Liễu Thiến cũng rất cao quý gật gật đầu, còn Trần Nguyệt Nhi đứng lên chào hỏi.
Diệp Phàm cũng liền ngồi phía đối diện với Diệp Cường, cũng là ngồi phía dưới trưởng phòng Trần Khai Minh.
- Ông Diệp, ông làm ở cục Lao động cũng lâu lắm rồi. Có nghĩ là chuyển đi nơi khác không?
Trần Khai Minh hỏi, muốn tôi đến bảo kê cho anh.
- Không, vài năm nữa cũng năm mươi rồi. Lập tức sẽ về hưu, còn chuyển đi đây đó làm gì.
Diệp Thần Tây là người thật thà, con được thăng chức rồi, bản thân cũng đã đủ hài lòng.
Hơn nữa, tuy nói hiện tại vị trí này hơi thấp. Nhưng, cho dù là Bí thư Chủ tịch huyện nhìn thấy mình cũng sẽ nhiệt tình chào hỏi.
Các lãnh đạo thành phố Mặc Hương cũng không dám mắt trố nhìn người kém, Diệp Thần Tây rất thỏa mãn, biết đây hết thảy đều là do Diệp gia có Diệp Phàm đấy.
Đây chính là sức mạnh, con trai mình có được chút ‘Tiên khí’ là được rồi, không phải suy nghĩ gì cả.
Diệp gia cũng gọi vài người thân thích đến để nói chuyện, tuy nhiên, những người này đều là cán bộ nhỏ hoặc là công nhân viên chức bình thường. Diệp gia có giới thiệu Trần gia cũng không chào đón.
Lúc uống trà nói chuyện phiếm, chính là để tăng tình cảm, hai bên bắt đầu làm quen với nhau.
Quan trọng nhất trên bàn này chính trưởng phòng Trần Khai Minh rồi, người này nói. Nước miếng tung bay, nói lời nào cũng đều là Giám đốc sở, Chủ nhiệm, Bí thư, Chủ tịch huyện.
Mà Trần Sinh Minh thỉnh thoảng còn thêm vài câu để tạo thế, Trần Sinh Minh làm việc ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Đương nhiên, cũng tiếp xúc với người có trình độ tương đối cao. Miệng nói ra cũng là Giám đốc sở, Chủ tịch huyện, Bí thư Địa ủy.
Chỉ có điều, đối với chuyện của em trai anh ta người này một chút cũng không giúp đỡ khiến trong lòng Diệp Phàm cảm thấy kỳ lạ.
- Ông Diệp, ông có thấy sự nghiệp của những người trong nhà ông khá khô không?
Trần Khai Minh lại bắt đầu bán bảo rồi.
Đương nhiên, người ta ở tỉnh thành tới, đối mặt với góc huyện nhỏ như Cổ Xuyên không cảm giác được sự ưu biệt cũng bình thường.
- Cảm ơn, tuy nói bán “Dẹt thịt” khổ cực một tí, nhưng một ngày kiếm được một hai trăm vẫn có thể làm được.
Cũng không kém tiền lương đẳng cấp có phải không? Đương nhiên, không thể so với lương của trưởng phòng Trần được, cộng với phúc lợi đãi ngộ thật là rất tốt.
Hơn nữa, tôi cũng không có bằng cấp. Chỉ tốt nghiệp trung học thôi. Không chèo cao được. Nếu để cho tôi đến xí nghiệp quốc doanh làm công còn không được tự nhiên.
Diệp Cường nói xong, còn cố ý liếc mắt nhìn em Diệp Tử Y một cái.
Biết anh cả ‘Trả thù’ mình đã sắp xếp anh như vậy, Diệp Tử Y tặng ‘Long não’ cho anh cả, sau khi cầm bát súp lên uống sửng sốt thiếu chút nữa phun hết ra.
- Dẹt thịt?
Trần Khai Minh không hiểu được thì thầm một câu.
- Dẹt thịt chính là há cảo.
Diệp Thần Tây giải thích một câu, giật tay con trai cả một cái, tự nhiên trách con trai nói lung tung rồi. Không khí trang trọng như vậy không thể quấy rối được.
- Ừ. Dẹt thịt cũng không tệ. Có lúc tôi còn ăn được một chén buổi sáng.
Sắc mặt Trần Khai Minh cứng đờ. Khẽ gật đầu.
- Nếu không thì vào thành phố mở một cửa hàng, như vậy sẽ không phải dầm mưa dãi nắng rồi.
Trần Sinh Minh ra vẻ quan tâm nói.
- Sinh Minh, cửa hàng trong thành phố cũng không có. Các cửa hàng đều có chủ rồi, để có được một cửa hàng không có bảy tám vạn là không mua được. Hơn nữa còn sửa chữa, phỏng chừng không có hơn mười vạn cũng đừng nghĩ mở cửa hàng.
Lúc này, bà xã xinh đẹp của Trần Sinh Minh giật tay ông xã một chút nhắc nhở, chỉ sợ ông xã to mồm nhận làm chẳng phải là thiệt thòi lớn sao.
Người nhà Trần gia cũng không có kinh doanh, toàn bộ sống nhờ vào chút ít tiền lương. Tuy nói đều có giữ một vài chức vị nhỏ.., nhưng còn chưa được là tiểu phú.
Nếu muốn giàu cũng được. Cũng phải chờ tới chức vị ‘ Giơ tay’ ra mới được. Hơn mười vạn đối với một tháng tiền lương hai nghìn của bọn họ cũng là một khoản tiền tương đối lớn.
Nếu như là cấp trưởng phòng cục trưởng ở một huyện cũng tương đối hoành tráng, duỗi tay ra là có thể có vài chục vạn.
Nhưng ở một trưởng phòng ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, không bao giờ có được điều đấy. Đương nhiên, kết quả là mỗi đêm đều nằm mơ chạy vội ra ngoài.
Còn về Trần Khai Minh, Sở Khoa học Kỹ thuật cũng là ngành nghèo rớt mùng tơi. Chưa có thể có cái gì béo bở mà mò.
- Ha hả, tôi cũng nghĩ qua rồi. Chỉ có điều. Nói thật, chính là không có đủ tiền. Ngoài ra việc tìm cửa hàng ở tỉnh thành rất khó. Tôi ở trong góc xó Cổ Xuyên này, ai để ý đến tôi.
Diệp Cường nói xong cố ý dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Trần Sinh Minh một cái, nói,
- Tất nhiên, nếu trưởng phòng Trần có biện pháp gì thì tốt quá.
- Anh…
Diệp Tử Y vừa nghe xong. Biết anh cả gây sức ép cho Trần gia rồi, nên mới khẩn trương kêu lên. Đôi mắt hung hăng trừng trừng nhìn Diệp Cường.
Diệp Cường thả ra khói, giả vờ không nhìn thấy. Ngón tay cố ý giật giật, ý muốn nói là ai bảo em gọi anh là người bán ‘Dẹt thịt’ ở vỉa hè. Anh mới là chủ quán dù sao cũng phải lên được cấp là Chủ hiệu mới được.
- Việc này… Khi trở về tôi sẽ đi hỏi.
Sắc mặt Trần Sinh Minh cứng đờ. Cố gắng mở miệng nói.
Đột nhiên người này nhe răng ra, Diệp Phàm nhìn thấy hết, tự nhiên đồng chí trưởng phòng Trần bị bà xã của ông ta véo một cái vào đùi ở dưới gầm bàn. Ông h ta không dám kêu ra thành tiếng, đau đến mức chỉ dám nhe răng ra.
- Ông Diêp, con trai thứ hai của ông làm ở đâu vậy?
Trần Khai Minh biết ý, khẩn trương nói sang chuyện khác.
Biết tài sản trong nhà của nhà cháu họ mình, sao có thể một lúc bỏ ra hơn mười vạn được.
Đến lúc Diệp gia bần cùng nhớ đến lời nói trước coi đây là điều kiện để đính hôn chẳng phải là sẽ không ổn sao.
Không chừng đến lúc đó lửa cháy đến người mỉnh rồi cũng không có tin chính xác, ngày hôm qua nếu không phải em trai nhờ mình xuất mã thì cũng còn lâu mới đi, nghĩ đến đường đi, Trưởng phòng Trần ngại đến rùng mình.
- Tôi làm ở bên Tấn Lĩnh.
Diệp Phàm nói.
- Tấn Lĩnh…
Trần Khai Minh thì thầm một câu sau đó trầm tư, một lúc sau nói,
- Tôi nhớ ra rồi, tôi có bạn học cũ đã làm việc ở bên Tấn Lĩnh.
Hình như cũng chỉ dưới cấp của Bí thư huyện ủy thôi. Nếu như cậu đang làm việc ở đó có thể nói một chút với anh ta.
Nếu không thì tôi gọi điện cho anh ta. Đến lúc đó cậu tìm anh ta là được.
Cuối cùng trưởng phòng Trần Khai Sáng đã tìm lại được cơ hội để giữ thể diện. Sau khi nói xong ông ta vẫn còn để lộ ra một chút đắc ý trên mặt.
Diệp Cường nghe xong, thiếu chút nữa là bị sặc súp.
- Ha hả, thôi vậy, hiện tại tôi đang bị gọi về tỉnh. Không phiền đến ông ta đâu.
Diệp Phàm thản nhiên uống một ngụm rượu cười cười. Tự nhiên, lại bị Diệp Tử Y lườm một cái.
Thông gia nhà Diệp gia cũng biết cậu hai nhà Diệp gia là người tài ba, mà con trai lớn cũng là thần tài.
Tuy nhiên, nếu người ta không muốn lộ ra danh tính thông gia cũng không dám ra mặt gây ồn ào. Chỉ là thấy có phần hơi khó chịu, cảm giác muốn đi vệ sinh nhiều hơn. Phỏng chừng là muốn đến nhà vệ sinh cười to vài tiếng trước.
Lúc này, bà thông gia đích thân bê thức ăn lên.
- Diệp Cường, đi lấy chai rượu Phàm Tử mang về ra đây. Đúng rồi, cả thuốc hôm qua nó mang về cho cha cũng lấy ra.
Diệp Thần Tây nói.
- Cha, đó là đồ Phàm Tử biếu cha.
Diệp Phàm mới mang về loại thuốc Trung Hoa và rượu Mao Đài năm sao, Diệp Cường đã sớm thèm nhỏ dãi.
Chỉ do lần này Diệp Phàm trở về vội vàng, Diệp Cường chỉ được có mấy hộp. Đêm qua đi ra ngoài chơi, toàn bộ bạn bè chơi với nhau từ thuở nhỏ cùng với bạn nhậu đã cướp sạch mất rồi. Buổi sáng thấy sót hết cả ruột chỉ dám nhe răng.
Vốn đang định xin cha một nửa, không thể tưởng tượng được cha lại hiếu khách như thế. Muốn bỏ ra để mọi người cùng thưởng thức. Tự nhiên Diệp Cường có chút buồn bực, không muốn nhấc chân lên.
- Bảo con đi phải đi, nói những lời như vậy cũng vô nghĩa!
Diệp Thần Tây mắng, Diệp Cường có chút rụt rè, khẩn trương đứng dạy đi lấy.
- Sao có thể hút thuốc lá của ông được, Sinh Minh, còn không đi ra xe lấy rượu thuốc lá ngày trước Giám đốc sở Dương mang biếu.
Trần Khai Minh cười nói.
Thật ra, lão già này xem thường Diệp gia, cũng biết là Diệp gia sẽ lấy ra loại thuốc cao cấp. Nhiều nhất cũng là xanh môn kiểm nhi của Trung Hoa thôi.
Mà ngày ấy Giám đốc sở Dương cũng tặng một bao Gấu Mèo nhỏ cho mình, sắp xếp thành 5 cái hộp. Hôm nay vốn không nghĩ là sẽ lấy ra, tuy nhiên, ngẫm lại vì cháu họ xanh môn kiểm nhi cũng đáng. Khiến cho lão hương ba khiếp sợ một chút.
Trần Thiệu Hưng cũng đi nhanh hơn, không lâu đã ra đến ngõ nhỏ bên ngoài cầm rượu và thuốc lá vào. Rượu Mao Đài tự nhiên. Trưởng phòng Trần tuy nói nhậm chức thiên môn, nhưng việc thu rượu thuốc lá vẫn có thể làm được.
Đúng lúc Diệp Cường cầm thuốc lá rượu đặt lên bàn.
Vừa thấy Trần Thiệu Đông cầm thuốc lá và rượu đi vào, tay anh ta cầm lại luôn, cười nói:
- Vậy hôm nay cứ nếm thử một chút rượu và thuốc lá của trưởng phòng Trần đã, loại cao cấp như này lần đầu tôi nhìn thấy.
- Để xuống, trưởng phòng Trần là khách ở xa tới. Hôm nay là nhà chúng ta mời khách.
Vẻ mặt Diệp Thần Tây trầm xuống hừ nói.
- Ha hả, anh cả, lần sau sẽ mang cả về cho anh.
Diệp Phàm mở miệng, Diệp Cường cười tủm tỉm đặt rượu thuốc lá lên trên bàn.
Trần Khai Minh tròn xoe mắt nhìn, chưa bao giờ nhìn thấy loại rượu Mao Đài 5 sao đặc biệt giành cho các quan chức cấp cao.
Vì đây là loại đặc biệt dành cho cán bộ cấp tỉnh và Bộ của Trung Hoa, đương nhiên phải là loại đàu tiên rồi.
Tuy nhiên, lão già vẫn có chút khác lạ. Cảm giác hương vị có chút không giống, tuy nhiên, trong lòng tự nhủ có phải là Diệp gia đang buôn hàng giả không.
Một trường hợp khác nghe nói chính là các nhà máy sản xuất thuốc lá Trung Quốc cũng có một số bộ phận cán bộ bên trong rút từ trong xưởng Trung Quốc cung cấp ra.
Tuy nhiên, nghe nói cái loại này đóng gói hộp màu trắng, đến nhãn hiệu đều không có.
Ngay sau đó, lão già này cười nói:
- Ông Diệp, ở Trung Hoa này ông cũng không tồi lắm nha. Còn có cả Mao Đài, mùi vị tương đối tinh khiết. Có phải đã để rất lâu rồi không.
- Không phải, hôm qua con trai thứ hai của tôi mới mang về. Hơn nữa, nghe nói cũng đảm bảo chất lượng lắm, phỏng chừng thời hạn chỉ được một hai năm liền hư rồi, sao có thể để được lâu.
Đương nhiên Diệp Thần Tây cũng biết, bởi vì Cục trưởng Diệp cũng rút không ít. Đương nhiên, cũng sẽ không nói ra. Bởi vì, đồng chí Cục trưởng Diệp của tôi luôn là người khiêm tốn.
- Loại này ở đâu vậy, không giống như loại bình thường vẫn uống.
Trần Khai Minh tiếp tục hỏi.
- Đúng rồi, là Chủ tich Điền tặng đấy.
Diệp Phàm thành thật hồi đáp.
- Chủ tịch Điền, tên thật là gì, ông ta làm gì ở Tấn Lĩnh? Không chừng bạn học cũ của tôi cũng biết đấy, ha hả.