- Không phải nông dân thì là cái gì, ngày nào cũng đến đồng ruộng giao tiếp với lúa nước với mướp đắng, cây cải củ, rau xanh, chăn heo so, với hộ chăn heo còn chuyên nghiệp hơn, trồng rau còn lợi hại hơn so với trồng rau nhà giàu, da thì quá đen, thiếu chút nữa là thành dân châu Phi chạy nạn rồi. Cho nên, anh thấy cậu ta còn nông dân hơn cả nông dân…
Diệp Cường nói một cách vui vẻ, thiếu chút nữa là thành hát cười đắc ý rồi.
- Có phải là kỹ thuật viên cục Nông nghiệp hay không?
Diệp Phàm ngạc nhiên sau đó mới hiểu ra, cười nói.
- Anh hai nói đúng rồi, người ta chính là kỹ thuật viên. Hiện tại cũng là kỹ sư nông nghiệp, tốt nghiệp đại học Nông nghiệp.
Diệp Tử Y đắc chí nói.
- Cuối cùng vẫn là người quan trọng, em nói rõ một chút. Không chừng anh còn có thể giúp đỡ cậu ta một chút, cả ngày chỉ giao tiếp với heo dê thì cũng không hay ho gì, dù sao vẫn phải tìm cơ hội đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, tên kia là một anh chàng ngốc. Không cố gắng để ở lại văn phòng mà lại đí cắm rễ làm thầy giáo dạy nông dân làm ruộng trồng rau chăn heo nuôi vịt. Thế thì làm được việc gì, cả ngày trên người đều chỉ có mùi phân vịt.
Diệp Cường châm chọc mỉm cười.
- Vốn lúc đầu anh cũng để ý, không đành lòng nhìn bộ dạng kia của nó.
Cho nên, cũng khuyên nó. Không biết được cơ bắp của tên tiểu tử kia thế nào. Nói là ở nông thôn có cái gì không tốt, mỗi ngày được ăn đồ ăn rau sạch, thịt sạch, hít thở không khí trong lành, ngủ trên chiếc giường gỗ thuần túy…
So với trong thành phố thoải mái hơn nhiều. Anh mất bao nhiêu thời gian, cho cậu ta vào cục làm còn thăng chức Phó phòng, không thể tưởng tượng được trong nháy mắt người này đã trở lại nông thôn.
Nói là ở lại văn phòng khó chịu, một năm có hai trăm người đều cắm rể ở nông thôn, còn dẫn theo vài kỹ thuật viên đi xuống.
Tính cậu ta nóng như lửa, ai theo chân đi với cậu ta cũng không vui. Sau lưng toàn bộ mọi người gọi cậu ta là ‘Nông con ba ba’.
- Nông con ba ba, có nghĩa là gì.
Thiếu chút nữa Diệp Phàm cười ra tiếng, sợ bị em xem thường, không dám cười.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng xuất thân từ nông dân, cũng sẽ không giễu cợt làm nông dân có cái gì không tốt. Hơn nữa, hiện tại Diệp gia có tiền. Cũng không có gì phải lo lắng.
Đương nhiên, trong lòng Diệp Phàm luôn tưởng tượng và hy vọng em rể có thể đi theo con đường quan trường. Tuy nhiên, bây giờ nghe Diệp Cường nói, người này chắc chắn là ‘Con mọt sách’ chính cống, xem như cậu ta là ‘Nông ngốc tử’ rồi.
Người như thế đoán chừng là không thích hợp đi theo con đường quan trường. Làm không tốt mà đưa lên sẽ khiến cho người ta đùa cợt, sẽ trở thành hại cậu ta.
- Cậu ấy rất chân thật. Thật tốt. Diệp Cường, còn đừng nói xấu sau lưng người ta.
Không thể tưởng tượng được phụ thân Diệp Thần Tây lại đánh giá tên kia rất cao, cũng phù hợp với cha mà.
- Thật ra bộ dạng như vậy cũng không có gì là không tốt cả, tuy nhiên, sau khi kết hôn cũng không thể cả ngày chạy xuống nông thôn được.
Làm lãnh đạo sẽ có bộ dạng của người làm lãnh đạo. Thỉnh thoảng dẫn người xuống xã cũng không tệ lắm.
Hơn nữa, ngồi trong phòng làm việc chỉ đạo phía dưới triển khai công việc hoàn toàn cũng có thể đi đúng không? Đều là làm cải cách công việc, người chỉ huy so với người làm thực còn muốn có tính khiêu chiến, hơn nữa, tác dụng lớn hơn nữa.
Diệp Phàm nói.
- Tuy nhiên, chỉ sợ người này ngày nào cũng chạy xuống nông thôn, con gái ở nông thôn thì nhiều, đến lúc đó xảy ra tình tay ba thì em gái là người thua thiệt thôi.
- Anh còn nói mát, một chút việc cũng không giúp còn không biết xấu hổ. Còn lớn hơn quan. Anh xem người này làm quan to cũng làm không công.
Không thể tưởng tượng được Diệp Tử Y lại nổi đóa lên
- Ý gì vậy, anh không trêu chọc em. Em xem có khi nào em đề xuất mà anh không đáp ứng chứ, nếu có muốn cả bầu trời ánh trăng anh cũng phải cho em đi bắt hái nó xuống có phải không?
Diệp Phàm có chút không rõ chuyện gì xảy ra, thực là có chút hồ đồ nói.
- Chẳng biết anh có nghe ai không, thời gian trước em gọi điện thoại cho anh cũng không thèm trả lời.
Diệp tử Y hừ nói.
- Xin lỗi, em thừa biết anh còn kiêm một chức vụ bên Bộ Công an. Lúc ấy chấp hành nhiệm vụ bí mật. Phải giúp đỡ các đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật theo dõi tham quan. Không cho bất kỳ liên lạc nào với bên ngoài. Đây là kỷ luật, em cũng không hy vọng là anh sẽ phạm phải sai lầm chứ?
Vẻ mặt Diệp Phàm nói dối không có chút biến đổi sắc thái gì.
- Tử Y, có điều gì mau nói với Phàm tử. Kia là người ta kỷ luật, cũng đừng đụng tới. Nghe nói lần thứ nhất cũng sẽ bị xử phạt đấy, không thể trách anh hai rồi. Hiện tại, anh hai đã trở về, con còn không nói đi.
Lâm Tú Chi rất coi trọng việc này.
- Bỏ qua cho anh, không phải Thiệu Đông không muốn ở văn phòng, anh ý bị người ta đẩy đến nông thôn đấy.
Cái tên Lưu Phi ở cục đó thật đáng ghét, lại dâm dê nữa chứ. Anh ta lại là lãnh đạo Thiệu Đông.
Năm trước sắp xếp người đi xuống trú điểm, Thiệu Đông vốn là Phó trưởng phòng, không cần phải đi nhưng vẫn bị người ta ép đi.
Lúc ấy lãnh đạo còn nói dể nghe, nói nào là cải cách công việc chẳng phân biệt được giá cả thế nào, đến nông thôn là vinh quang.
Cái này gọi là chi nông, chính sách của đảng đều hướng đến nông dân, chúng tôi là hưởng ứng lời kêu gọi của đảng.
Và vài năm trở về liền có thành tích. Đến lúc đó muốn đề bạt cái gì cũng dễ dàng hơn nhiều.
Diệp Tử Y tức giận.
- Giữ được vài năm, phỏng chừng trở về vị trí cũ cũng bị mất?
Diệp Cường hừ lạnh một tiếng.
- Còn không phải sao, Thiệu Đông đã suy nghĩ, nếu đi cửa sau chuyện đã không như vậy. Thời gian trước em đem hai bình rượu Mao Đài năm sao anh hai cầm về cho anh ấy.
Bảo anh ấy đi tặng người. Kết quả thế nào, không ngờ anh ấy lại mang đến biếu phụ thân. Còn nói anh ấy là cán bộ kỹ thuật đã trải qua thử thách, là trụ cột trong cục. xem tại TruyệnFULL.vn
Một ngày nào đó sẽ tỏa sáng, mà lãnh đạo đối với anh ấy cũng không tồi... Kỳ thật em đều biết rằng, lãnh đạo bọn họ đều vớ vẩn cả.
Thấy đã có chỗ dựa vững chắc người đó bãi túc người lãnh đạo, giống như anh ta là Hoàng đế nhất bàn.
Chẳng qua là vì cái chức Cục trưởng thôi. Nhìn thấy có chỗ dựa là cặp mắt kia sẽ sáng lên, em thấy căn bản chính là việc nịnh hót.
Diệp tử Y quở trách mở.
- Diệp Cường ở đó, cái chức Cục trưởng có cái gì mà không lấy được. Chủ tịch tập đoàn Bàn Đế cơ mà.
Diệp Phàm nói liếc mắt một cái nhìn anh cả Diệp Cường.
- Cái chức Cục trưởng không là cái gì, tuy nhiên, em cũng nói, bảo bọn anh phải khiêm tốn.
Cho nên, cho tới bây giờ anh trai em vẫn nhớ kỹ. Ngoại trừ những lần cha con cùng lăn lộn một chỗ, rất ít tiếp xúc với quan trường.
Hơn nữa, tập đoàn của chúng ta là lấy việc sản xuất là chính, toàn bộ sản xuất ra sẽ do quốc gia bao hết.
Ngược lại cũng không cần lo không có đất đi. Về phần vận chuyển đường biển thì cũng không lo. Ở cùng với Lô gia, có bọn họ ra tay thì không có gì phải lo lắng cả.
Việc này không phải là nguyên nhân chủ yếu, chủ yếu vẫn là người nói, súng bắn chim đầu đàn mà.
Nhà chúng ta chỉ cần ra một mình em là đủ rồi, dù sao cũng phải suy xét ảnh hưởng đối với em có đúng không? Nếu em tác động lớn vào chỉ sợ có người sẽ bảo em dính vào.
Hơn nữa, việc này em gái cũng cũng không nghe theo anh nói. Anh còn tưởng rằng Trần Thiệu Đông lâu nay thích xuống nông thôn nhập thôn đấy.
Diệp Cường nói ra những lời nói rất thật.
- Đó đều là những lời nói chân thật, không sao cả. Những việc nhỏ này, về sau nếu có thể giúp được thì vẫn cần anh cả ra tay.
Nếu dính đến cán bộ cấp sở trở lên, mọi người chỉ cần nói với em một tiếng là được. Còn từ cấp sở trở xuống.
Anh cả có thể giải quyết công bằng được.
Diệp Phàm hừ nói, năm nay trăng sáng, đương nhiên không định nhắm vòa vị trí cục trưởng cục nông nghiệp.
- Không chính xác, Trần Thiệu Đông có phải công tác ở Sở Nông nghiệp tỉnh không?
Diệp Phàm một lúc sau truy hỏi lại.
- Không đúng, cục Nông nghiệp thành phố Thủy Châu. Cục trưởng của bọn họ là Thái Giang, nghe nói là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Mà Phó cục trưởng thường trực tên là Quy Thượng Hải, nghe nói là cán bộ cấp Cục trưởng, mà lãnh đạo trực tiếp của Thiệu Đông – Lưu Phi Trường chính là em cậu của Quy Thượng Hải.
Diệp Tử Y nói.
- Thủy Châu cũng không phải là thành phố cấp phó tỉnh, Cục trưởng Cục Nông nghiệp làm sao có thể là cấp bậc Phó giám đốc sở. Chẳng lẽ trước kia Phó giám đốc sở trong tỉnh bị xuống dưới hưởng thụ đãi ngộ của đồng chí Phó giám đốc sở. Còn phó cục trưởng thường trực Cao Phối hưởng đãi ngộ của Cục trưởng tương đối nhiều, không có gì phải ngạc nhiên.
Diệp Phàm có chút không rõ.
- Trước kia anh cũng có nghe ngóng quan hệ của Trần Thiệu Đông, Thái Giang còn kiêm chức Phó giám đốc sở Nông nghiệp tỉnh.
Là một người trung niên, khoảng chừng năm mươi tuổi. Nghe nói người này rất ít ở lại cục Nông nghiệp, có chuyện gì đều giao cho Phó cục trưởng thường trực Quy Thượng Hải.
Cho nên, việc này mau chóng được xử lý ở Thượng Hải rồi. Mà tuy Trần Thiệu Đông là một phó phòng, hơn nữa lại cả ngày đi xuống các điểm dưới thôn.
Diệp Cường nói.
- Dù sao anh ta cũng đối nghịch với Thiệu Đông, việc này nhất định là có nguyên nhân.
Diệp Phàm gật gật đầu hỏi.
- Em cũng không rõ ràng cho lắm.
Diệp Tử Y lắc lắc đầu.
- Một chút dấu hiệu cũng không có, hoặc là do Trần Thiệu Đông đã đắc tội với anh ta ở địa phương nào đó?
Diệp Phàm hỏi.
- Em có hỏi qua Thiệu Đông rồi, anh ý nói không có. Tuy nhiên, Lưu Phi rất háo sắc. Nghe nói trong cục có mấy sinh viên đến thực tập anh ta đều làm cho to bụng cả.
Hơn nữa, vào thời điểm Trần Thiệu Đông ở thôn, không ngờ người này điều tra được điện thoại của em, thường xuyên quấy rối em.
Hẹn em đi ra ngoài uống rượu đi dạo phố, loại người như thế này, em sẽ không mắc mưu đâu. Sau đó ngay cả số điện thoại em cũng thay đổi.
Tuy nhiên, bản lĩnh người này lớn. Không ngờ vài ngày sau lại điều tra ra được. Quả thực là phiền chết người.
Diệp Tử Y thở phì phì nói.
Ôi… Chuyện xưa cũ, tranh giành tình thôi… Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy buồn cười.
- Thế sao không nói sớm, để anh tìm mấy người đến đánh cho nó tàn phế. Còn dám động đến em gái của anh thì anh sẽ thiến nó luôn.
Diệp Cường nói những lời thô tục.
- Con đừng có làm bừa. Bây giờ có pháp chế xã hội, có chuyện gì phải đi con đường chính quy, đừng có làm xằng bậy. Đến lúc đó người ta tố cáo con cũng phải vào tù đấy, đừng thấy mình trở thành khoản gia vài năm mà tinh tướng, trước pháp luật mọi người đều bình đẳng, có hiểu không?
Vẻ mặt Diệp Thần Tây nghiêm túc giáo huấn con trai mình.
- Dạ con biết rồi cha, con của cha mà còn không hiểu được điều này sao. Nếu muốn làm gì con sẽ lấy pháp luật làm vũ khí. Tuy nhiên, tên kia cũng quá kiêu ngạo rồi. Phàm Tử nghĩ biện pháp làm cho nó một trận. Cũng không thể để em rể chúng ta phải chịu uất ức như thế đúng không?