Một cơn gió lốc lớn hướng về phía thằn lằn độc, con ranh này không ngờ xoay quanh người Lang Phá Thiên, hơn nữa còn phun một chút khói độc màu đen làm cho Lang Phá Thiên có chút lo thân chưa xong rồi.
- Mày sao tính!
Lang Phá Thiên nhất thời hơi chật vật tức giận.
Rõ ràng bất động, bàn tay chia ra trước sau mãnh liệt đánh tới. Động tác này rất quái dị.
Thằn lằn độc nhất thời quay vòng cong người đến, dù sao cũng là động vật, sao có thể thông minh như người. Mặc dù là Hồ Tuấn Thuyên đã tốn công bồi dưỡng nhưng vẫn là một con vật nhỏ.
Bụp..
Một chưởng lực của Lang Phá Thiên thực sự vỗ vào người thằn lằn độc.
- Kẹp…
Một tiếng kêu giống như tiếng ếch kêu, thằn lằn độc kêu thảm một tiếng, cả người không ngờ nổ tung. Máu tươi màu tím nhuộm khắp phạm vi mười mét quanh mình.
Lang Phá Thiên nhanh chóng cuốn máu độc đi. Tuy nhiên, y vẫn hơi chật vật, tóc rối tung mà trán cũng toát mồ hôi.
- Thế nào Tháp tiên sinh, một con vật cỡ như bàn tay có thể làm cho một cấp dưới lợi hại của anh như thế. xem tại TruyenFull.vn
Đây là các anh có chuẩn bị, nếu không chuẩn bị có thể làm Lang tiên sinh chật vật không chịu nổi đấy.
Thậm chí bị thương cũng là chuyện bình thường mà đây cũng không phải Tiểu bà la mà chúng tôi nôi dưỡng khả năng tấn công mạnh nhất.
Nói cho các anh biết, khả năng tấn công của nó vẫn chưa đến Bà la vương mà chúng tôi bồi dưỡng.
Nếu Ba là vương của chúng tôi ra này, Lang tiên sinh có thể bị thương nặng.
Hồ Tuấn Thuyên vô cùng tự tin.
- Hẳn các cậu không chỉ nuôi dưỡng thằn lằn độc này thôi đúng không. Ví dụ như còn có cả rắn độc.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói cũng không có chút lo lắng nào.
Hồ Tuấn Thuyên không khỏi sửng sốt, cảm thấy tinh thần người này thật đúng là vững chắc. Vì thế nói:
- Đó là đương nhiên Tiểu bà la chỉ là một trong số các vũ khí mà chúng tôi nuôi dưỡng thôi.
Tháp tiên sinh không tin tôi có thể lấy một con ra để giao đấu với anh. Đương nhiên, con này lợi hại hơn con kia nhiều lắm.
Chuyện này tôi phải nói trước một chút, nếu Tháp tiên sinh bị thương thì ảnh hưởng đến trận đấu với Không Trạch Nhất Lang ngày mai.
Hay là trước trận đấu anh suy nghĩ cẩn thận một chút xem có muốn thử không?
- Thật sao, vậy thử xem, tôi cũng tò mò rồi.
Diệp Phàm hừ một tiếng từ lỗ mũi.
- Tuýt…
Lần này Hồ Tuấn Thuyên tuýt một tiếng còi miệng, tuy nhiên, hiển nhiên hình như không hiệu quả. Bởi vì không có vật nào đột nhiên xuất hiện như thằn lằn độc.
- Làm gì thế?
Đường Thành có chút không kiên nhẫn đùa.
- Nó đến đấy.
Diệp Phàm đột nhiên duỗi ngón tay chỉ ra phía bên trái, mọi người giương mắt lên nhìn lập tức há hốc mồm.
Nào có độc trùng mãnh thú gì, không phải là một con chuồn chuồn bay tới sao.
Chỉ là con vật này lớn hơn con chuồn chuồn một chút, có lẽ là được ăn uống tốt. Con chuồn chuồn này có thể có năng lực tấn công gì, Tháp tiên sinh không đánh gục nó thì bằng không nhanh về nhà mua đậu phụ đâm đầu tự tử, miễn cho mất mặt xấu hổ.
Xuỵt xuỵt…
Diệp Phàm hơi trợn mắt, đôi mắt ưng phát hiện con chuồn chuồn này có thể phát ra sóng âm giống như con dơi.
Sóng âm này tai người không nghe thấy, Diệp Phàm có đôi mắt ưng mới có thể phân biệt được.
Chiếc miệng nhỏ như vậy của con chuồn chuồn phát ra sóng làm không trung run lên, lập tức phân tán thành rất nhiều giống như sợi lông hướng về phía Diệp Phàm.
Thứ này có ích lợi gì, Diệp Phàm có chút khinh thường ngẫm nghĩ một chút tùy tay dùng một chưởng quét về phía sóng lông. Dưới sự tấn công mạnh mẽ của nội khí tin tưởng rằng sóng này không chịu nổi một kích.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm có chút tức giận là một chưởng lực mạnh mẽ như vậy không ngờ không thể làm sóng những cọng lông này ngừng lại.
Dường như thứ này không phải là một vật mà chỉ là một bóng dáng hư ảo, nối khí đương nhiên không ảnh hưởng đến nó.
Mắt thấy những sợi long này sẽ đến bên mình, Diệp Phàm không có cách nào đành phải quay vòng ba vòng lui ra phía sau. Giơ tay khẽ đánh về phía con chuồn chuồn- chặt đầu thôi!
Tuy nhiên, thế nào chỉ là một chuồn chuồn không ngờ không chút ngu ngốc, linh hoạt thật sự, nó đột nhiên quay đầu một chút đã đi xuống sàn nhà há mồm nhìn Diệp Phàm lại thổi ra sóng âm.
Lần này sóng âm không phải mưa bụi mà là một nhúm, có sợi to như sợi len. Nhanh hơn điện đã đến trước mặt Diệp Phàm.
Mẹ kiếp, sóng âm cũng có thể dùng như thế, thật sự được mở rộng tầm mắt. Diệp Phàm đứng thẳng chỉ hướng lên cao một chút, trong nháy mắt thi triển thủy công trước mặt xuất hiện một bước tường nước.
Sóng âm kia chui vào bên trong bức tường nước, Diệp Phàm đột nhiên thu hẹp nội tức, bức tường nước trở nên lạnh biến thành khối băng làm cho sóng âm đóng băng không ra được ngoài.
Diệp Phàm tùy thế bắn ra một quả đạn bằng nước về phía chuồn chuồn. Chuồn chuồn dường như cảm thấy nguy cơ, há một phun một ngụm, một sóng âm hướng về phía đạn nước muốn kéo lấy.
Tuy nhiên, Diệp Phàm là ai, là cao thủ đẳng cấp 11 đỉnh giai. Hồ Tuấn Thuyên nghìn tính vạn tính cũng không tính đến cái này.
Bành…
Một tiếng vang truyền đến, chuồn chuồn lập tức giống như nổ tung. Kỳ thật cũng không nổ tung, mà là bị đạn nước của Diệp Phàm vây quanh cả người. Diệp Phàm khẽ vẩy tay, chuồn chuồn rơi vào trong tay Diệp Phàm.
Hôm nay Hồ Tuấn Thuyên cũng là xui xẻo, bởi vì đụng phải Diệp Phàm có đôi mắt ưng. Nsoi cách khác, con chuồn chuồn này phát ra sóng âm người bình thường không nhìn thấy được.
Con chuồn chuồn này gọi là Hàn sơn Vương, là do con ếch trên núi băng tạp giao với nhện độc tạo thành. Là sát thủ do tập đoàn Trang Chu dùng rất nhiều sức lực bồi dưỡng ra.
Khi tấn công có thể biến sóng âm thành tơ nhiện, hơn nữa mắt thường không nhìn thấy. Đó thật đúng là vũ khí tấn công lợi hại rồi.
Trước kia từng đánh ngã quyền vương mười sao, không thể tưởng tượng được hôm nay thua trước một người quái thai như Diệp Phàm này.
- Hàn Sơn Vương, cũng không tệ lắm, có chút thú vị.
Diệp Phàm mở bàn tay ra nhìn con chuồn chuồn, Diệp Phàm thật ra đã động tâm.
Tập đoàn Trang Chu có đồ vật như vật thật đúng là tốt. Diệp Phàm tất nhiên là muốn lấy được vũ khí bí mật này bồi dưỡng mấy cái, đến lúc đó khi so chiêu với cao thủ không chừng cũng có thể dùng một chút.
Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện con chuồn chuồn này hình như trong suốt, không chú ý rất khó phát hiện. Như vậy thật sự gia tăng năng lực ẩn thân.
Nếu như có thể áp dụng kỹ thuật của tắc kè hoa dung hợp với chỉ của chuồn chuồn này chẳng phải là càng thêm hoàn mỹ sao.
Mấy người lại trở về phòng khách.
Sắc mặt Hồ Tuấn Thuyên có chút trầm xuống, hơn nữa có vẻ lúng túng.
- Hàng rách nát cũng muốn đánh nhau với Tháp thiếu gia, thật đúng là không biết lượng sức rồi.
Lang Phá Thiên bắt đầu châm chọc Hồ Tuấn Thuyên.
- Tháp thiếu gia là cao thủ, Hàn sơn Vương của tôi cũng không kém, anh hỏi Tháp thiếu gia xem có phải năng lực công kích cũng tương đối mạnh không. Tuy nhiên tôi có chút không hiểu, Tháp thiếu gia làm sao phát hiện sự tấn công của nó.
Hồ Tuấn Thuyên vẻ mặt buồn bực nói.
- Ha ha, cậu muốn hỏi rõ ràng. Tuy nhiên, Hàn sơn Vương của cậu tạo ra như thế nào, cậu nói trước cho tôi sau đó chúng ta trao đổi một chút bí mật có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Đây là bí mật tối cao của chúng tôi, cũng là gốc rễ của tập đoàn Trang Chu chúng tôi. Đây cũng là bốn phần lợi nhuận mà tập đoàn chúng tôi thu vào. Cho nên, Tháp thiếu gia, anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết sao?
Hồ Tuấn Thuyên hừ lạnh nói.
- Cũng vậy.
Diệp Phàm thản nhiên khoát tay, hừ nói:
- Tuy nhiên, đồ này của các anh tôi nói khá vô bổ, căn bản không có tác dụng.
Bởi vì tôi có cách đối phó với chúng, bóp chết chúng dễ hơn bóp chết một con kiến.
Nếu tôi đi trên thuyền này một tuần, cậu nghĩ kết quả sẽ như thế nào đây?
- Anh uy hiếp chúng tôi?
Hồ Tuấn Thuyên trở nên đứng đắn, trợn hai mắt nhìn Diệp Phàm.
- Cậu cứ nói đi, đến lúc đó tôi sẽ bỏ sự giám sát chúng, tức là bảo vệ chúng. Không chừng tôi còn có thể kiếm được một số tiền.
Diệp Phàm đứng im vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hồ Tuấn Thuyên.
- Vậy anh cứ thử xem, tôi nghĩ, kết quả chính là lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó chỉ sợ Tháp tiên sinh không xuống được thuyền. Đây chính là phần mộ của tháp tiên sinh.
Hồ Tuấn Thuyên vẻ mặt hung hãn nói.
- Vậy cứ thử xem, nếu đây là phần mộ của tù trưởng tôi thì đây cũng là phần mộ của tập đoàn Trang Chu các cậu.
Tôi có thể chắc chắn, khi Tháp bố Tư tôi ngã xuống rồi, trên đời này một khắc cũng không còn tồn tại tập đoàn Trang Chu.
Bao gồm cả nhà anh cũng trở thành vật chôn theo tôi.
Nếu không tin vậy có thể thử xem.
Diệp Phàm càng hăng lên.
- Hòa khí sinh tài! Hòa khí sinh tài, hai vị ngồi xuống nói chuyện là được. Tôi nghĩ, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được có phải không? Làm gì phải để cho lưỡng bại câu thương, đây đối với hai người đều là chuyện không tốt?
Người quản lý của nhà họ Hồ Gris vội vàng thể hiện kinh nghiệm tuổi tác của mình.
- Đúng vậy, đúng vậy, mọi người ngồi xuống cùng nói chuyện là được làm gì phải như thế. Chúng ta ba bên đang hợp tác đấy.
Khoản tiền lớn vẫn chờ chúng ta đi kiếm, nếu đây trở thành phần mộ thì còn có gì đánh sống.
Chúng ta muốn sống sót, kiếm thật nhiều tiền. Tập đoàn Trang Chu có thứ này tốt lắm, mà Tháp thiếu gia cũng có bí thuật.
Hai người các anh phối hợp chẳng phải có thể kiếm được nhiều tiền hơn sao.
Kiều Nhuế vội vàng ba phải nói.
- Hừ, không phải tôi xem thường cậu, thứ đồ hỏng của các cậu cũng định có ý đồ, nhưng muốn dùng nó để uy hiếp tôi thì các cậu còn quá non.
Không cần nói đến những cái khác, ngay cả chúng tôi mang theo rõ ràng mọi người nhìn thấy cũng không kém như các cậu. Còn nói bí mật, các cậu có của các cậu chẳng lẽ Tù trưởng như tôi sợ không có ai đi theo. Hôm nay tôi muốn cậu nhìn thấy cách của Tháp thiếu gia. Nói khó nghe thì mấy thứ Hàn Sơn Vương Tiểu bà la tôi đã biết từ trước, chỉ là thấy không nguy hiểm gì nên án binh bất động thôi.
Hơn nữa tôi cũng muốn xem rốt cuộc là ai làm những việc này, muốn dùng mánh lới gì.
Cho nên, vẫn chịu đựng không vạch trần. Hôm nay Tháp thiếu gia tôi sẽ cho tập đoàn Trang Chu xem thủ đoạn của tôi là cái gì.
Diệp Phàm đột nhiên rút ra một cây sáo, cây sáo này nhỏ như đầu ngón tay, Diệp Phàm kề sát miệng thổi.