Những điêu khắc trên lan can đều là những bức ảnh đẹp, có thể do nhiều người sờ vào là thời gian cũng đã lâu rồi nên bề mặt rất bóng. Còn có thể phản quang dưới ánh điện đường.
Có thể do Chu Xương Trung đã thông báo trước nên khi nãy đi gần cầu thấy có một đám người vội vàng tới.
Trong đó đi đầu là một người có khuôn mặt gầy, dài. Trên người khoác chiếc áo choàng đỏ của thương nhân thời Thanh mặc, đi giày da có hoa văn, dưới cằm có chòm râu, một điển hình cho thương nhân phương bắc Mãn Thanh.
Còn sau ông ấy toàn là những người mặc áo jacket, áo lông hiện đại. Diệp Phàm vừa nhìn đã biết người đứng đầu đó là ông già Hoa Đông Thành.
- Trợ lý Diệp tới rồi, Hoa mỗ tôi không tiếp đón từ xa được, thất lễ, thất lễ rồi.
Hoa Đông Thành chắp tay, nói lời khách sáo xin lỗi. Nhưng Diệp Phàm lại không thấy trên mặt ông ta có vẻ gì là xin lỗi cả.
- Làm phiền chú Hoa rồi, Diệp Phàm tôi không gửi thiệp mà mạo muội đến thăm, tôi mới thất lễ.
Diệp Phàm cũng khách sáo chắp tay nói lại. Cảm thấy nói khách sáo với ông lão này cứ thấy có cảm giác như đang diễn phim cổ điển.
Sau khi hai bên đã khách sáo chào hỏi nhau, một đoàn người từ cầu đi về nhà họ Hoa.
- Chú Hoa, Nguyệt Hồ này bảo vệ rất tốt đấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Bảo vệ?
Hoa Đông Thành nhìn Diệp Phàm có vẻ không hiểu gì cả. Người thanh niên bên cạnh vội vàng giải thích:
- Cha, ý trợ lý Diệp nói nước trong hồ nhà chúng ta rất sạch sẽ, trong suốt.
Người thanh niên nói xong liền nhìn Diệp Phàm rồi lại nói:
- Thực ra nước ở hồ này không cần phải bảo vệ bởi vì tổ tông nhà họ Hoa đã có quy định. Vì thế thế hệ sau của nhà họ Hoa đều phải tuân thủ theo. Nguyệt Hồ là Thánh địa của nhà họ Hoa, không cho phép bất kỳ ai vất gì vào hay làm ô nhiễm nước.
Ngay cả đến tắm cũng không được, vì vậy mà mấy trăm năm đến nay nước trong hồ vẫn giữ được phong mạo như trước.
Điều này rất ít gặp trong thời buổi hiện đại như giờ. Mặc dù nhà chúng tôi làm xưởng, có khi cống thoát nước bị chặn lại, đã góp ý bơm nước vào rồi lại tháo nước đi.
Nhưng cha tôi không đồng ý. Đã làm một đường ống dài và máy bơm nước loại lớn để đưa nước thải ra tận xa, để bảo vệ Nguyệt Hồ.
- Chú Hoa thật có tâm, nếu như ai ai cũng có tâm giữ gìn như chú Hoa thì trái đất này của chúng ta đã sạch sẽ hơn nhiều.
Diệp Phàm cảm thán một câu, nói câu này cũng là lúc đến biệt thự lớn của nhà họ Hoa.
Nhìn từ xa thì không biết, đến gần mới giật mình.
Biệt thự này thật rộng lớn, toàn bộ bên ngoài là đá màu trắng có kèm hoa văn hợp thành. Cao khoảng 6 mét, 4 góc có 4 lầu nhỏ, nghe nói là pháo đài phòng thổ phỉ.
Mà tường cũng không phải là tường đơn, mà giống như tường thành, rộng khoảng 1,5 mét.
- Chú Hoa, nhà của chú như tường đồng vách sắt vậy.
Diệp Phàm cười nói.
- Không dám, không dám. Nhưng cũng kiên cố lắm. Trước giải phóng, có một lần thổ phỉ Ngõa Sơn – Trần Điêu dẫn khoảng trăm người định vào cướp nhà chúng tôi. Cuối cùng tấn công khoảng 2 giờ đồng hồ liền chịu thua, bỏ cuộc.
Mà bọn thổ phỉ bị bảo vệ nhà chúng tôi đánh chết mười mấy người. Trợ lý Diệp, anh xem, trên tường đá này có biết bao viên đạn thành những hố nhỏ kia.
Ngày trước trong 4 chòi nhỏ còn có pháo. Trong nhà có giếng nước, hàng năm giữ lại cả nử năm lương thực và những đồ dùng sinh hoạt.
Nên có bị bao vây nửa năm cũng không sao.
Hoa Đông Thành có vẻ đắc ý, sờ chòm râu, cười nói.
Tường vây bên trong có mấy cái giếng đan xen nhau. Diệp Phàm cùng mọi người bước vào đại sảnh. Sảnh rất cao, rộng. Xà ngang ở giữa là một cây gỗ lớn, bên trong sảnh có mấy chục chiếc ghế bành.
Hoa Đông Thành mời DIệp Phàm vào chỗ ngồi của khách. Còn các đồng chí đi cùng Diệp Phàm ngồi ở một bên. Người nhà họ Hoa ngồi ở bên còn lại, trông cứ như trong hội nghị ấy. Chỉ có khác là không có bàn họp thôi.
Chỗ này không nhỏ chút nào. Diệp Phàm hừ lạnh trong lòng một tiếng, nhẹ nhàng cầm lấy chén trà, cầm lấy nắp nhẹ nhàng gạt lên trên mặt chén một cái. Phát ra một tiếng xoảng nhẹ sau mới nhấp vào miệng.
- Chú Hoa, nhà họ Hoa chú, người thì phồn thịnh, làm ăn thì tiền vào như nước. Thật sự là rất đáng mừng.
Diệp Phàm đương nhiên phải tang bốc lão già này chút đã chứ.
- Ha ha, nhà họ Hoa chúng tôi làm ăn đã có cả hơn năm trăm năm lịch sử rồi. Có năm nào mà Hoàng Cung không đến nhà chúng tôi để đặt những sản phẩm da tốt đâu.
Tuần phủ Tấn Lĩnh ngày trước vì muốn có mấy bộ áo da mà phải đến nhà chúng tôi hỏi thăm đấy.
Nhưng, khi đó có quy định nghiêm ngặt. Loại da nào chỉ để cho các quan viên có phẩm chất nào mặc, không được làm hỗn loạn. Nếu vi phạm quy định sẽ bị chặt đầu.
Cho nên, có người dù có tiền nhưng nhà họ Hoa chúng tôi cũng không dám lấy loại da làm áo cho Hoàng Cung để làm cho người ta được.
Nhưng, những loại da chỉ hơi kém một chút thì nhà họ Hoa chúng tôi làm đúng là cung không đủ cầu. Có cả những thương nhân Hàng Châu cũng đến nhà chúng tôi để yêu cầu làm áo da.
Hoa Đông Thành đúng là không hiểu được khiêm tốn, nói rất là hống hách.
Đó đều là lịch sử đã qua. Lão già ông còn đang sống trong huy hoàng mà cha ông của ông tạo ra, thế mà còn ra oai gì chứ. Diệp Phàm thầm oán trách lão già này một câu.
Hắn ta liền tươi cười vui vẻ nói:
- Từ thời cổ đến trước giải phóng nhà họ Hoa kinh doanh đều rất gặp thời, hy vọng hiện tại công việc làm ăn buôn bán của nhà họ Hoa sẽ vẫn không ngừng phát triển. Chú Hoa, chúc mừng chú.
Diệp Phàm đang đào hố để bức Hoa Đông Thành, đối với tình hình buôn bán hiện tại Hoa Đông Thành nên có những nhận thức tỉnh táo.
- Trợ lý Diệp, nói thực, việc kinh doanh nhà chúng tôi cũng không kém, mặc dù giá da của nhà chúng tôi có cao gấp đôi nhà người khác nhưng vẫn cung không đủ cầu.
Nhưng, theo tỉ lệ chiếm cổ phần ở thị trường thì có thể nói là có giảm bớt. Hiện có một vài nhà máy làm ẩu, làm ảnh hưởng đến uy tín về đồ da của Phong Châu chúng tôi.
Theo lý mà nói thì chính quyền cũng phải phân công quản lý thị trường da, và cũng phải quản lý tình trạng nhân công trong ngành.
Loại bỏ những loại do không đủ chất lượng, để da của Phong Châu có một diện mạo mới.
Bằng không cứ để tiếp tục như vậy thì thương nhân bên ngoài sẽ không còn tin tưởng với hàng da Phong Châu nữa. Thấy cảnh này, Hoa Đông Thành tôi rất đau lòng.
Không ngờ Hoa Đông Thành lại nói ra những điều đó. Từ lời nói của ông ta mà Diệp Phàm nghĩ lão già này đâu có "già". Là một ông lão thông minh.
- Chú Hoa, hàng da cũng phân biệt tầng thứ, đẳng cấp mà. Ví dụ như hàng da mà nhà họ Hoa làm ra có thể nói là loại hàng hiệu, hàng chuẩn, hàng loại ưu.
Còn hàng của những nhà khác là hàng loại thứ nhưng người ta sản xuất số lượng nhiều hơn, giá cả của người ta rẻ hơn. Da của nhà chú dù chất lượng tốt nhưng giá lại không rẻ chút nào.
Mà nói về số lượng thì chắc chắn cũng không chiếm ưu thế. Nhà họ Hoa là nghề da mấy chục năm rồi, nên phải có những nhận thức rõ về thi trường.
Ngành sản xuất da của Phong Châu cần tự mình tạo một thị trường riêng, phải đoàn kết hợp tác mới được, bằng không sẽ tự hại mình…
Diệp Phàm nhân cơ hội đưa ra tính toán của mình.
- Hợp tác, bọn họ không đủ tư cách. Nếu trợ lý Diệp tìm ra nhà nào làm da có được chất liệu của tín vật Ngự Tứ, thì Hoa Đông Thành tôi sẽ hợp tác với họ.
Hoa Đông Thành có vẻ ngạo mạn nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Còn trai Hoa Đông Thành là Hoa Hướng Bắc vội vàng cười giải thích:
- Trợ lý Diệp, ý cha tôi lo lắng mới đầu hợp tác thì vàng thau lẫn lộn, sau rồi không những không hợp tác tốt mà còn làm mất đi cả danh tiếng của nhà chúng tôi.
Đối với vấn đề hợp tác, không phải cha tôi không suy xét nhưng chủ yếu là điều kiện và thời cơ còn chưa đến.
Cho đến hiện nay chúng tôi vẫn xử lý da bằng phương pháp thủ công truyền thống, đó là bởi vì hàng trăm năm nay nhà họ Hoa chúng tôi đã tạo ra một trình tự làm da thủ công hoàn chỉnh.
Về kỹ thuật, hợp tác thế nào, cũng nhất định không đưa phương pháp truyền thống đi hợp tác. Thời buổi hiện nay tuy nói chú ý hợp tác nhưng cơ mật thương nghiệp vẫn quan trọng.
Nói cách khác, tại sao phải nói cho bọn họ kỹ thuật để rồi như vạch điểm yếu ra cho người ta nắm bắt.
Cũng giống như phần mềm của Microsoft, chúng ta hoàn toàn không nắm được, những thứ mà chúng ta làm đương nhiên không bằng người ta.
Dựa vào chip. Máy tính mà dùng chip của họ đều phải mất tiền. Đây gọi là tác dụng của bí mật thương nghiệp. là mấu chốt để doanh nghiệp tồn tại.
Bởi vậy, nếu như chúng tôi đưa ra kỹ thuật, cũng như vậy nhà họ Hoa sẽ mất đi bức bình phong cứng nhất, sẽ phải dựa vào gì để đứng vững ở đất Phong Châu này?
- Đúng vậy, ngày trước lãnh đạo khu cũng đã tìm đến nhà chúng tôi. Không phải chúng tôi làm trái lại lãnh đạo, không hợp tác.
Mà vấn đề là tác hại của hợp tác quá lớn, một khi hợp tác là mất đi xưởng, làm mất đi danh phận là nơi xử lý da tốt nhất ở Phong Châu.
Hơn nữa, những năm gần đây, mặc dù quy mô của chúng tôi không mở rộng nhưng việc kinh doanh của chúng tôi vẫn rực cháy.
Mỗi một thành viên thế hệ sau của họ Hoa đều thấy tự hào. Mà da của nhà chúng tôi đang ngày càng cung không đủ cầu, vẫn giữ như cũ.
Chúng tôi cũng đã bàn bạc rồi, cứ tiếp tục duy trì như vậy thì hàng da của chúng tôi vẫn đứng vững tại Phong Châu.
Về mặt chất lượng vẫn sẽ lad trào lưu thu hút sản xuất da ở Phong Châu.
Lúc này một ông lão đeo kính nhà họ Hoa cũng lên nói. Diệp Phàm biết người này là Hoa Duy Nhất, em trai của Hoa Đông Thành, cũng là người kiên định và ủng hộ sự nghiệp của Hoa Đông Thành.
- Ha ha, thời đại không giống nhau rồi. Giờ làm kinh doanh không những phải đề cao chất lượng mà còn cả về số lượng nữa. Chỉ có chất lượng mà không có số lượng thì không thể thành sức cạnh tranh lớn được.
Chỉ có số lượng mà không có chất lượng, thì kết quả sẽ bị người khác áp chế, cũng không thành sức cạnh tranh lớn được.
Giữa hai cái này không thể thiếu cái nào được. nếu nhà họ Hoa có thể đứng lên kêu gọi sản xuất da của Phong Châu cùng nhau đứng lên.
Chưa biết chừng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì tên tuổi của hàng da nơi đây cũng có thể cạnh tranh cả với hàng da của Pháp.
Như vậy mới không để hàng của nước ngoài vào lấn át hàng trong nước ta. Hàng da của Phong Châu có thể xuất sang nước ngoài, ra thị trường quốc tế.
Mà tập đoàn da nổi tiếng Pháp là một cơ hội lớn. chú Hoa, sao chú không suy xét điểm này?
Đây là cơ hội tuyệt hảo để quảng bá da của nhà họ Hoa ra thế giới, còn nói về phương diện kỹ thuật, hoàn toàn có cách giải quyết phù hợp.
Kỹ thuật này vẫn là của nhà họ Hoa chứ không phải của người khác.
Lúc này Chu Xương Trung nói.