúc người đàn bà kia mới bắt đầu kiện, Diệp Phàm cũng không tỏ thái độ gì.
Về sau Liễu Tây Hà ép Trần Húc và Hồ Quý Thiên biểu lộ thái độ mơ hồ. Mà lúc ấy chắc Ninh Mãn cũng giả vờ mèo con khóc chuột một chút cố ý hỏi thăm Diệp Phàm.
Cuối cùng Diệp Phàm mới tỏ thái độ phải điều tra xử lý chuyện này. Nếu như nói Diệp Phàm muốn nhân cơ hội này để chỉnh Đường gia, vậy hắn đã sớm nhảy ra chỉ trích việc này, hơn nữa sẽ lập tức nhân cơ hội này ra lệnh.
Như vậy thứ nhất có thể cho thấy Bí thư Diệp Phàm chính nghĩa biết bao anh hùng biết bao, thứ hai cũng có thể làm giảm nỗi tức giận của Liễu Tây Hà.
Thứ ba có thể nhân cơ hội này chỉnh Đường gia. Một công ba việc rồi.
Trần Chính Văn không đồng ý với cách suy nghĩ của Đường Vân.
- Anh biết cái gì, đây là Diệp Phàm dùng chiêu lạt mềm buộc chặt hiểu không? Tâm cơ của người này rất sâu. Chớ coi thường hắn trẻ tuổi. Thật ra người như thế rất dễ dàng làm cho người khác không để mắt đến. Đến lúc nhìn kỹ liền thấy xui xẻo. Anh nghĩ, Vương Long Đông không phải ở thị xã Chương Hà sao? Từ khi Vương Long Đông đến thành phố Chương Hà đã bao lâu rồi, Đường sở chúng ta chưa từng gây sự gì với anh ta.
Đường Vân hừ nói.
- Ừ, Vương Long Đông không động vào anh được. Hơn nữa, ở trên hội nghị thường ủy Thành ủy anh còn cùng anh ta tranh luận vài lần, hơn nữa còn đập xuống bàn một cái.
Như vậy chắc chắn Vương Long Đông đã ôm hận, phỏng chừng trong bụng anh ta có ý nghĩ rất xấu, sớm muốn chỉnh anh hoặc chuyển đi nơi khác.
Chẳng qua vẫn chưa có cơ hội, hơn nữa Đường gia cũng là gia tộc có thực lực. Vương Long Đông ném chuột sợ vỡ đồ.
Mà Vương Long Đông là thuộc hạ của Diệp Phàm. Chắc Diệp Phàm cũng sớm hiểu được tình hình Vương Long Đông ở thành phố Chương Hà.
Lần này Diệp Phàm cố ý đẩy một chút sau đó mới xuống tay lần nữa. Diệp Phàm hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để chỉnh Đường gia chúng ta. Sau đó…
Trần Chính Văn nói đến đây không dám nói tiếp nữa.
- Được rồi, về sau cứ giả vờ giả vịt mèo khóc chuột một chút nương tình cho tôi, muốn cho tôi vào khuôn khổ. Con mẹ nó, anh ta đang ôm xuân thu đại mộng gì thế. Đường Vân bố là ai chứ. Đường gia ta phải phục một người ngoại lai á, ta nhổ vào!
Đường Vân xúc động không kìm nổi mình liền nhổ ra mặt đất. Trần Chính Văn đứng đó nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ nếu không có Khổng gia, Đường gia ngươi là cái đếch gì chứ.
Dù sao Diệp Phàm cũng là một Bí thư thành ủy, Đường gia ngươi có nhân vật gì chứ, ngay cả là một phó bộ cũng không có.
Có một Giám đốc sở nhưng cũng chỉ là cái bóng Giám đốc sở, chơi cái bướm ý, tự cao tự đại. Ở Đồng Lĩnh một mẫu ruộng ba phần đất này thì còn có thể cho chơi được, ra khỏi Đồng Lĩnh ai chịu nể mặt anh?
- Còn vẫn chưa tìm được người, việc này cũng là lạ, hay là cậu ta đào cái hầm ngầm dưới đất mà đi rồi hả?
Ninh Mãn đứng đối điện nhìn thoáng qua Thái Quân nhíu nhíu mày.
- Tôi cũng đang buồn bực, bình thường ở đâu cũng nhìn thấy cậu ta, hôm nay giống như mất tích. Chẳng lẽ mới chỉ nghe nói đến chuyện đập Cốc khê mà đã sợ tới mức trốn chạy sao?
Thái Quân phân tích.
- Trốn chạy, cậu ta sợ gì chuyện này. Cậu ta ở Đồng Lĩnh còn thiếu chuyện gì không phạm vào chứ? Thế phải trốn chạy từ lâu rồi.
Ninh Mãn hừ một tiếng.
- Chuyện lần này có lẽ không giống, không phải Chủ tịch tỉnh Trần và Giám đốc sở Hồ đều lên tiếng. Hơn nữa, nghe nói cậu ta muốn cưỡng hiếp Liễu Nguyệt cháu gái của Liễu Tây Hà. Liễu Tây Hà lại là nhất phương cự phú. Có quan hệ rộng rãi ở trong tỉnh thành, chắc là Đường gia không muốn đối mặt với người có thực lực như vậy.
Thái Quân nói.
- Giàu có cái rắm, có thể giàu hơn cơ quan chuyên chính sao? Chúng ta có thể tìm chút lý do khiến anh ta chịu không nổi.
Anh nhìn Diệp Phàm xem, không phải là làm quan đó sao, khiến Liễu Tây Hà giống như tên hề chạy trốn Đại Xuân, còn mất một số tiền lớn mướn người làm đường cống.
Hiện tại đang mong đến tỉnh thành khoe khoang với Diệp Phàm. Cũng chẳng ra sao? Cho dù cháu gái bị sỉ nhục cũng không phải đến cầu xin Diệp Phàm.
Nếu như cháu gái Diệp Phàm bị sỉ nhục, một câu của người ta có thể ra lệnh cho chúng ta chạy gãy chân rồi. Liễu Tây Hà có ích lợi gì à, chúng ta cứ nói là không thể bỏ sức ra, ôngta làm được cái gì?
Diệp Phàm thì khác. Mỗi ngày hắn đều theo dõi rất kỹ, chúng ta mà xuất hiện là hắn có biện pháp để chỉnh chúng ta đấy.
Chuyện này lại khác, phú bất năng phú quá quan.
Ninh Mãn lấy điếu thuốc ra đốt, tiện tay ném cho Thái Quân một điếu thuốc rồi nói.
- Đó là đương nhiên, chúng ta có bí thư Xa ở đây, Liễu Tây Hà cũng không là cái gì cả? Chỉ cần Bí thư La nói một câu, Liễu Tây Hà sẽ sớm phải đi đến địa phương khác.
Thái Quân gật gật đầu, quay người nói,
- Tuy nhiên. Quan hệ của Đường gia và Khổng gia cũng không tệ. Mà Đường Vân lại là thành viên tổ Đảng. Việc này, chúng ta bắt thật hay là bắt giả đây?
- Anh đần quá!
Ninh Mãn chỉ tay vào mặt Thái Quân thiếu chút nữa là chọc vào mắt.
- Tôi thật là ngu, nhất thời không biết làm sao nên tới xin chỉ thị rồi đó sao? Bí thư Ninh Mãn chỉ hướng đông tuyệt đối Thái Quân tôi không dám đi theo hướng tây có phải không?
Thái Quân vẫn còn nịnh bợ Ninh Mãn, ngồi dựa vào phía sau ghế, tự nhiên nhả khói trong mồm ra, nói,
- Việc này không thể giả được.
- Vậy chẳng phải là phải đắc tội với Đường gia rồi sao. Tuy nói trước kia Đường Vân đối với chúng ta cũng không ra sao. Hơn nữa còn tương đối lì. Tuy nhiên, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện có phải không cục trưởng Ninh Mãn?
Thái Quân khuyên nhủ.
- Nói anh ngu đúng là ngu thật. Trước kia Đường gia không động đến chúng ta. Bây giờ chúng ta sẽ khiến anh ta phải khổ sở mới được.
Thế còn Khổng gia, chuyện lần này là do Chủ tịch tỉnh Trần, Giám đốc Sở Hồ cùng với Diệp Phàm ra lệnh, Ninh Mãn tôi không bắt thì có thể làm thế nào?
Hơn nữa, lúc ấy Chủ tịch Trần và Giám đốc sở Hồ nói chuyện đều có vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo, hơn nữa thái độ của Diệp Phàm cũng có chút không rõ ràng.
Nhưng, tất cả họ đều nói như vậy trước mặt mọi người, hơn nữa lúc ấy còn có phóng viên báo tỉnh và đài truyền hình thành phố phỏng vấn.
Không bắt có thể được không? Đến lúc đó Liễu Tây Hà đem việc này đăng trên báo chí chúng ta sẽ không chịu nổi một lần. Cho nên. Chúng ta phải bắt, phải bắt ngay. Chúng ta cũng chỉ là đang thi hành nhiệm vụ thôi!
Chúng ta cũng là người bị hại, chắc là người của Đường gia đã đến tìm anh hả?
Ninh Mãn cười khan một tiếng.
- Bọn họ gọi người đến nghe ngóng. Tuy nhiên, tôi có hạ lệnh không cho nói ra ngoài. Việc này, muốn chơi thì chơi bí mật với bọn họ. Phải cho bọn họ không hiểu ra sao, ha hả.
Thái Quân mỉm cười.
- Được được được! Thái Quân, không ngờ được cậu không phải là người bình thường. Rõ ràng cậu không bắt người mà bắt đầu gây sức ép khiến Đường gia đến đây, thật sự là hiểu ý tôi đó!
Ninh Mãn khen Thái Quân một phen, nói,
- Cứ làm như vậy đi, trước tiên sẽ chơi với Đường Vân, khiến cho người này tâm phiền khí táo không thể nhịn nổi sẽ có trò hay để xem đây.
- Trò hay, xem trò gì hay thế?
Thái Quân sờ đầu không hiểu.
- Chúng ta chỉ có thể thi hành mệnh lệnh, mà người hạ lệnh trực tiếp là Diệp Phàm. Cậu nghĩ một chút đi, đến lúc quặn bụng lên thì Đường Vân sẽ tìm ai trước đây?
Ninh Mãn cười khan một tiếng.
- Thật đúng là có trò hay để xem, Bí thư Ninh Mãn, tôi đi trước sắp xếp một chút đã. Khi nào phát hiện thấy đsam người của Đường Sở sẽ lập tức báo cáo anh ngay.
Thái Quân nói xong quay người đi ra khỏi văn phòng của Ninh Mãn.< Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm./p>Vì trời tối, Thái Quân vừa mới đi ra không ngờ đụng ngay phải Đường Vân. Tuy nhiên, sắc mặt Đường Vân rất khó coi, hình như đang nổi giận đùng đùng.
Thái Quân đang định chào hỏi, nhưng Đường Vân hỏi trước:
- Thái Quân, việc của Đường Sở sao rồi?
- Chúng tôi cũng đang tìm anh ta, còn chưa tìm được.
Thái Quân giật mình nhớ ra phải chơi trò thần bí, cho nên, khi nói lời này ánh mắt có vẻ hơi sáng lên, làm cho người nói chuyện cùng có chút cảm giác không thật cho lắm.
- Cậu gạt tôi có phải không?
Rõ ràng Đường Vân nổi giận giơ tay chỉ vào mặt Thái Quân, tiếng nói cũng to hơn một chút.
Tuy nhiên, Thái Quân nhìn về phía phòng của Ninh mãn, ưỡn ngực lên nói:
- Bí thư Đường, thật sự tôi không biết được tung tích của lệnh công tử Đường Sở. Hơn nữa, Bí thư Diệp có hạ lệnh, chúng tôi cũng đang tìm kiếm khắp nơi để bắt cậu ta, chẳng qua là không tìm được tin tức.
Thái Quân bắt đầu kích động chuyện của Đường Sở, chẳng những nhắc đến Diệp Phàm mà còn dùng hai chữ "bắt giữ".
Một tiếng bá giòn vang, Thái Quân bị Đường Vân tát một cái, đập vào bức tường chỗ lối đi nhỏ, đầu nổi lên một cục sưng như một cái bánh bao nhỏ.
- Đường Sở làm chuyện gì mà các người muốn bắt chứ, tôi còn chưa hiểu lý do các anh bắt nó, lương tâm của các anh vứt cho chó ăn phải không?
Đường Vân kiềm chế đã lâu cuối cùng bộc phát cơn giận dữ, tiến tới lại đá một cước vào trúng phần eo của Thái Quân.
- Đường Sở phạm tội cường gian, con của mình không quản được còn đánh tôi, ông có phải là người hay không? Hơn nữa chúng tôi cũng chỉ là thi hành mệnh lệnh thôi, có cái gì sai chứ!
Thái Quân cũng tức điên lên, lập tức giơ cao chân đá một cước về phía Đường Vân.
Đường Vân thật không dám nghĩ tới Thái Quân lại dám đánh lại mình, chưa kịp phòng bị nên bị dính một cước của Thái Quân, lập tức cánh tay bị sưng lên.
Hai người này đều xuất thân từ cảnh sát hình sự, ra tay vừa độc, vừa không biết nhẹ tay, cho nên cả hai đều bị thương tương đối nghiêm trọng.