Tôi biết chứ, tôi nắm rất rõ, Tháp thiếu gia đã kí vào khế ước sinh tử. Hôm nay chắc chắn anh ấy sẽ bỏ mạng trên võ đài.
Tháp thiếu gia là người đàn ông đầu tiên của tôi, và cũng sẽ là người đàn ông cuối cùng. Tôi đốt năm ngàn vạn cho anh ấy để anh ấy có đi thượng đế cũng còn có vốn mà hành sự.
Kiều Nhuế Vô Khinh thốt lên với giọng nghẹn ngào.
- Loại người như ông thật không đáng kết giao!
Đường Thành liến nhìn Hồ Tuấn Thuyên rồi nói tiếp:
- Kiều Nhuế, tôi sẽ chuyển lời của cô đến Tháp thiếu gia. Tôi tin rằng anh ấy không dễ gì gục ngã đâu.
- Hừ, tôi là thương nhân, đâu có nhiều chuyện tình cảm như các người. Nếu không thì tôi đã bị lỗ vốn đến cái quần đùi cũng không có mà mặc rồi. Đường Mễ Á, tôi vẫn muốn thử đợi xem người như đến khi Tháp Bố Tư chết thì thuộc hạ kiêm vệ sĩ như ông sẽ tự bảo toàn tính mạng của mình như thế nào.
Hồ Tuấn Thuyên cũng lạnh lùng đáp lại. Lòng dạ ông ta rắn như sắt đá.
- Hồ Tuấn Thuyên, ông nói vậy là có ý gì?
Đường Thành lạnh lùng nhìn lại ông ta, ánh mắt hung dữ như một con sói hoang.
- Ý gì chứ? Không Trạch Bản Tú có tha cho các người không? Đừng tưởng bọn họ ngốc ngếch. Người của Tháp Bố Tư đều đã lọt vào tầm ngắm của nhà Không Trạch cả rồi.
Một khi Tháp Bố Tư ngã xuống thì các người cũng lần lượt đổ gục theo thôi. Không Trạch Bản Tú là người thế nào chứ? Người ta là đại sư sát thủ đó.
Không Trạch Nhất Lang là đứa cháu ông ta yêu thương nhất. Ông ta nhất định sẽ không để yên đâu.
- Kiều Nhuế, nếu cô nộp năm nghìn vạn thì tập đoàn Trang Chu chúng tôi sẽ đảm bảo tính mạng cho cô.
- Tôi không thèm!
Kiều Nhuế Vô Khinh nhổ nước bọt vào mặt Hồ Tuấn Thuyên. Quả nhiên y cũng là kẻ đáng gờm, đưa tay lên lên lau nước bọt trên mặt. Trong tình huống như vậy mà vẫn cười lạnh lùng chứ không hề có bất kì hành động nào đáp trả Kiều Nhuế.
Hai bên đã kí khế ước sinh tử rồi. Khế ước này một khi được kí thì lát nữa lên võ đài có thể tùy tiện làm bừa, có bị đánh chết cũng là chết uổng mà thôi.
Giới võ lâm tuy cũng có luật pháp nhiên kẻ dưới vẫn có quy tắc riêng của họ. Những quy tắc này người trong giang hồ đều tán đồng.
Đến lúc người ta rắc tro cốt anh xuống biển thì có thần tiên mới đoán ra được, lấy đâu ra người trả thù.
Tiếng chiêng lần này vang lên rất chói tai. Người căng thẳng nhất vẫn là Kiều Nhuế Vô Khinh, Đường Thành và Vương Nhân Bàng. Khuôn mặt ba người bọn họ hiện rõ sự buồn bã tột độ.
- Ôi, sao lại hồ đồ thế này.
Lý Khiếu Phong đấm mạnh xuống bàn, chén trà trên bàn đều rơi xuống đất.
Cung Khai Hà đứng trước cảnh chén trà vỡ toang dưới đất cũng không suy nghĩ gì nhiều, đập mạnh tay xuống bàn.
Dưới đôi tay của hai cao thủ võ nghệ, chiếc bàn dần nứt toác ra. Chuyện này cũng không có gì lạ lẫm với các thành viên của Tổ A.
Tất cả mọi ánh mắt đều bất giác đổ dồn về phía mấy chiếc chén đang lăn trên chiếc bàn của trung tâm chỉ huy đó.
- Lúc này có ngăn lại thì cũng không kịp nữa, tiểu Diệp, cậu định làm cái trò gì đây?
Tây Môn Đông Hồng lắc đầu với vẻ mặt khó hiểu.
- Chủ nghĩa anh hùng thôi.
Lan Viễn Kinh lạnh lùng lên tiếng.
- Anh mới là chủ nghĩa anh hùng đó.
Lý Khiếu Phong vô cùng tức giận. Ông ta ên tiêng là do bột phát, tay chỉ về phía Lan Viễn Kim với thái độ bất đồng như thể sắp đánh người ta tới nơi.
- Chủ nghĩa anh hùng, rõ ràng biết là sẽ mất mạng, lão Lan, anh đi thử làm anh hùng sinh tử đó đi.
Đới Thành cũng lạnh lùng đáp trả Lan Viễn Kim.
- Tôi cũng lo lắng cho cậu ta, sao lại có thể như thế được. Người ta nói không hề sai, chủ nghĩa anh hùng thì cũng phải bảo toàn tính mạng hoàn thành nhiệm vụ trước đã thì mới được.
Rõ ràng là Lan Viễn Kim có chút sợ hãi Lý Khiếu Phong.
Nếu ông ta mà dám làm những gì mình nói thì chắc ở cái trung tâm chỉ huy này chẳng có ai dám đứng lên nói vài lời cho chính mình.
Trận đấu khẩu này coi như cũng vô ích, cho dù có phạt Lý Khiếu Phong thì cũng chẳng có tác dụng gì. Dù sao ông ta cũng đã nghỉ hưu, chịu phạt thêm cũng không hề hấn gì.
- Lão Lan, kiệm lời lại đi.
Không ngờ Dương Quốc Đào bình thường rất thân thiết với lão Lan cũng lên tiếng nhắc nhở ông ta. Chuyện này vô cùng hiếm gặp. Kể từ lúc đó, Lan Viễn Kim không còn hé miệng nói nửa lời nào nữa.
- Có chiêu gì thì cứ thoải mái sử dụng đi. Không Trạch Bản Tú ta phải dùng máu của ông để cho thiên hạ biết động vào người nhà Không Trạch đều phải chết.
Không Trạch Bản Tú lạnh lùng cười.
Khí thế ông ta như Radar trên không dồn dập đổ về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm có thể cảm nhận được khí thế đáng sợ đó, dường như có hàng ngàn sợi dây vô hình đáng siết chặt quanh người hắn.
Luồng khí còn lại được phát ra ngoài, lôi đài bỗng rung lên, phát ra những tiếng vang rất đáng sợ.
Tất cả những người quanh đó đều nhốn nháo. Những người ở gần sợ hãi đến mức không còn tự chủ được nữa phải lập tức rút lui.
Vì đã hết chỗ ngồi nên khi người đằng trước lui lại khiến người phía sau cũng phải lui lại theo, võ đài bỗng chổ nên nhốn nháo.
- Đừng có nhốn nháo lên. Võ đài này bọn ta đã dùng lạoi sắt tinh đặc biệt rất kiên cố, các đầu gỗ phủ bên trên cũng là loại thiết mộc đã hàng trăm năm, kết hợp với nhau có thể chịu được sức nặng hàng chục tấn.
Ngô Đại Thuận lên tiếng, đoạn lại tiếp:
- Hơn nữa chúng ta phải tin vào năng lực của những người thi đấu. họ có tỉ thỉ hung hăng hơn nữa thì cũng không thể làm sát thương người xem được. Suốt mấy ngày nay chưa hề có vị khách nào bị thương cả.
- Mẹ kiếp, lần trước Tháp Bố Tư như hóa diên, đánh cho người ta mặt mũi bầm dập ra.
Ai dám chắc là lần này hắn không điên lên như thế nữa. Hơn nữa lượt này lại được dùng binh khí.
Binh khí làm quái gì có mắt. Đến lúc đó chúng tôi biết tính thế nào được.
Có người phía dưới lên tiếng.
- Đúng, đúng, đúng...nghe nói các cao thủ có thể dùng phi tiêu. Lúc đó phi tiêu lại bay loạn lên mà chúng tôi thì có phải lũ nhím đâu.
- Chạy thôi, tôi thấy Tháp Bố Tư lại sắp điên lên rồi.
Thực ra mấy người này đều được Kiều Nhuế ủy thác gây loạn võ đài. Biết đâu trận đấu lại không tiến hành được, có khi lại đem đến cho Tháp Bố Tư một con đường sống.
- Yên tâm, có Không Trạch Bản Tú ta ở đây. Ta có thể đảm bảo sự an toàn của tất cả mọi người. Tháp Bố Tư cũng chỉ là thứ đồ chơi đáng thương trong tay ta mà thôi. Các người cứ chuẩn bị tinh thần mà xem hắn ta hiến máu như thế nào. Hắn chẳng chịu nổi một đòn của Không Trạch Bản Tú ta đâu.
Không Trạch Bản Tú giơ tay lên khoát khoát, tiếng ông tan gay tức khắc lấn áp toàn võ đài.
- Đến lúc chúng tôi mà bị thương thật thì làm thế nào, Không Trạch Bản Tú ông dựa vào cái gì mà dám nói như thế. Nhỡ có chuyện gì ông phủi đít bỏ đi còn chúng tôi thì tìm ai để kêu đây?
Lại có giọng nói từ đám đông vang lên.
- Hừ..
Không Trạch Bản Tú đã bắt đầu tức giận, giơ tay lên khua nhẹ. Một âm thanh lớn vang lên. Tên vừa lên tiếng lúc nãy bị Không Trạch Bản Tú cho một cú tát trời giáng.
- Không Trạch Bản Tú cũng điên rồi, chúng ta chạy đi thôi. Nghe nói một chưởng của người này có thể chém đứt núi mở đường.Dù gì chúng ta cũng đâu phải là đá.
Ngay sau đó lại có người kêu lên.
Cả đám người sôi sục lên.
Bọn họ đều đứng hết dậy chen chúc chạy ra ngoài.
- Yên tâm đi, các người ai mà bị thương thì ta đền gấp triệu lần.
Không Trạch Bản Tú càng tức giận.
- Hàng triệu lần thì cũng có ích gì nữa. Mất mạng rồi thì tiền có tác dụng gì?
Có người lại hét lên.
- Ai còn dám lên tiếng nữa thì Không Trạch Bản Tú ta sẽ xin mạng kẻ đó!
Không Trạch Bản Tú nhất định phải đưa Diệp Phàm lên võ đài nên ông ta quyết không cho ai gây rối cản trở.
- Yên tâm đi, có chúng tôi thì các người không phải lo gì cả.
Chính vào lúc này, một giọng nói từ một góc khác bỗng vang lên.
Cũng với giọng nói ấy, Dạ Đương trượt về phía võ đài. Không lâu sau mấy chục tên vệ sĩ hưng dữ mặc quần áo màu đen, có mang sung bước đến ngồi xuống quanh võ đài.
Đám người kia thấy vậy thì lắng xuống, bình tĩnh trở lại. Bọn họ đều đã gđược chứng kiến năng lực Dạ Đương, cũng không kém cạnh gì do với Không Trạch Bản Tú.
Lại thêm đám người mặc quần áo màu đen và đám súng ống kia nữa, sẽ đảm bảo được rằng tên Tháp Bố Tư có nổi điên lên cũng không làm hại người xem được.
- Không phải là do chúng ta mà tất cả là tại tên Dạ Đương đó.Thật đáng hận!
Kiều Nhuế Vô Khinh tức giận.
Thịch...
Lão Diệp cũng không khách khí nữa, chưởng Hắc Hổ Đào Tâm đầu tiên đã dùng đến tám phần sức lực công kích trực tiếp vào Không Trạch Bản Tú.
Tiếng nổ vang lên rồi cả võ đại lại rung. Không Trạch Bản Tú chi giơ tay phải lên đặt xuống là lão Diệp bỗng trở nên khó khắn, như thể vừa bị một cánh tay vô hình nhấc lên hơn hai chục mét rồi lại ném trả lại võ đài.
Sàn võ đài làm bằng thiết mộc đó bị cái mông Diệp Phàm đặt xuống như là cái vung đạy mộc chiếc ổ lớn.
Khóe miệng Kiều Phong Vô Khinh rung lên, không dám nhìn tiếp nữa.
- Ôi, không chịu nổi một đòn thật..
Hồ Tuấn Thuyên buồn bã lên tiếng.
Lúc này những âm thanh kì lạ vang lên từ phía lôi đài. Kiều Nhuế Vô Khinh ngước mắt lên nhìn thì phát hiện ra Tháp Bố Tư đang xoay tròn trong không trung như chiếc chong chóng. Mà người điều khiến cái chong chóng này không ai khác chính là Không Trạch Bản Tú.
Tay phải của ông ta chỉ làm động tác quay quay là Tháp Bố Tư đã không điều khiển được cơ thể mình, lập tức biến thành một chiếc chong chóng sống. Tay chân giơ ra chẳng khác nào cánh chong chóng.
Cái chong chóng sống càng ngày càng quay nhanh hơn, khiến không khí xung quanh bị cuốn thao tạo thành một luồng xoáy, phát ra thứ âm thanh kì quái.
Mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng ở bốn góc lôi đài bị luồng xoáy này thổi cho không đứng vững được. Cả thân hình cũng lắc lư chuyển động.
Những người đứng cách đó chừng hai ba chục mét quần áo cũng bị thổi bay lên. Bọn họ có cảm giác đau như mặt bị dao cứa phải.
Mấy vị tiểu thư xinh đẹp sợ hãi vội cầm khăn lên che khuôn mặt xinh đẹp non nớt lại, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Bọn họ vừa khóc vừa đeo kính vào, run rẩy rúc vào lòng người đàn ông ở bên cạnh.
- Bảo bối, đừng sợ, có ta đây.
Mấy tên bụng phệ bỗng nổi máu anh hùng cứu mỹ nhân lên.
Còn về Diệp Phàm, lúc thì đầu quay bên trên lúc thì bên dưới khiến trí não quay cuồng.
Hắn dốc sức vận nội khí để khống chế cơ thể nhưng luồng khí mà Không Trạch Bản Tú công kích quá lớn, không phải là thứ hắn có thể điều khiển được.
Diệp Phàm có cảm giác như mình đang xoay trong lốc xoáy,các động tác đều không tự chủ được.
Khuôn mặt Không Trạch Bản Tú hiện lên nụ cười hung dữ. Ông ta vẫn tiếp tục quay tròn, muốn dùng một chiêu xoay cho Diệp Phàm tán ra rồi lại thu lại.
“Tùy tâm sở dục, mộng do tâm sinh”.
Trong đầu Diệp Phàm bỗng vang lên câu nói ấy. Hắn nghĩ thầm, ta chính là cái chong chóng của chính mình, mặc ông ta quay thế nào, đây vốn là nhiệm vụ của ta.
Nghĩ đến đây, hắn nhín thở. Một lát sau hắn đã làm được. Cả cơ thể như biến thành chiếc chong chóng của chính mình trong cơn xoáy, hơn nữa hắn xoay đi xoay lại cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Rõ ràng hắn như còn có ý chê Không Trạch Bản Tú xoay quá chậm. Lúc này hàng trăm mạch trong cơ thể hắn đều khai thông. Tứ chi giơ ra, máu phát tán đến khắp nơi trong cơ thể với một tốc độ nhanh gấp nhiều lần những lúc bình thường.
Lúc này Diệp Phàm cảm thấy lang khí cất giấu dưới da bỗng trở nên hoạt bát hưng phấn hơn bao giờ hết.