Tuyết Hồng ưỡn ngực lên đáp lại. Cả người rung lên tự đắc.
- Thôi được rồi. Chúng ta không nói chuyện về các tiền bối nữa.
Diệp Phàm nói, đối với những người như thế này thì tốt nhất là không nên nói về họ. Chỉ có trời mới biết là bà ta đã đi khỏi thật hay chưa. Diệp Phàm không muốn tự dưng lại ăn một cái tát trời giáng từ đâu rơi xuống.
Tất cả mọi người cũng đồng tình. Bọn họ đều lạnh toát hết cả sống lưng bởi vì những cao thủ như vậy thực hết sức lợi hại, đến cả bóng người cũng không trông thấy nên họ có thể lấy mạng người khác bất cứ lúc nào.
Riêng Diệp Phàm thì bằng đôi mắt ưng thần của mình hắn vẫn cảm nhận được có chút động tĩnh ở tòa nhà cao cách Hồng Diệp Bảo hai mét.
Có lẽ Tuyết Nha Nha ngồi trên nóc tòa nhà cao ấy và dùng nội khí thần thông của mình.
Đến cả vị Bán Tiên Thiên là Phí Đống trước mặt Tuyết Nha Nha cũng chỉ như chút hồ nặn giấy thì chắc chắc là bà ta đã đạt đến cảnh giới như trong truyền thuyết rồi. Cảnh giới ở trong truyền thuyết rất thần bí,khó lường. Diệp Phàm nghĩ đến đây mà chảy cả nước miếng.
- Tất nhiên là không thể bằng La Sát Quốc tức là Lăng Già Châu của giới Sa Bà trong Kinh Phật Lý, nơi mà La Sát Thiên Vương ở.
Cũng tức là người một trong mười hai vị thiên tôn cùng với Đế Thích Thiên thay phiên nhau cai quản nhân gian. Đây chỉ là truyền thuyết. Còn về La Sát Cửu Hàn thì đây đúng là một chưởng chí hàn.
Nó bắt nguồn từ Thiên Trúc, bây giờ chính là Ấn Đồ. Người Ấn Độ tin vào Phật giáo. Tất nhiên không phải cứ sung Phật thì sẽ nhân từ. Phật cũng còn có lúc nổi giận nữa là.
Cho nên bên chỗ bọn họ có chùa La Sát. Ở chùa này các tăng nhân được học chưởng La Sát.
Đây là một chưởng vô cùng linh hoạt, có chút khác biệt so với chưởng Viên Nhuận mà các tăng nhân hay dùng. Tuy nhiên nghe nói La Sát Cửu hàn cũng là một trong những công pháp tuyệt mật.
Bình thường thì chỉ có trưởng môn và một vài cao thủ La Hán trong chùa được truyền lại cho đệ tử mà thôi. Tiểu Lang bị trúng độc này không lẽ đã đắc tội với người trong chùa La Sát?
Phí Đống hỏi.
- Không đúng, anh ta bị trúng chưởng của một cao thủ người Mỹ.
Diệp Phàm lắc đầu trả lời.
- Vậy thì lạ thật! Một công pháp thần bí của chùa La Sát sao có thể truyền cho một nữa cao thủ người Mỹ được?
Phí Đống cảm thấy rất khó hiểu, nhưng sau đó lại cười nói:
- Tuy nhiên tiểu Lang đúng là gặp phúc trong họa. Được tiền bối truyền công lực cho không những vết thương đã khỏi mà có lẽ công lực cũng đã tăng lên một cấp.
- Đúng vậy, có lẽ bây giờ tôi đã đạt đến thấp đẳng đỉnh cấp rồi. Thật không ngờ Tuyết tiền bối lại thần kì đến như vậy. Không nhìn thấy bóng người đâu nhưng vẫn có thể giúp người khác tăng nội công được. Không lẽ Tuyết tiền bối chính là cao thủ trong truyền thuyết hay sao?
Lang Phá Thiên vừa nói dứt lời thì tất cả mọi người đều thấy lạnh toát sống lưng, quay lại nhìn Tuyết Hồng.
- Nhìn tôi làm gì? Tôi cũng không rõ lắm. Đến tận bây giờ tôi còn chưa nhìn thấy mặt bà bủ.
Tuyết Hồng nói với giọng điệu có chút bất mãn.
- Các cao nhân đều thần bí như vậy đó. Tuyết Hồng, em đừng để ý.
Diệp Phàm khuyên nhủ, trong lòng thấy rất đau xót vì đã lỡ mất một cơ hội quý. Chỉ cần Tuyết Nha Nha đồng ý ra tay thì trong nháy mắt bệnh của Kiều Viên Viên có thể trị khỏi rồi.
Tuy nhiên nếu như vậy thì Diệp Phàm lại phải cắn răng mà tiến vào giới võ thuật cao hơn. Đến lúc đó thì không cần phải cứu người nữa. Hơn nữa điều kiện mà Tuyết Nha Nha đưa ra hắn cũng không thể đồng ý được.
- Lão Lang, anh lại có thể phục hồi chức cũ rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi đổi ý rồi. Đột nhiên lại muốn đổi khẩu vị một chút.
Lang Phá Thiên đột nhiên cười rất thần bí.
- Không lẽ anh không muốn làm.
Diệp Phàm hỏi lại.
- Lão Thiết nói đúng. Thay đổi một chút cũng hay. Bây giờ nghĩ lại thì cũng thấy ngán thật đó. Ngày nào cũng bận bịu, thần kinh căng ra, tôi không hề cảm thấy thoải mái chút nào cả.
Lang Phá Thiên cười nói:
- Các vị, giữ bí mật nhé, hãy cứ coi như tôi vẫn chỉ là một phế nhân mà thôi.
- Chuyện này chắc không giữ bí mật được đâu. Đến lúc các vị lãnh đạo phát hiện ra, họ lại lột da chúng tôi ra ấy chứ. hơn nữa võ công của anh đã cao hơn, vậy thì đây lại càng là lúc anh cống hiến cho quốc gia. Không thể chỉ nghĩ đến chuyện làm biếng như vậy được, có đúng không?
Trương Hùng nghe thấy vậy liền phản đối ngay.
- Trương Hùng, chỉ cần chuyện này lộ ra ngoài thì nắm tay này của tôi sẽ không nhẹ nhàng đâu.
Lang Phá Thiên uy hiếp lại.
- Thật nhàm chán!
Trương Hùng nhún vai đáp lại, trong lòng cảm thấy rất buồn bực vì anh ta biết sức mình yếu hơn Lang Phá Thiên nên chỉ có thể chịu thiệt thòi mà thôi.
- Lão Lang, anh muốn thay đổi khẩu vị hay sao?
Diệp Phàm hỏi lại một lần nữa.
- Tất nhiên rồi. Lang Phá Thiên tôi có khi nào nói dối không?
Lang Phá Thiên đáp lại với vẻ mặt rất thành thật.
- Vậy thì đến quân khu của tỉnh Thiên Vân có được hay không?
Diệp Phàm bỗng giật mình hỏi.
- Sao lại đến tỉnh Thiên Vân. Tuy là kinh tế có phát triển nhưng vẫn không thể bằng được khu vực duyên hải. So với các tỉnh duyên hải thì vẫn kém một bậc.
Lang Phá Thiên lắc đầu từ chối.
- Lão Lang, Thiên Vân là một tỉnh lớn. Hiện nay các ngành kinh tế đều đang rất phát triển.
Đó là một trong những thành phố trọng tâm của sáu khu vực lớn trong cả nước. Đồng bằng Vinh Thành cũng khiến cho thành phố Vinh Thành trở thành một trong những khu vực dồi dào tài nguyên nhất của trung bộ.
Chẳng hạn như thành phố Hạng Nam mà tôi đang làm việc. Về mặt kinh tế, tuy không thể so sánh được với các thành phố phía nam phát triển khác nhưng chúng tôi cũng có tiềm năng rất lớn.
Lão Lang, anh đến Bắc Kinh làm việc cũng lâu rồi, giờ đi xuống bên dưới một chút cũng có cái hay. Trước kia tôi cùng chỉ làm việc ở bộ nhưng bây giờ đến đó làm việc mới cảm nhận được cái rộng lớn của đất nước mình.
Lam Tồn Quân cười nói.Thành phố Vinh Thành là một thành phố lớn của tỉnh Thiên Vân, cũng là một thành phố vấp hai của cả nước.
- Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Câu này rất đúng, lão Lang, hãy đi đi, nếu đi thì chúng ta sẽ có thể cùng bắt tay hành động.
Tất nhiên Diệp Phàm vẫn có mục đích chưa thể nói ra được. Hắn chỉ có thể ra sức động viên anh ta.
Nếu như không có vấn đề lớn gì thêm nữa thì trạm tiếp theo của Diệp Phàm chính là một doanh nghiệp lớn nào đó ở tỉnh Thiên Vân. Đến lúc đó, nếu Lang Phá Thiên cũng đồng ý đi thì chẳng phải hắn có thêm một cánh tay đắc lực nữa rồi hay sao.
Tất nhiên chuyện này giờ hắn không thể nói rõ ra được, chỉ có thể giật giây thôi.
- Kì lạ thật. Anh không uống nhầm thuốc đấy chứ
Lang Phá Thiên nhìn Diệp Phàm một cách kì lạ.
- Tôi rất bình thường, chỉ là tôi nghĩ cho anh mà thôi. Cứ nghĩ mà xem, đó là một nơi lý tưởng hơn nữa lại có nhiều mỹ nữ. Đó là nơi trước kia Lưu Bị, Trương Phi và Quan Vân Trường từng tung hoành, lại có cả Gia Cát Lượng nữa. Nơi đó có bề dày lịch sử, có anh hùng, có mỹ nữ.
Diệp Phàm cười đáp lại.
- Còn có cả cô em ớt cay nữa.
Tề Thiên nói chen vào một câu. Diệp Phàm trợn mắt liếc nhìn anh ta.
- Cô em ớt cay, cô em ớt cay...
Không ngờ tất cả mọi người đều đồng thanh hét lên:
- Lão Lang, anh đừng có dây dưa gì rồi đến lúc cay không chịu được đấy.
Ha ha ha...
- Quái lạ!
Lang Phá Thiên lẩm bẩm một mình, nhìn Diệp Phàm rồi lại hỏi:
- Nếu tôi đi thật, thì tôi có thể đảm nhận chức vụ gì cho được?
Rõ ràng là anh ta đã dao động rồi.
- Với thân phận của mình, lại thêm công lớn vừa lập, lần này chắc anh sẽ được huân chương Tử Long ấy chứ.
Tuy chỉ là công lao cấp ba thôi nhưng như thế đã rất tuyệt rồi. Anh lại là tướng quân, chỉ là không rõ bên quân đội của quân khu Thiên Vân có còn chỗ trống hay không mà thôi.
Nếu không thì điều động một chút, làm một tư lệnh quân khu cũng được.
Diệp Phàm trả lời:
- Chuyện này để tôi nói lại với lãnh đạo vậy.
Tất nhiên anh phải giả bộ đáng thương một chút bởi vì lãnh đạo chắc chắn sẽ cảm nhận được nỗi khổ của một cao thủ bỗng chốc biến thành một thường dân.
Đến lúc đó lại ngoác miệng ra mà cười ấy chứ. Lãnh đạo của chúng ta rất cảm thông với những người tàn phế mà.
- Tôi là cao thủ. Ai dám nói tôi là đồ tàn phế? Nhưng cũng lạ thật đó, tôi có cảm giác hình như anh đang có mưu đồ gì đó thì phải.
Lang Phá Thiên cười nói.
- Bảo tôi giả bộ đáng thương thì không được rồi. Tôi là người thế nào chứ, là một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, đầu có thể rơi xuống nhưng chân quyết không quỳ, sao lại có thể dùng đến cả những mánh lới như thế cơ chứ?
- Được được. Anh không phải là một kẻ đáng thương. Dứt khoát thế thì anh cứ trực tiếp lên lãnh đạo trình bày. Lão Lang của chúng ta vì quốc gia mà vào sinh ra tử, công việc đảm nhận phải là những công việc then chốt có đúng hay không? Cơm ăn cũng phải là cơm ngon. Chuyện về chức tư lệnh thì tôi quyết định rồi. Không cần, có đúng không? Cứ giải quyết bằng nắm đấm đi nhé!
Diệp Phàm cười đáp lại.
Lang Phá Thiên ưỡn ngực lên cười nói:
- Tất nhiên là thế rồi. Lão Lang tôi là ai chứ?
Nhưng sau đó anh ta đã kịp phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, gãi gãi đầu:
- Lại trúng kế của anh rồi.
Tuy không hiểu anh định làm gì nhưng Diệp lão đại đã khuyến khích đi như vậy thì chắc phải có mục đích bí mật nào đó.
Vậy thì tôi cũng không ngại đến Thiên Vân một chuyến. Không được làm tư lệnh thì làm phó tư lệnh vậy, có đúng không?
- Quái lạ, Diệp lão đại, anh muốn tôi có được tài liệu về các xí nghiệp lớn ở Thiên Vân rồi lại khuyến khích lão Lang đến đó làm việc. Thế là thế nào? Mời anh giải thích cho chúng tôi nghe.
Lam Tồn quân tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Đúng vậy. Việc khác thường như vậy ắt hẳn là có mưu đồ gì đó. Diệp Phàm, anh chắc chắn không làm chuyện xấu xa chứ.
Tề Thiên cũng nói chen thêm vào.
Khiến tất cả mọi người ở đó đều đổ dồn về phía anh ta. Lão Thiết cũng không phải là ngoại lệ. Bởi vì trước mắt chuyện này vẫn còn là bí mật, chỉ có đồng chí Kiều Viễn, Sơn Ninh và Tề Chấn Đào biết. tất cả những người khác trong đội Diệp Phàm đều không hay biết gì.
Không phải vì Diệp Phàm không tin tưởng những người anh em của mình mà là do sợ chót nói là đi mà sau này lại không đi thì mất mặt.
Dù sao hắn cũng là đại ca trong mắt mọi người nên không thể tùy tiện ăn nói.
- Ha ha ha..tôi hiểu rồi.
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên lên tiếng như hiểu ra điều gì.
- Lão Thiết, đừng có giấu nữa, biết cái gì thì mau nói ra đi. Đừng có đứng một bên thầm thầm thì thì như đàn bà thế nữa.
Lang Phá Thiên tức giận nói. Các đồng chí khác đều không dám nói bằng giọng đó với Thiết Chiêm Hùng. Có lẽ Lang Phá Thiên ăn nói tùy tiện đã thành thói quen.
- Anh hỏi anh ta là biết ngay thôi.
Thiết Chiêm Hùng nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt rất kì lạ.
- Diệp Phàm nếu không nói ra thì đắc tội với nah em chúng tôi rồi. Nhưng anh không nói cũng không sao cả, tôi sẽ đi đến đó.
Lang Phá Thiên đã quyết định.
- Anh Diệp cũng muốn đi Thiên Vân hay sao?
Lam Tồn Quân đột nhiên lên tiếng.
- Không phải chứ?
Cả mấy người đều đồng thanh thốt lên.
- Chắc là không phải đó chứ.Ở Tấn Lĩnh đang tốt như thế thì đi Thiên Vân làm gì. Thiên Vân cũng chẳng có cái mỏ vàng nào cả.
Thiên Vân cho anh được cái gì, nếu là cái chức phó tỉnh thì không thể rồi. Ở Tấn Lĩnh dù sao anh cũng đã có chút danh tiếng, quan hệ ở chỗ nào cũng đều tốt đẹp cả rồi.
Lại thêm cái chức trợ lí chủ tịch tỉnh nữa. Làm thêm vài năm nữa là có thể lên chứ phó tỉnh rồi.