- Cháu nghĩ phong cách của ông ấy khó mà thay đổi, lần này…
Diệp Phàm nghĩ rồi nhìn Ninh Chí Hòa, quyết định vẫn là thử, cũng muốn đồng chí Ninh Chí Hòa có thể buông tay to gan mà “thao tác”.
Bởi vì việc này Lý Khiếu Phong cũng có nhắc đến, thủ trưởng Cung thì không phải nói rồi, nhưng Diệp Phàm biết chắc chắn là tổ trưởng Cung đã nghe miệng lão Lý nói lại.
Bởi vì tổ A không thể tham dự vào chuyện chính trị được, thế là Diệp Phàm nói:
- Chú cũng biết cháu còn một thân phận khác, lần này cháu đã đi hơn nửa năm rồi.
Có thể nói trên đường hoàng tuyền đi một vòng rồi nhanh chóng quay về. Nên cứ coi như là bồi thường chút đi.
Mà, những chuyện ở Tấn Lĩnh cháu đã làm cũng rõ như ban ngày. Cũng đã nói đến chuyện đánh bóng gần.
Bằng không, với phong cách của ông ấy thì không thể ra tay. Chú Ninh, chú cũng không phải không hiểu thói quen của ông ấy. Nếu không nhắc đến chuyện này, có thể ít nhất cũng phải đợi 4, 5 năm nữa.
- Thì ra như vậy, được, coi như là bồi thường.
Thái độ Ninh Chí Hòa rất mập mờ, cứ như mãnh liệt lắm. Tự nhiên như đốt Diệp Phàm lên.
Bởi vì Kiều Viên Viên đang trong tình cảnh này nên Diệp Phàm không dám nói với người nhà. Đành phải nói với cha mẹ là hôm nay đi xem ngày, nhà họ Kiều nói ngày này không thuận lợi để kết hôn, phải chờ sang năm.
Cha mẹ Diệp Phàm cũng không hoài nghi gì cả, con trai nói thế nào thì cũng biết thế thôi. Mà nhà họ Kiều là một gia tộc lớn, nhà họ chắc chắn sẽ nghe theo nhà họ Kiều thôi.
Đó là ý nghĩ của cha mẹ Diệp Phàm. Chẳng qua là bà mẹ muốn bế cháu nên cứ dài dòng đôi điều.
Vì Kiều Viên Viên đang thế này nến dự định cha mẹ Diệp Phàm lên kinh thành đón năm mới cũng đã bị hoãn lại. Chủ yếu là sợ cha mẹ lo lắng, mà Hồng Diệp Bảo lại không được an toàn.
Diệp Phàm tranh thủ thời gian này mà vội vàng về thăm nhà, và cũng tiện về Tấn Lĩnh báo cáo tình hình công tác.
- Đã về rồi à?
Tề Chân Đào hỏi.
- Vâng, đã về ạ.
Diệp Phàm gật đầu.
- Ngồi đi.
Tề Chấn Đào chỉ xuống chiếc ghế đối diện, mời Diệp Phàm ngồi xuống. Diệp Phàm liền ngồi xuống ghế, tiện tay lấy ra hộp xì gà, rút ra một điếu mời Tề Chấn Đào.
Tề Chấn Đào cũng không lên tiếng, sau khi cầm lấy liền hút thuốc. Hai người bắt đầu phì phò hơi thuốc.
Mãi lâu sau, điếu xì gà cũng đã hút hết nửa rồi, Tề Chấn Đào dập xuống, nói:
- Có phải cảm thấy tủi thân không?
- Đúng, có chút ạ, không phải là tủi thân mà thậm chí là phẫn nộ.
Diệp Phàm thành thật gật đầu, đương nhiên là chỉ việc Tấn Lĩnh đã bỏ chức của hắn đi.
- Vị trí trợ lý vẫn còn, vị trí khác không cần cũng được.
Tề Chấn Đào khua tay, nói:
- Sau khi ăn Tết xong ta sẽ đề nghị lên trên để sắp xếp công việc cho cậu, chắc chắn là không về được Đồng Lĩnh và Phong Châu rồi.
Nhưng Tấn Lĩnh lớn như vậy, cậu thấy thành phố Long Giang thế nào? Trở về tỉnh cũng sẽ gần Tỉnh ủy, làm việc càng có hiệu quả.
- Chú Tề định cho cháu công việc gì?
Diệp Phàm hỏi, dù sao thì cũng là đang tán chuyện, mà cũng xem xem cách nghĩ của Tề Chấn Đào ra sao.
Thực ra lúc này Diệp Phàm cũng rất thoải mái, dù sao cũng muốn đi rồi, cứ làm một người đứng xem để quan sát nội bộ Tỉnh ủy Tấn Lĩnh xem sao. Cứ coi như có thêm chút kinh nghiệm về việc thăm dò quan trường.
- Chủ tịch tỉnh có được không? Tuy là người thứ hai nhưng Bí thư Thành ủy cũng chính là bí thư Tỉnh ủy. Cậu cứ làm vài năm đi, đồng chí Chung Minh cũng sắp về hưu rồi, đến lúc đó sẽ dễ dàng mà vượt lên.
Tề Chấn Đào nói, Diệp Phàm hiểu, như vậy thì dễ dàng.
Chung Minh là thường vụ tỉnh ủy, là bí thư thành ủy Long Giang.
Mà thành phố Long Giang không phải là thành phố cấp phó tỉnh, đương nhiên Chủ tịch thành phố cũng chỉ là cấp giám đốc sở. Đối với Diệp Phàm mà nói thì cũng chẳng có gì thay đổi, từ nhân vật số một lại trở thành nhân vật số hai tự nhiên lại kém hẳn đi.
- Không thể đề lên được, tuy cháu cũng đến Tấn Lĩnh hơn một năm rồi, nhưng việc cháu làm cũng không ít. Đề cử lên trên là hoàn toàn hợp lý đúng không? Mà cháu còn kiêm cả chức trợ lý chủ tịch Tỉnh, cấp phó chủ tịch, trợ lý chủ tịch tỉnh nói được phải không?
Diệp Phàm ra vẻ chăm chú hỏi.
- Ôi…nếu như giờ cháu năm, sáu mươi tuổi thì Tề Chấn Đào này sẽ đứng lên mà nói được. Đương nhiên, thái độ của Bí thư La cũng là quan trọng.
Tề Chấn Đào sững sờ nói:
- Việc đó không phải nói, đến tỉnh làm mấy năm thì cũng được lắm.
Tỉnh thành dù sao cũng không giống với Đồng Lĩnh. Ở tỉnh thu thập, rèn luyện mấy năm sẽ có lợi không nhỏ cho chức vụ mà sau này cậu sẽ đảm nhiệm.
Qua được cấp Phó tỉnh thì chắc chắn là cậu đi được rồi, sự luyện tập trong giai đoạn này là không thể thiếu.
Vẫn còn một con đường khác, đồng chí Bạch ở sở giao thông nghe nói là đề bạt lên trên, cậu nhận chức đó cũng không tồi.
Sở giao thông cũng là một cơ quan quan trọng của tỉnh, nếu như cậu làm bên giao thông thì chắc chắn sẽ tâm đắc.
Tuy cậu chưa từng làm về ngành này nhưng chính tay cậu cũng đã làm được mấy con đường. Tất cả lại đều là công trình lớn, đương nhiên cậu nên sớm biết về những con đường của Sở giao thông mới đúng.
Như thế mới có thể thuận buồm xuôi gió thế được chứ. Nhưng nếu nói như cách của ta thì tốt hơn vẫn là nên đến thành phố nhận nhiệm vụ.
Sở giao thông tuy cũng hướng về tỉnh, nhưng lại không thể lớn bằng Chủ tịch tỉnh được. thực ra tính giới hạn cũng quá rõ ràng, về phương diện đào tạo người, thì chức Chủ tịch tỉnh đó phù hợp với cậu.
- Chú Tề, cảm ơn chú đã chiếu cố cháu. Hiện cháu chưa nghĩ kỹ chuyện này. Đợi ăn Tết xong cháu sẽ thảo luận cùng chú.
Diệp Phàm thoái thác nói, cũng muốn đi rồi, thì cũng không nên khiến người khác bận rộn thêm. Đương nhiên, hiện giờ việc bên Thiên Vân bát tự đã định rồi, cũng không thể để cho Tề Chấn Đào biết mình muốn chuồn.
- Diệp Phàm, thời gian không chờ đợi ai cả. Hiện giờ trên tỉnh đang thiếu người, đợi ăn xong tết thì không còn cửa nữa đâu.
Cậu nên biết rằng có biết bao nhiêu đồng chí đang nhăm nhăm cái chức đó. Ngay cả trong Sở cũng đã có không ít đồng chí nhăm nhe rồi.
Trong thành có nhiều vụ trưởng các bộ ngành, nếu như có thể tiến thêm bước thì đều muốn thử. Mấy hôm trước ta có lên Bắc Kinh họp, có mấy người đã cùng chào hỏi ta rồi.
Nhưng vị trí này ta đã giữ lại cho cậu, vì thế mà ta đã không đáp ứng họ. Đương nhiên nếu cậu ngồi vào đó thật thì bên bí thư La cũng là điểm mấu chốt.
Cho nên, đợi khi cậu báo cáo công việc cũng nên thăm dò trước. Ta thấy bí thư La cũng đã đổi mới ấn tượng với cậu rồi.
Đặc biệt là với tiến độ Phong Châu thu hút vốn đầu tư và đường cấp hai, ông ấy có ấn tượng rất tốt về cậu.
Vừa may là gặp dịp đúng không?
Tề Chấn Đào nói.
- Cũng không thể gõ việc vào năm trước được, sắp đón năm mới rồi.
Diệp Phàm đương nhiên là thoái thác rồi, nhưng cũng không được quá lộ liễu. Bằng không Ninh Chí Hòa còn chưa diễn mà bên này đã đờ người ra rồi, không được làm gì để cho hai bên phải rơi vào tình cảnh thế.
- Quái, cậu hình như không vội vàng. Rốt cuộc là sao, tuy trước tết không thể làm được, nhưng đó là thời kỳ hoạt động được nhất.
Nhan dịp chúc Tết lãnh đạo mà nói chuyện của mình, đây cũng là một cơ hội tốt. Diệp Phàm cậu cũng đi trên con đường này chục năm rồi.
Không thể không biết trong chuyện này có hại chứ?
Tề Chấn Đào nghi hoặc, nhìn Diệp Phàm rồi như có cảm giác cảm nhận ra điều gì đó…
- Việc này đương nhiên cháu hiểu, chỉ là…việc này..
Diệp Phàm nhất thời không nói được gì, cứ giữ chức trợ lý Phó chủ tịch tỉnh, không phải là không thể nối lạ rồi máy hàn vào phế.
Cậu này, ta phải nói thế nào cậu mới hiểu. Chỉ lấy một chức trống cho cậu thì còn ra gì. Lẽ nào lại muốn đề bạt dưỡng lão sớm sao?
Tề Chấn Đào giận rồi.
Ngay cả lời thô tục cũng văng ra:
- Ta thấy việc này không kéo dài được, đợi chút nữa cậu nói chuyện này với bí thư La xem. Giờ ông ấy có ấn tượng tốt với cậu thì cậu nên nắm bắt cơ hội này mà làm đi. Có thể gần đây số lượng các đồng chí đến chỗ bí thư La không phải số ít đâu.
- Dù sao việc này cũng không thể hoàn thành trước Tết được, thôi để sang năm rồi tính. Mà việc của cháu chú cũng đã nghe qua rồi chứ. Rất bận, không chừng ăn Tết xong cháu cũng sẽ xin trên nghỉ một thời gian để về chăm sóc cô ấy.
Diệp Phàm đánh quân bài đau buồn, đương nhiên là đem Kiều Viên Viên ra làm bia đỡ đạn rồi.
- Ôi…
Quả nhiên vẻ mặt Tề Chấn Đào thả lỏng ra, than dài, trầm mặc rồi đột nhiên nói:
- Hay là thế này, cậu cứ bận việc cậu. Ta sẽ chào hỏi bí thư La xem. Bằng không cậu không nói thì người ta cũng khong nhét chức vào đầu cậu được. Vị trí đó không phải là lãnh môn, là nó nóng như lửa vậy.
- Ôi, chú Tề, cháu biết là chú tốt với cháu. Trước giờ chú đều xem cháu như con. Được rồi, cháu xin nói thật cho chú biết vậy.
Diệp Phàm thở dài, biết rằng không thể nào giấu được nên đành phải nói chuyện “đánh bóng gần” lại một lượt cho Tề Chấn Đào nghe.
- Tiểu tử này cuối cùng cũng nói rõ ngọn ngành, ta còn nghĩ cậu có thể giấu đến lúc nào nữa?
Tề Chấn Đào không ngờ lại giãn mày ra, hừ nói.
Diệp Phàm hoảng hốt, quả nhiên trúng kế rồi. Có thể Tề Chấn Đào làm vậy để ép hắn nói ra. Người ta đã sơm biết hết tim đen của hắn rồi.
Quả đúng là gừng càng già càng cay. Diệp Phàm không khỏi gượng cười trong lòng.
- Cháu có giấu ai thì giấu cũng không thể giấu được chú đúng không, chỉ là việc này bát tự còn chưa định, sao cháu có thể mở miệng được. Cháu chỉ sợ chú mắng cháu chưa đủ điềm đạm, mà cháu cũng băn khoăn, hai đầu đi không cũng không được phải không?
Diệp Phàm gượng cười nói.
- Ôi…cứng cáp rồi thì luôn muốn bay mà, cứ một mực ép cậu ở một nơi thì cậu cũng buồn. Đi thì đi đi, mà đó cũng là việc tốt, chú Tề này cũng không thể vì cháu mà mở rộng nhưng cũng không thể ràng buộc cháu ở lại đây.
Tề Chấn Đào có chút đau lòng, thở dài.
- Cháu xin lỗi chú, cháu đã phụ sự kỳ vọng của chú.
Diệp Phàm nói, cơ vẻ hơi ngượng ngùng.
- Mèo khóc chuột thôi, giờ tâm hồn cậu đã bay sang tới Thiên Vân rồi. Nhưng cậu cũng phải nghĩ kỹ.
Tuy ngay lập tức có thể tiến một cấp, đánh bóng gần tức là thăng cấp, chỉ có điều những đồng chí “nhổ nước miếng” cũng sẽ ít đi, chim chọc ra mặt cũng sẽ phải khiêm tốn hơn.
Nhưng cháu nhất định phải ghi nhớ, nhất định phải khiêm tốn. Bằng không, một khi thể hiện tự cao thì sẽ trở thành đối tượng của ngòi bút dư luận đó.
Dù sao tuổi của cậu còn nhỏ. Chúng ta trong cái vòng này, mặc dù cậu có lập nhiều thành tích, lập nhiều công lao thì trong vòng đó vẫn còn có quy tắc của nó..