Quan Thuật

Chương 2636: Diệp Phàm lớn mặt cỡ nào



- Tôi đảm bảo chuyện con đường sẽ được giải quyết, lẽ nào Chủ tịch Chu lại không tin tôi sao?

Diệp Phàm nhìn Chủ tịch Chu nói.

- Được, tôi tin trợ lý Diệp là một cán bộ đáng tin cậy.

Chu Do Tiếu gật đầu nói.

- Lần khảo sát này chủ tịch Chu cũng đã tính cả rồi và tổ đánh giá của các anh cũng đã đánh giá qua.

Hơn nữa để đưa thị trường da Phong Châu ngày càng mở rộng, nên phải bỏ công sức lớn. Phong Châu hình thành một sản phẩm da với quy mô nhất định cũng chỉ là sớm muộn thôi.

Hơn nữa, chúng tôi vừa thành lập tập đoàn Phong Thiên đã có tiền mặt là hơn 2 tỷ, cộng thêm vốn cố định thì cũng không dưới 3 tỷ.

Quy hoạch của chúng tôi không nhỏ, nhưng không biết ban đầu chủ tịch Chu có thể đầu tư bao nhiêu cho Phong Thiên?

Mức vốn đầu tư của chủ tịch Chu cho dây chuyền sản xuất của chúng tôi có ý nghĩa lớn lao đối với thời kỳ phát triển cao độ.

Diệp Phàm có ý thăm dò.

- Việc này chúng tôi phải khảo sát xong mới có được đáp án cho các anh.

Chu Do Tiếu vẫn có ý đưa đẩy.

- Chủ tịch Chu, người ta đều là người biết chuyện. Nói thực, vốn dĩ quy hoạch đoạn đường này của Phong Châu là đường hai chiều, 4 làn xe, rộn 12 mét.

Tôi tính mở rộng thêm một chút nữa. Sẽ biến thành đường hai chiều, 4 làn xe và rộng 16 mét. Ở giữa có dải phân cách trồng cây xanh rộng 1 mét, xây dựng dựa trên quy hoạch đường cao tốc sơ cấp.

Đương nhiên, đường vẫn là đường cấp hai, chỉ là đẳng cấp cao hơn đường cấp hai bình thường tí thôi. Tốc độ đi xe cũng nhanh hơn.

Tất cả những việc này đều cần phải trình bày lên lãnh đạo Tỉnh đầy đủ lý do mới được. Mà quan trọng nhất cũng phải báo cáo lên tỉnh xem tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân có thể đầu tư bao nhiêu.

Nếu như đầu tư lớn thì chứng tỏ sau này quy mô tập đoàn Phong Thiên cũng rất lớn. Và tiềm lực phát triển cũng sẽ lên như thuyền gặp nước. Trên tỉnh thấy được tiềm năng lớn như vậy cũng sẽ ra sức mà làm tốt con đường này.

Nếu không Tỉnh ủy sẽ thấy như vậy không đáng, không tính toán được, thậm chí là không có hứng thú nữa.

Để lát nữa tôi sẽ về tỉnh, sáng sớm ngày mai có thể báo cáo những yêu cầu của chủ tịch Chu cho Tỉnh.

Diệp Phàm chân thành nói:

- Và dù mới quen biết Chủ tịch Chu không lâu.

Nhưng chúng ta đã hợp tác tương đối vui vẻ đúng không? Không phải chúng ta đã từng hợp tác rồi sao, vì thế, tôi hy vọng sẽ có nhiều cơ hội hợp tác lâu dài như thế này.

Chủ tịch có thể thấy Diệp Phàm tôi là một người bạn đáng để tin cậy. Ông nghĩ sao thưa chủ tịch?

Diệp Phàm nói.

- Theo như đầu tư vậy, thì chi phí cho con đường đó chắc không ít. Trợ lý Diệp, về kinh tế, hay các mặt khác của tỉnh Tấn lĩnh đều không đứng ở thứ hạng cao trong cả nước. Thực tế mà nói, có thể là ở hạng dưới mức trung.

Không phải nói đến các anh, ngay như ở các vùng duyên hải mà làm đường cấp hai thì cũng tương đối khó rồi.

Tôi muốn hỏi trợ lý Diệp chút. Khoảng cách ngắn nhất để đường cấp hai Phong Châu gia nhập vào cao tốc Kinh Ngân là bao nhiêu km?

Tôi chỉ là lo lắng tài chính của các anh không thể làm được điều đó.

Chu Do Tiếu đúng là lợi hại, người ta là chủ tịch cơ mà, anh muốn đùa giỡn thì chính là giỡn trước mặt quan cao rồi.

Hơn nữa trong câu nói của ông ta có ý châm chọc Diệp Phàm đã thổi phồng sự thật, để khiến ông ta tăng số vốn đầu tư.

- Khoảng cách gần nhất để gia nhập vào cao tốc Kinh Ngân có nhập vào đường Hải Mã, khoảng 260km.

Dự án này có thể thực hiện được, bởi vì mặt đường này hơi xấu, mà tốc độ trung bình lái xe là khoảng 50km/h.

260km này nếu đi xe cũng phải 5, 6 tiếng. Theo như tôi nghĩ, 260km này nếu có đi vào sửa chữa lại thì có thể rút ngắn còn 200 km.

Bởi vì nếu quy hoạch lại thì đường sẽ rộng ra và thẳng hơn nhiều. Hơn nữa xe có thể chạy với tốc độ từ 60 đến 80km/h.

Chỉ mất hai tiếng rưỡi là có thể từ Phong Châu ra đến cao tốc Kinh Ngân rồi. Do đó có thể tiết kiệm được thời gian, đẩy mạnh vận lực của đường.

Đối với tập đoàn Phong Thiên mà nói có thể tiết kiệm được giá thành, và nâng cao lợi ích. Con đường này đến thẳng tập đoàn Phong Thiên.

Cho nên, tập đoàn Phong Thiên nằm trên đường này cũng là có ý này đúng không?

Diệp Phàm phải nói để chủ tịch Chu phải đồng ý mới được.

- Trợ lý Diệp đoán sắc xuất của con đường này là bao nhiêu. Tôi muốn nghe lời nói thật, bằng không rất khó để tôi đưa ra số vốn đầu tư.

Chu Do Tiếu nghiêm mặt nói.

- 50%.

Diệp Phàm nói.

- Được, người ta nói rằng cán bộ nước anh đều có kiểu nói khoác lên, điểm này tôi cũng tin tưởng. Trợ lý Diệp đã nói là 50% thì tức là thành 80% rồi.

Như vậy đi, tôi sẽ đầu tư tiền mặt cho tập đoàn Phong Thiên không dưới 800 triệu. Đương nhiên, con số cụ thể phải xem xem sau khi bàn bạc về tập đoàn sẽ định được.

Trước mắt tôi chỉ đưa ra con số bước đầu. Còn về con đường tôi có thể khẳng định sẽ trả lời cụ thể. Nhưng sẽ là phương thức quyên khoản.

Hơn nữa, tập đoàn Phong Thiên thành lập ra sẽ do ông Hoa Đông Thành làm người chèo lái, còn phải nói với ông ta và cả nhà họ Đằng xem xem xác định quyên bao nhiêu.

Đương nhiên, trợ lý Diệp cũng không thể kỳ vọng quá cao. Dù sao cũng là quyên khoản chứ không phải đầu tư. Vì thế cũng không thể là quá nhiều đúng không?

Chu Do Tiếu nhìn Diệp Phàm nói:

- Thực ra, nói như các nói của nước các anh là nói trắng ra, quyên khoản cho tập đoàn Phong Thiên cũng chính là xem bản lĩnh của trợ lý Diệp. Đương nhiên trợ lý Diệp lớn mặt thế nào tôi không tính, để xem xem hai nhà Hoa – Đằng sẽ có cách nói sao.

Chu Do Tiếu nói xong đột nhiên mỉm cười, không ngờ lại nhắc đến Diệp Phàm.

- Ha ha, chủ tịch thấy mặt mũi Diệp Phàm đáng bao nhiêu?

Diệp Phàm cũng cười, pha trò.

- Cái này không có cách nào mà tính được, nếu tôi là chủ tịch của Phong Thiên thì đương nhiên rồi, tôi thừa nhận mặt của anh lớn. Nhưng… giờ tôi không thể trả lời. Theo cổ phần thì tôi sẽ là người có ít cổ phần nhất sau hai nhà họ Hoa – Đằng kia.

Chu Do Tiếu nhìn Diệp Phàm cười.

- Chủ tịch Chu phải cho người làm chủ tịch của Phong Thiên mới đúng. Phải để chủ tịch ra thái độ thế mới đúng.

Diệp Phàm cũng nói chuyện tào lao chút.

- Thái độ phải căn cứ vào lợi nhuận và điều kiện. Người làm ăn sẽ theo đuổi lợi ích đầu tiên, tôi không hề che giấu điểm này gì cả. Kiếm được tiền là thành quả lớn nhất của người làm ăn.

Ý của Chu Do Tiếu là phải nhìn lại.

Con cáo già này đúng là quá giảo hoạt. Trong lòng Diệp Phàm lẩm bẩm một tiếng.

Tiễn Chu Do Tiếu xong Diệp Phàm bèn nói lại chuyện này cho trưởng ban thư ký Đỗ, cô ta cũng cảm thấy việc này rất nặng nề. Vì thế ủng hộ Diệp Phàm nhanh chóng về Tỉnh để nói về chuyện xây dựng đường.

Diệp Phàm lại thu dọn hành lý lên đường.

Về đến tỉnh cũng là 2 giờ sáng.

Hắn ta bất chấp mệt mỏi, nửa đêm đến gọi cửa nhà Tề Chấn Đào, trình bày cụ thể sự việc.

Tề Chấn Đào nghe xong cũng trầm tư. Mãi lâu sau mới dập điếu thuốc nói:

- Nếu như làm đường rộng 16 mét mà ở giữa còn có dải phân cách cây xanh thì phải cần bao nhiêu tiền?

Vốn dĩ tỉnh cũng muốn năm nay quy hoạch con đường và tập đoàn Phong Thiên lại.

Quy hoạch đường rộng chứng 10 mét, 10 mét này là bao gồm cả hai mét bên đường. Còn thực ra đường chỉ rộng 8 mét thôi. Như vậy có thể coi là đường cấp hai loại thấp.

Nhưng chi phí cho con đường rộng 10 mét đã được bên chuyên môn tính toán là phải đến 350 triệu.

Giờ cậu nói đến đường rộng những 16 mét, thì 350 triệu đương nhiên không đủ. Ít nhất cũng phải 600 triệu mới được.

Mà con đường 10 mét tỉnh ủy cho họp để bàn bạc, còn chưa có cách nào làm được.

Quan trọng là tiền sẽ ở đâu ra, gần 400 triệu. Chỉ dựa vào tài chính của tỉnh ta thì không thể làm được.

Mà nếu vay từ ngân hàng thì phải trả lãi cũng không phải là một phương pháp hay.

Chỉ là thao tác sẽ khó khăn, Gần đây chính sách của nhà nước có chút đổi mới. Phương án thu phí đường cấp hai đã bắt đầu bị hạ màn.

Nếu như ở mười năm về trước thì còn được. Nhưng giờ chính sách thay đổi rồi. Chúng ra không thể làm trái chính sách được.

Đó chính là phạm tội lớn, các lãnh đạo trong chính quyền Tỉnh ủy đều hiểu rõ mối quan hệ trong đó, phương pháp này rất khó giải quyết.

Hơn nữa cộng thêm việc này có tiến hành cũng phức tạp, nên mức độ khó khăn lại càng tăng thêm.

Tôi cũng nói thật với cậu chuyện này. Bên tài chính có thể trợ giúp cho con đường này nhiều nhất là 50 triệu, 300 triệu còn lại trong quy hoạch thì Phong Châu cũng phải bỏ ra 100 triệu.

Còn lại 200 triệu thì do Phong Châu các anh tự tìm cách mà kêu gọi.

Còn nói về phần kêu gọi vốn để bù vào chỗ còn thiếu thì đó là việc riêng của Phong Châu. Trên Tỉnh không phải chuyện gì cũng lo cả. Như thế không phải là khiến những người làm lãnh đạo như chúng ta mệt chết sao.

Cho nên, Diệp Phàm, cậu cần phải suy xét cho kỹ. Bằng không sẽ không giải quyết nổi.

- Tôi biết là khó, nhưng có thể đa dạng con đường kêu gọi vốn. Bên tài chính của tỉnh ủng hộ một ít, Phong Châu đưa ra một ít, và đề nghị lên cấp trên một ít, còn lại chủ yếu là vay từ ngân hàng. Nhân dân có thể đóng góp cổ phần. Hợp tất cả những kênh này vào thì cũng có thể có mấy trăm triệu.

Diệp Phàm nói.

- Như vậy đi, sáng sớm mai tôi sẽ đến nói với Bí thư La. Mở cuộc họp với các lãnh đạo có liên quan trong tỉnh cùng với những chuyên gia.

Cậu sẽ nói lại một lượt thật chi tiết sự việc này. Có thể được hay không phải xem tài của cậu, chuẩn bị kỹ càng và tài liệu cũng kỹ càng vào. Cần phải nói có lực mới được.

Nói thật, con đường cấp hai cao cấp vậy thì đến cả chú Tề này cũng khó. Toàn tỉnh lớn như vậy, tỉnh lại không thể chỉ thiên vị cho con đường của mình Phong Châu được đúng không? Text được lấy tại Truyện FULL

Tề Chấn Đào nói thực lòng. Diệp Phàm biết chú Tề đang phân tích, dẫn đường chỉ lối cho hắn.

Đêm đó liền nghỉ ngơi tại nhà Tề Chấn Đào.

Nhưng vừa mói rửa mặt xong thì lại nhận được điện thoại của Phương Khuynh Thành.

- Sao, nhớ anh à?

Diệp Phàm cười đùa nói.

- Nhớ cái đầu anh ấy. Đàn ông có chết hết thì em cũng chả thèm nhớ đến anh.

Phượng Khuynh Thành nói.

- Không nhớ thì đêm hôm sao gọi điện đến. Chắc chắn là giờ đang trên giường không ngủ được rồi. Hay là để anh lập tức về Bắc Kinh tiếp cô nhé. Chúng ta sẽ đến bãi cỏ lần trước chơi.

Diệp Phàm cười bỉ ổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.