- Ha ha, Bí thư Diệp, ông ấy là người phụ trách khu Hang động Thiên Cương. Đó là một phần đầu tư rất thành công của tập đoàn Thiên Cảnh,hiệu quả rất khá.
Hơn nữa, Tổng Giám đốc Trần trước kia cũng tốt nghiệp chuyên ngành khảo cổ. Hiện tại không làm nghề nói vẫn rất hào hứng quan tâm với vấn đề này.
Hơn nữa, ông ấy cũng là bạn của tôi. Đêm qua vừa trở về tôi cho Trần Hùng xem một số bức ảnh tôi đã chụp, ông ấy khá hứng thú.
Nói thật, tôi cũng nói về khó khăn của Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh. Hơn nữa, nhìn thấy thực tế của sinh hoạt khó khăn của nhân dân Hồng Cốc Trại.
Cho nên, cũng có chút tính toán. Nếu vách đá sau Am Ngọc Diệp thực sự có giá trị thì có thể phát triển du lịch.
Mà Tổng Giám đốc Trần chính là chuyên gia trong lĩnh vực này, nếu như có thể làm cho ông ấy quan tâm, biến vách đá này thành khu Động Thiên Cương thứ hai cũng không phải là không thể.
Mà nếu bọn họ có ý này, thì đường có thể hoàn toàn do tập đoàn Thiên Cảng phối hợp với Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh các anh bỏ tiền ra làm.
Phó giám đốc Dương cười ha hả nói.
- Rất cảm ơn các anh. Chỉ cần tập đoàn Thiên Cảnh đồng ý đến, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi nhất định sẽ có chính sách ưu đãi ủng hộ các anh. Tổng Giám đốc Trần, tôi thay mặt nhân dân Đồng Lĩnh cảm ơn anh. Trước tiên mời anh một ly.
Diệp Phàm đứng lên cười nói.
- Cảm ơn thì không cần, tuy nhiên, trước tiên cần nỏi, muốn tập đoàn Thiên Cảnh đầu tư quan trọng còn phải xem chữ trên vách đá của các anh có giá trị đầu tư hay không?
Đây chính là nghệ thuật làm ăn. Nếu không có giá trị đầu tư thì các anh không thể qua được cửa ải của tôi.
Nếu như có thể nói thì tôi chỉ có thể nói là qua cửa thứ nhất. Dù sao, ngày hôm qua tôi nghe lão Dương nói qua rồi. Nếu muốn khai thác du lịch thì con đường là chương ngại vật đầu tiên. Không có mấy trăm nghìn không thể làm được.
Còn việc bảo vệ chữ viết trên vách đá, quy hoạch khu du lịch và một loạt các vấn đề khác. Tôi chỉ nói sơ sơ một chút thôi, không có một trăm triệu là không thể bắt đầu được.
Một dự án lớn như vậy, chỉ một mình tôi cũng không thể quyết định được. Dù sao tập đoàn còn có ban lãnh đạo. Ban giám đốc mới có thể quyết định một dự án lớn như vậy.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Cảnh Đinh Đồng Sơn.
Trần Hùng cũng không nể mặt Diệp Phàm, nghiễm nhiên đứng trên lập trường của người kinh doanh nói những lời này.
Diệp Phàm cũng không lấy làm buồn, cười cười nói:
- Làm ăn là làm ăn, bạn bè là bạn bè. Các anh hôm nay không quản đường xá xa xôi đến đây là bạn bè. Kinh doanh không phải là tình cảm, chúng ta uống chén này, vì việc mà chúng ta sắp hợp tác một chút.
Trần Hùng hơi do dự, tuy nhiên, phó Giám đốc Dương cũng cười ha hả nói:
- Đúng, đúng, đúng, konh doanh thành hay không không liên quan, quan trọng là vì trên vách đá có chữ chúng ta mới có thể ngồi cùng nhau. Việc này là do duyên số đấy, chúng ta cùng uống chén này. Ngoài ra, tôi cũng phải cảm ơn Bí thư Diệp ủng hộ mạnh mẽ công việc của chúng tôi.
Vừa thấy Phó giám đốc Dương nói những lời này. Trần Hùng cùng mọi người liền đứng lên cùng uống chén rượu.
Hành động của Tề Thiên rất nhanh, buổi chiều Diệp Phàm đang ăn cơm thì Tề Thiên cũng đang nhanh chóng tiến hành thẩm vấn. Không lâu người tấn công Liễu Nguyệt bị bắt đã khai ra toàn bộ.
- Tay kia tên là gì?
Buổi tối hơn 7 giờ, Diệp Phàm gọi Tề Thiên ra một địa điểm bí mật, nhìn thằng bị xui xẻo kia.
- Ngô Lợi Đống.
Tề Thiên cười nói.
- Bốn người khác đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Bốn người này cũng có chút phiền phức.
Tề Thiên nói, đột nhiên nhếch miệng.
- Phiền toái, có gì phiền toái?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc hỏi.
Theo như Ngô Lợi Đống giải thích thì người bảo họ tấn công Liễu Nguyệt tên là Khổng Phát. Người này cũng coi như là một người của thị xã Chương Hà.
Đương nhiên không phải là người rất nổi tiếng nhưng người này chuyên cho vay nặng lãi ở các sòng bạc. Lợi nhuận y kiếm được có thể dọa chết người khác. Một ngày tăng lên năm lần.
Tức là thế nào, hôm nay tôi cho anh mượn mười nghìn đồng, lúc bắt đầu đã có năm phần lợi tức. Tuy nhiên, nếu ngày mai anh không có trả thì tiền lời biến thành tám phần.
Cứ thế tăng lên, đa số dân cờ bạc đều trả tiền đúng hạn. Nhưng luôn luôn có một số dân cờ bạc nhỏ không trả được tiền nên đã chui vào bẫy của Khổng Phát rồi.
Hơn nữa, Khổng Phát nuôi rất nhiều đệ tử, trong một thời gian ngắn sẽ tìm em để đòi tiền. Lúc trước anh tưởng người ta buông tha anh để anh thư thư thời gian một chút, anh buông lơi một chút thế là trúng kế.
Cho đến lúc này, không tra tiền thì không đứt tay đứt chân thì cũng bị đánh cho tàn phế. Có dân cờ bạc còn bị ép đến đường cùng, phải bán đất rồi vay tiền trả nợ.
Tề Thiên nói.
- Họ Khổng, chẳng lẽ có liên quan đến nhà họ Khổng.
Dường như Diệp Phàm đã hiểu.
Chúng tôi điều tra, Khổng Phát có quan hệ thân thích với Khổng Đại Thiếu của Phong Vân Lâu. Khổng Đại Thiếu còn phải gọi y là chú.
Đương nhiên là cách một thế hệ rồi, cũng không phải là anh em ruột.
Thật ra người này tuổi cũng không cao, chỉ hơn ba mươi tuổi thôi cũng không kém Khổng Đông Phong bao nhiêu tuổi.
Tuy nhiên, người ta vẫn là anh em một nhà. Hơn nữa Khổng Phát khá thân thiết với nhà họ Khổng. Tuy nói cách xa đấy những người ta vẫn chạy trốn ở Phong Vân Lầu.
Bình thường vui chơi giải trí, tất nhiên là lọt vào mắt của Khổng Đông Phong. Cuộc đời này, mặc dù là thân thích thì cũng vì lợi ích cả.
Tề Thiên cười nói. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vậy thì thế nào, chẳng lẽ đại thiếu gia như Tề Thiên, nhị công tử của Đồng Lĩnh còn không dám bắt y? Chỉ là một tên lưu manh vô lại thôi.
Diệp Phàm nhìn Tề Thiên châm chọc.
- Y là cái đếch gì.
Tề Thiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng nhìn Diệp Phàm một cái nói. Tuy nhiên, phiền toái là chúng ta đã điều tra xong. Khổng Phát có lẽ cũng cảm thấy nguy cơ cho nên, đã trốn vào Phong Vân Lầu. Hơn nữa, chúng tôi nghi ngờ đi cùng Ngô Lợi Đống tấn công Liễu Nguyệt có thể cũng đang ở cùng chỗ với Khổng Phát.
- Bọn họ cho rằng Phong Vân Lầu là an toàn nhất rồi. Từ khi mở Lầu đến này chưa gặp đồng chí nào đui mù đến gây sức ép. Tuy nhiên, hôm nay có lẽ bọn họ tìm sai địa chỉ rồi. Việc người khác không dám làm chẳng lẽ Tề Thiên cũng không dám làm?
Diệp Phàm vờ như vừa suy nghĩ vừa thản nhiên cười nói.
- Việc này…
Tề Thiên hơi do dự nhìn Diệp Phàm một cái, vốn theo tính tình của tôi mà nói thì cănbản cũng không cần phải suy nghĩ, trực tiếp xong vào bắt người là được. Đừng nói là trốn ở Phong Vân Lầu, ngay cả trốn trong Cục công an thì tôi chết cũng phải bắt y. Tuy nhiên, chủ yếulà suy nghĩ đến chao ở Tấn Lĩnh. Nếu không có ông ấy căn bản tôi không phải hỏi đại ca. Ôi, thật sự là phiền toái. Cha ở đâu không ở lại ở ngay Đồng Lĩnh này.
- Ừ, cậu không hoàn toàn hồ đồ. Nhà họ Khổng có thực lực lớn ở Tấn Lĩnh.
Chú Tề hiện tại đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh ở Tấn Lĩnh, mọi mặt đều có thể chạm đến nhà họ Khổng. Mà chú Tề đến hôm nay có lẽ đã nhìn rõ hết mọi việc này.
Cho nên, đối mặt với nhà họ Khổng cũng khá thận trọng. Dù sao, chú Tề cũng phải thực tế một chút, không nghĩ tự chuốc lấy phiền toái.
Nếu giờ cậu chọc vào tổ ong bò vẽ này, người ta tuyệt đối không ngu ngốc mà không tra ra chú Tề.
Đương nhiên, chúng ta không sợ, ngược lại chúng ta đang muốn nhiều việc. Tuy nhiên…
Đột nhiên Diệp Phàm nhìn Tề Thiên cười cười.
- Cười gì thế đại ca?
Tề Thiên hỏi cộc lốc.
- Cậu có lẽ phải sớm đến Phong Vân Lầu đi. Hiện giờ thật ra đã đến lúc dùng đến thực lực của tôi. Tề Thiên của chúng ta còn không tin lá gan của người anh này đúng không?
Diệp Phàm cười cười giơ tay chỉ Tề Thiên.
- Diệp Phàm tôi đến cấp thứ trưởng cũng đánh tới, một mình nhà họ Khổng có thể làm Diệp Phàm tôi nhút nhát sao?
- Ha ha ha..
Tề Thiên đột nhiên cười to, chỉ chỉ Diệp Phàm, cười nói:
- Vẫn là đại ca lợi hại, không ngờ hiểu rõ tính tình của em. Tuy nhiên, một quyền này của anh rất nhẹ, làm choáng tôi nhưng tay chân của tôi không thể chịu được công kích của một cao thủ thập đẳng đấy.
- Cậu đó, không tin thử xem. Một cái bĩu môi thôi tôi cũng biết cậu muốn kéo cái gì?
Diệp Phàm gật đầu.
- Với tính cách của cậu, hơn nữa việc này xảy ra với Liễu Nguyệt mặc dù có thể gây phiền toái đến chú Tề, nhưng cậu cũng phải làm. Hơn nữa, tôi có lẽ cậu sẽ không quang minh chính đại đi bắt Khổng Phát. Dùng cách dấu tay đi.
- Ôi, đại ca chính là lão đại, không ngờ anh nói đúng thế.
Tề Thiên thở dài, tỏ vẻ không biết làm gì.
- Đúng rồi, cậu không phải nghi ngờ năm người kia là cao thủ tứ đẳng sao? Việc này có xác định không?
Diệp Phàm hỏi.
- Người xui xẻo bị bắt bản lĩnh không cao, tôi đã thử rồi, người này nhiều nhất chỉ nhất nhị đẳng khai nguyên thôi. Tuy nhiên, người này cũng đã từng làm không ít chuyện xấu.
Trước kia là một vệ sĩ cho chủ mỏ than. Lợi hại hơn so với người bình thường nhiều lắm.
Hơn nữa, theo Ngô Lợi Đống dặn bọn họ là người lợi hại nhất là Lưu Cường.
Tuy nhiên, người này cũng không có tiếng tăm gì. Chẳng qua Ngô Lợi Đống biết sự lợi hại của y, trước kia đã từng xảy ra xung đột, y một cước đã làm gãy chân Ngô Lợi Đống rồi.
Hơn nữa, Ngô Lợi Đống còn nói, ngày đó tấn công Liễu Nguyệt Lưu Cường cũng không dùng nhiều công sức, hình như có ý tứ vui đùa với hai người thanh niên kia.
Sau đó không thể tưởng tượng được người phụ nữ lại có súng. Lưu Cường cũng hoảng sợ, nếu không đã giải quyết xong người phụ nữ đó rồi.
Tề Thiên nói.
- Lưu Cường có lẽ có tứ đẳng khai nguyên thân thủ.
Diệp Phàm gật đầu.
- Không đúng, đại ca, anh nói thế không đúng.
Tề Thiên nhìn nhìn Diệp Phàm, dường như hiểu rõ. Ánh mắt y có chút kỳ lạ.
- Ha ha, nếu thật sự là tứ đẳng, ta có thể tranh thủ một chút, ra sức vì nước nhà là nên làm. Hơn nữa có lấy công chuộc tội có phải là tốt không? Trước tiên điều tra thêm về người này mới được.
Diệp Phàm cười nói, sau đó nhíu mày:
- Tuy nhiên, bản lĩnh của tên này cao thế, cậu có thể cử người đi không? Chẳng lẽ trong sư đoàn cậu có cao thủ tứ đẳng?