Quan Thuật

Chương 2752: Đi Xuống



- Sao có thể thế được, vốn tượng đá này cao mười mấy mét, giờ nhìn ra thì phải đến ba mươi mét, tượng đá có thể cao lên sao, không thể nào. Liệu có phải giờ là giữa trưa nên ánh mặt trờ chiếu xuống khiến thị giác có vấn đề không? Hay là có nguyên nhân khác?

Đế Thiết suýt thì hét lên.

Cứ lẩm bẩm “nguyên nhân, nguyên nhân”, khiến cho người ta cứ thấy buồn bực.

- Tôi lo rằng tượng đá này đã bị tôn rồi. Chúng ta lên sờ xem có phải là thật không. Nếu như là giả thì còn dễ ăn nói.

Diệp Phàm nói, Đế Thiết cùng vài người chạy lên trước tượng đá sờ, sắc mặt liền trắng bệch.

- Hay là... đúng là thật rồi?

Bỉ Á Lạc Phu nói.

- Anh xem, không duỗi ra được. Mẹ nó, đúng là thật rồi.

Đế Thiết nói còn giơ tay ra gõ, giơ chân ra đá mấy cái, không ngờ phát hiện ra tượng đá bị đá lại phát ra những âm thanh bộp bộp.

Diệp Phàm và Bỉ Á Lạc Phu cũng thử, lần này chắc chắn khẳng định được chắc chắn là đá thật rồi. Bởi vì Diệp Phàm dùng Ô Kim đao chém vài cái thì thấy rất cứng. Không dùng nội công thì chắc chắn là không chặt đứt được.

Sau đó dùng nội công rồi dùng đao chém, thì thấy có mỏm đá rơi xuống.

- Làm sao có thể chứ, miếng vải rách của tôi vẫn ở đây, chắc chắn vẫn là ở chỗ cũ đùng không?

Đế Thiết lẩm bẩm.

- Nơi chốn chính xác là đúng rồi, nhưng tượng đá không phải là tượng đá cũ. Mà có thể tượng đá đó thành thật.

Diệp Phàm nói, nét mặt có chút khó coi. Bởi vì một chút thay đổi ở đây cũng phải cần mạng của ba người.

- Tượng đá này cứng như vậy, nếu như dùng phương thức đập thì không thể nào.

Bỉ Á Lạc Phu nói.

- Chúng ta dùng phương pháp cũ xem sao rồi nói.

Diệp Phàm nhìn, nhằm trúng đỉnh tượng đá mà nhảy lên.

Ba ngày đi rất lâu, cứ như đi cả tượng đá ngàn tấn. Nhưng nhìn phía trước vẫn là tượng đá um tùm.

Diệp Phàm dừng bước dùng mắt ưng nhìn về phía trước, cuối cùng cũng đã đề chân tượng đá.

Hỏi:

- Có phải lần trước chúng ta sẽ trở về chỗ miếng vải rách kia không?

- Đúng.

Bỉ Á Lạc Phu và Đế Thiết đều gật đầu nói.

- Lần trước chúng ta đã thử mấy lần, có bao giờ mất nhiều thời gian thế này không?

Diệp Phàm như thầy giáo đang hỏi trong giảng đường.

- Không mất nhiều thời gian thế này, khi nãy tôi cũng đã để ý rồi. Anh xem, lúc chúng ta bắt đầu khởi hành mặt trời còn chưa lên tới đỉnh đầu, bởi vì lúc đó chắc chỉ hơn 10 giờ sáng.

Mà giờ mặt trời đã sang một bên rồi, chắc cũng sắp lặn rồi. Như vậy là sắp tối rồi.

Nếu thế thì chúng ta cũng phải đi đến 5, 6 tiếng đồng hồ. những lần trước mỗi lần chỉ mất 2, 3 tiếng là đã về chỗ cũ rồi. Giờ đi 5, 6 tiếng mà vẫn chưa về chỗ cũ.

Vậy có thể chứng minh lần này chúng ta không trở về chỗ cũ được không?

Bỉ Á Lạc Phu phân tích rất hợp lý.

- Cũng có một khả năng, có thể chúng ta đi đúng nên mới có thể về chỗ cũ được. Chỉ cần chúng ta đi thẳng xuống, với bước đi của chúng ta thì đi thêm một ngày nữa là có thể về chỗ cũ.

Đế Thiết thể hiện vẻ mặt mong đợi.

- Chỉ mong là có khả năng thứ hai.

Diệp Phàm tạn thời cũng chưa nghĩ ra gì, gật đầu, ba người ăn chút thịt rằn rồi nghỉ ngơi mấy tiếng, tử trên đỉnh tượng đá mà đi.

Đi từ tối đến sáng.

Nhưng mắt ưng của Diệp Phàm lại nhìn xuống dưới.

- Sao không đi nữa?

Đế Thiết hỏi.

- Lần này chắc chúng ta gặp phiền phức rồi, các anh xem, trước mắt rất mơ hồ, nhìn chẳng thấy cuối. Theo mắt nhìn của tôi thì ít nhất cũng phỉa vài trăm cây số nữa. Tôi đang lo là nếu cứ đi thì cũng vẫn thế thôi.

Diệp Phàm nói.

- Không thể nào, chắc chắn tượng đá này rất lớn.

Đế Thiết nói ra lời này nhưng ngay cả bản thân cũng không tin nổi.

- Tượng đá này rất kỳ lạ, trước kia là giả thuyết, giờ là sự thật. Như này thật kỳ quái. Tôi đồng ý với quan điểm của Tử thần.

Bỉ Á Lạc Phu vừa nói vừa nằm xuống.

- Chúng ta còn có phương pháp khác không, nếu như quay lại thì có thể là không về được chỗ cũ.

Đế Thiết vẻ mặt ủ rũ. Hung hăng đá một hòn đá nhỏ về phía trên tượng đá chúng mài chục mét, bộp một cái hòn đá đó bị đập văng lại.

Điều kỳ quái là chính hòn đá lại bay lại về phía Đế thiết. Dường như không có chút phản xạ, hoàn toàn là bay lại theo đường cũ.

- Cẩn thận Đế Thiết.

Diệp Phàm nói, Đế Thiết tránh sang một bên tránh bị hòn đá đập vào.

- Hiện tượng này thật kỳ lạ, tượng đá này nhìn rất thô ráp, có thể là không nhìn thấy cả mặt.

Chỉ có điều tổng thể xem như một tượng đá thôi. Gập ghềnh như vậy làm sao lại có thể khiến hòn đá kia lại có phản xạ trở về chỗ cũ.

Bỉ Á Lạc Phu phân tích, bản thân anh đã nhắm chuẩn rồi lại đá hòn đá đi, và nó lại theo đường cũ bay ngược trở lại.

Anh ta tránh hòn đá quay lại, đứng ngây ra nhìn.

- Hiện giờ mọi người đều lộn xộn, tượng đá lạ kỳ quái như vậy. Nếu như lúc phản xạ lại mà tốc độ nhanh hơn, thì chúng ta hoàn toàn có thể bị chính những hòn đá đó đâm vào.Bình thường những hiện tượng không thể giải thích nổi giờ đã trở thành hiện thực ở đây.

Diệp Phàm nói.

- Sao mà có thể, tảng đá này không thể cắn người chứ.

Đế Thiết vốn không tin, lần này đã bay lên đá một phát thật mạnh hòn đá kia về phía tượng đá.

Bang một tiếng, âm thanh chói tai, Đế Thiết có cảm giác mắt như có gì đó như viên đạn đang bắn lại.

- A…

Đế Thiết vừa nhìn liền vội vàng tránh nhưng hình như là không kịp. Nhưng bên cạnh có một gì đó bay ra như kiểu đã bóp cò súng.

Đế Thiết sợ toát cả mồ hôi, cái này như một cây gỗ tốc độ nhanh bổ vào người anh.

Nhìn xuống dưới thì đúng là hòn đá mà mình đã đá đi.

- Thấy không, linh niệm rồi.

Diệp Phàm hừ nói.

- Cảm ơn.

Đế Thiết giơ tay ra làm hành động cảm ơn Diệp Phàm, biết rằng khi nãy là Tử thần đã dùng phi đao mà chặn lại hòn đá.

5 ngày sau, thịt rắn cũng đã ăn hết rồi, 3 người dùng cả n cách, cuối cùng trước mặt vẫn là tảng đá mênh mông, nhìn thấy thật là đáng sợ.

Lại qua vài ngày nữa, tuy ba người là cao thủ nhưng cũng vô ích. Thân thể đều rơi vào tình trạng suy nhược.

- Chẳng lẽ chúng ta lại có thể chết trên quần thể tượng đá này sao?

Đế Thiết nằm nghiêng dưới chân một tượng đá than thở, hai mắt nhìn xuống dưới, anh ta tháo cống thật là lợi hại.

Đúng lúc này, Diệp Phàm đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn hai người nói:

- Chúng ta còn một cách chưa thử.

- Nói mau đi.

Hai người Đế Thiết vội vã hỏi.

- Đào đường hầm xem, nếu như trên mặt tượng đá là sự kết hợp giữa giả thuyết và hiện thực. Nên chúng ta cứ nhìn mà không thấy đường ra.

Điều đó chứng tỏ rằng chúng ta đã đi lạc đường. Nếu nói quần thể tượng đá trên đảo này lớn như vậy, chắc chắn là không thể.

Chúng ta đã đi mấy ngày đường thì cũng có thể xuyên cả sang châu Âu rồi. Tượng đá này lại lớn vậy sao?

Diệp Phàm nói.

- Đúng, đào. Dưới đất này đều là thật, nếu như tượng đá này không rộng thì chúng ta đào như chuột đào sẽ có thể chui ra được.

Trừ phi dưới đất này cũng là sự kết hợp như trên. Mà hình như đất này là đất cát.

Nếu dưới đó lại là đá thì chỉ trách số của chúng ta đã định thế này thôi.

Đế Thiết cũng nhảy lên, do dự như một người sắp chết muốn tìm thấy cây cỏ cứu mạng.

- Ừ, bắt đầu đi.

Bỉ Á Lạc Phu thấy có lý.

Ba người bắt đầu đào, dựa vào sức của ba người thì không lâu sau sẽ đào được một đường, ba người phân công trách nhiệm, thap phiên nhau đào.

Và Ô Kim đao của Dạ Đương đã trở thành công cụ chủ yếu để đào đường. bởi vì đạn sắt của Bỉ Á Lạc Phu và dây xích sắt của Đế Thiết không thích hợp với công việc vinh quang này.

Nếu để Dạ Đương biết Diệp Phàm dùng Ô Kim đao – bảo bối của cô làm cái cuốc để đào đất thì chắc chắn cô sẽ tức chết mất.

Nhưng, chiếc dây chuyền hợp kim của Đế Thiết cũng có tác dụng. Đào được đằng trước, dùng công cụ này của anh ta sẽ xé về đằng sau được, ba người rất thuận lợi đào đường.

- Keng.

Phía trước hình như đào phải kim loại.

- Lão kia, có phải đào phải sắt không?

Đế Thiết ở đằng sau mông hỏi lên.

- Không phải là sắt mà là tảng đá chứa sắt rất lớn. Nhưng giờ gay rồi, nếu như muốn đào qua thì chúng ta không đủ sức. Cũng không chắc chắn là còn bao lâu nữa.

Bỉ Á Lạc Phu nói.

Ba người lại buồn bực lên mặt đất.

Đúng là tức muốn hộc máu.

- Mẹ kiếp, đúng là âm hồn tiêu tan.

Chính Diệp Phàm cũng tức tốc, đá một cái miếng vải của Đế Thiết lên không trông.

- Không ngờ lại về đúng chỗ cũ. Lẽ nào đào đường dưới đất mà cũng lạc được sao. Nhưng dựa vào kinh nghiệm của chúng ta, đường mà chúng ta đào là đường thẳng. Thế này là thế nào hả hai vị?

Bỉ Á Lạc Phi như mất tinh thần hỏi.

Vì không có nước lại đói nữa nên nhìn như những xác khô, nếu không ba người cũng sẽ sợ vì hù dọa người còn lại.

Ba người chưa từ bỏ ý định, nghỉ ngơi một chút rồi đổi hướng lại đào. Nhưng, kết quả cũng chẳng khác gì, không ngờ lại trở về chỗ có miếng vải rách có máu.

- Đợi chết đi hai ông, tôi ở chỗ này. Thế này mệt quá, không chịu được, còn hơn là chết cả trăm lần.

Đế Thiết ngồi bệt xuống, tay chân dạng hình chữ “đại” nằm trên đất.

- Không đúng, tôi phải để lại cái gì đó.

Đế Thiết nghĩ ngợi rồi bò lên, viết lên chỗ mình nằm một hàng chữ như: thời gian nào Đế Thiết của nước Anh đã du ngoạn nơi đây…

Lúc này, quanh tượng đá lại càng lớn. Mà lại càng chói tai, như kiểu là tiếng gì cũng có, khiến cho người ta nghĩ muốn ôm đầu mà lao vào tảng đá chết đi.

Ba người nằm nghỉ hai tiếng, thực sự không chịu nổi âm thanh đó. Đế Thiết ôm đầu muốn lao về tượng đá.

- Dừng lại.

Diệp Phàm vừa kéo Đế Thiết lại vừa hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.