- Yên tâm, cháu đang nghĩ “bà bà” kia đến mà người ta còn chưa đến đúng không.
Ninh Chí Hòa hừ một tiếng, Diệp Phàm vừa nghe cũng có suy nghĩ, cười nói:
- Đúng là như vậy, giờ đến làm gì chứ, nhà máy nát này cũng sắp đổ rồi.
Những bà bà đó đúng là lợi hại, có đồ gì ngon là đến liền. Giờ thấy “những đứa trẻ xui xẻo” nhà nghèo, lại chẳng ai để ý tới.
Hay là thế này, chú Ninh, nếu như họ không đến thì tất cả đều không đến. Chứ đừng để cháu làm một loạt rồi lại chen chúc đến.
Đến lúc đó thì chắc cháu tức chết mất, chú Ninh cũng biết được tính của cháu của rồi mà.
- Tức giận, đợi cậu thu dọn xong đống này rồi hãy tức giận nhé. Đến lúc đó cậu cứ việc tức, thế nào thì ta cũng ủng hộ.
Nhưng, giờ không thể đuổi những “bà bà” kia đi được. Khi họ nhiều thì cũng phiền chút nhưng giờ cháu cần họ mà.
Không phải nói gì nữa, bà bà này đã giơ tay ra thì cả chân cũng cần.
Ít nhất tạm thời cũng giải quyết được phiền phức của cơ điện Hoành Không. Nếu như đều để cháu đuổi họ đi thì bả vai này không thể chống đỡ được đại nghiệp của vạn người đâu.
Ta nói như thế không phải bảo cậu chuẩn bị “giơ tay” cho tốt. cũng không phải cổ vũ cậu làm việc phải nhờ vả.
Mà đó chỉ là kế thích ứng, chỉ có thể nói là một thức bảo đảm kèm theo thôi.
Ninh Chí Hòa đúng là lão hồ ly già.
- Được rồi, đến lúc đó rồi nói. Nhưng, quyền nhân sự của công ty cũng phải được mở rộng. Nếu như đều bị đồng chí Vệ Ngọc Cường nắm, thì vị trí chủ tịch này của cháu cũng chỉ là hư danh mà thôi.
Đến lúc đó, chắc rằng cản cháu cũng sẽ có nhiều. Chú cũng đã nói rồi, yêu cầu cháu phải làm dứt khoát, hẳn hoi.
Nếu “đại đao” đều bị dây thừng trói lại rồi thì còn dùng thế nào được nữa.
Diệp Phàm đầu tiên nghĩ đến vấn đề này, cái khó nhất trong doanh nghiệp nhà nước chính là sắp xếp nhân sự, muốn thay đổi thì cũng phải “tẩy bài” lại, không cho quyền lợi thì sao mà “tẩy bài” được?
- Việc này đồng chí Vệ Ngọc Cường có thể hiểu được, cậu cứ mạnh dạn mà làm là được rồi. Mà bình thường tiểu Diệp toàn tự xưng là Diệp lão đại, cái tên “đại ca”kia chắc cũng quen rồi. Đừng nói là vào chốn quan trường cả 10 năm rồi mà cũng không có lấy chút điều khiển người chứ. Nhưng, những năm gần đây, lại phản ánh kịch liệt, hẹn cho cậu ba ngày phải đến Thiên Vân báo cáo.
Ninh Chí Hòa nói.
Lão cáo già này, nói chuyện mà như cứt ấy. Có thể Vệ Ngọc Cường cũng không như Ninh Chí Hòa.
Mà không chừng người này lại xuất thân từ thế lực lớn. Vì thế mà Ninh Chí Hòa cũng kiêng kỵ với ông ta.
Nếu không, ông ta đã sớm giơ dao lên mổ rồi. Nhưng với vị trí “bí thư đại diện” hiện giờ của ông ta thì vị trí cũng tương đối khó, lúc nào cũng phải suy xét đủ điều.
Một khi đã ổn định vị trí thì lại thay đổi, vì thế sau khi đến Thiên Vân, muốn cậy nhờ vào ông ấy là điều không phải thực tế. Có thể đa phần sẽ phải dựa vào chính bản thân mình.
- Vâng, cháu nghe lời chú.
Diệp Phàm nói, cũng suy xét một chút, có thể là tập đoàn cơ điện Hoàng Không gần đây cũng có gút mắc gì.
Bên này Diệp Phàm cũng vội vàng chuyển giao. Thực ra cũng chẳng có gì bàn giao cả, bởi vì việc của Đồng Lĩnh và Phong Châu cũng đã sớm hoàn thành rồi.
Chức trợ lý chủ tịch tỉnh cũng gác lại, đến giờ Diệp Phàm cũng là lần đầu ngồi vào phòng làm việc đó.
Nhưng, tối đến có Tề Chấn Đào chủ trì, đã tổ chức một tiệc chia tay nhỏ ở nhà ăn của tỉnh ủy. La Khảm Thành, Phó chủ tịch Điền, cũng các lãnh đạo của tỉnh ủy đều có mặt.
Bí thư Thái của Phong Châu, thư ký của Đồng lĩnh cũng có mặt, hai người luôn miệng chức mừng, thực ra Diệp Phàm cũng cảm thấy xót xa từ những lời mà họ nói.
Toàn nhà ăn náo nhiệt cả lên.
Nhà họ Hoa của Phong Châu cũng vội vàng đến, mời Diệp Phàm ăn đêm.
Biết được tập đoàn đã hoạt động thuận lợi, Diệp Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy bản thân chưa làm đến nơi.
Nhưng tập đoàn Phong Thiên cũng được coi như “con đẻ” của hắn, Diệp Phàm hy vọng nó có thể phát triển hưng thịnh.
Mà mấy người cốt cán của Diệp Phàm cũng vội vàng đến.
Mễ Nguyệt đã được điều động đến là Phó ban thư ký của tỉnh kiêm phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh.
Ăn đêm xong, Vương Long Đông đến phòng của Diệp Phàm nói:
- Anh Diệp, bố vợ tôi nói muốn đến gặp anh.
- Việc của Kim Đô còn chưa giải quyết xong sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên, đi làm nhiệm vụ nửa năm, vốn nghĩ Phí Nhất Độ đã xử lý rồi.
- Vẫn chưa, còn đang giằng co. Nhưng bên họ ép cũng chưa chặt. Lần trước chúng tôi may mắn gặp được thiếu gia nhà họ Phí. Anh ấy nói đợi anh về rồi định đoạt.
Vương Long Đông nói.
- Có thể là Cổ Phi Phi đã khiến cho lão nhà cậu bị thương phải không?
Diệp Phàm gượng cười.
- Haiz, còn có cách nào được nữa. Giờ nhà họ Cổ đối xử với Phi Phi rất tốt. Tuy bề ngoài Phi Phi kiên cường.
Nhưng là con gái thì đều thích nghe mềm mỏng. Mẹ, hay an hem nói là mềm lòng ngay.
Ngày trước khi không thấy anh toàn lèo nhèo với tôi cả ngày. Phiền muốn chết.
Vương Long Đông vẻ mặt đau buồn nói.
- Thế này đi, mai tôi về thành phố đã. Có thể tối mai tôi phải đi Thiên Vân rồi. Bí thư Ninh bên đó giục lắm rồi, có thể là công ty đã xảy ra chuyện lớn. Thời gian này rất bận, để sau một thời gian nữa, tôi sẽ mời Phi Phi đến Hoành Không chơi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Vương Long Đông cũng không ngu, sau khi sửng sốt đã liền hiểu ý, mỉm cười luôn, nói:
- Vẫn là anh Diệp lợi hại, có thể bố vợ tôi cũng phải bỏ chút máu rồi. Nghe nói tình hình của cơ điện Hoàng Không cũng không tốt lắm.
- Không phải là không tốt lắm mà nó là một đống hỗn độn. Lần này tôi đến đó là thu dọn chiến trường, lại còn phải biến đồ phế thải thành bảo bối.Khó lắm người anh em à.
Diệp Phàm thở dài
“ anh có ngại về việc này không?
- Không ngại, ngay từ đầu vì tôi mà anh Diệp và thiếu gia Phí đã ra tay. Nói ra thì gì vẫn là tôi, mà dù sao thì bố vợ tôi cũng đem cả gia tài ra đánh đổi rồi, có làm một, hai trăm triệu thì cũng không sao phải không?
Vương Long Đông lý giải.
- Khẩu vị của anh đúng là không nhỏ, tôi còn không dám mở miệng sư tử ra vậy. Nhưng nếu như chủ tịch Cổ bỏ tiền ra đầu tư thì tốt biết mấy.
Diệp Phàm cười nói, Vương Long Đông thấy lạnh người, trong lòng thầm nghĩ anh còn nói là không mở miệng sư tử, đúng là còn to mồm hơn cả cá sấu.
- Long Đông, việc của Kim Lăng không dễ mà xử lý. Nhưng lần trước về thành phố anh Trương cũng đã nói với tôi. Bên văn phòng chính quyền vẫn còn trống chức Phó vụ trưởng, cũng là một ngành nghề. Thế nào, sang bên đó tập luyện không.
Diệp Phàm ném ra một viên “kẹo”.
- Tôi nghe theo sự sắp xếp của anh Diệp, nhưng có thể là rất khó khăn đúng không?
Vương Long Đông không giấu được niềm sung sướng trước mặt Diệp Phàm nên đã lộ hết ra.
- Việc này tôi cũng đang tìm người làm, có thể là mấy tháng sauu sẽ có manh mối. Thơi gian này anh hãy chú ý chút, có việc gì của báo cáo với chủ tịch tỉnh.
Diệp Phàm dặn dò.
Vương Long Đông gật đầu, tỏ vẻ phấn khích.
9 giờ sáng ngày 1 tháng 3, Diệp Phàm nhận được một cuộc điện thoại khác lạ. Hắn ta hoàn toàn không biết, nên không thể không hỏi:
- Xin hỏi, ai vậy?
- Phó giám sát trưởng Diệp đúng là khó để về một chuyến. Đúng là bộ chúng ta có quý nhân thần bí. Ha ha, ta là Quách Thiên Minh.
Quách Thiên Minh cười nói.
- Ôi, là bộ trưởng Quách sao, thật ngại quá, ngại quá. Nói thật lòng, tôi cũng nên nói sớm với bộ trưởng.
Ngày trước ở Ngư Đồng là vì phá án, giờ án đã phá được rồi vì thế mà thân phận Phó giám sát còn để làm gì nữa.
Giờ tôi đang nhận chức quản lý tập đoàn Hoành Không, một đống việc đổ nát ở đó, nên cũng không có thời gian rảnh mà đế lên phòng.
Thà để cơ hội cho người khác còn hơn là tự bán đi đúng không?
Diệp Phàm nói.
Quách Thiên Minh là thứ trưởng bộ công an đương nhiệm, là nhân vật thứ hai, nếu như hút mà bỏ ra được. Vì thế Quách Thiên Minh nghiễm nhiên trở thành đương gia thực sự.
- Không thể nói thế được đồng chí Diệp, sao có thể nói là mâu thuẫn? thực ra mấy năm gần đâu thì cậu cũng đã giúp đỡ trong bộ làm một số việc mà.
Tuy không phải trực tiếp giúp nhưng cậu có thể giúp đỡ cơ quan công an không phải là vì Bộ thì sao?
Cơ quan công an bên dưới cũng thuộc vào cơ cấu của Bộ. Bộ chắc chắn đã thấy được năng lực công tác của cậu.
Quách Thiên Minh nói, thái độ khiến cho Diệp Phàm phải ngạc nhiên, hình như ông ta đang luyến tiếc hắn vậy.
Năng lực làm việc cái cứt, ta đây không làm ở Bộ bao giờ, lời nói này đúng là khiến cho người ta ghê sợ, chẳng lẽ lại có việc gì cần ta ra tay, Diệp Phàm thầm nghĩ.
- À, giờ cậu ở đâu?
Quách Thiên Minh hỏi.
- Tôi ở thủ đô.
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì tốt rồi, ta đang có chuyện tìm đồng chí, đồng chí có thể lên Bộ ngay không?
Quách Thiên Minh nói.
- Vâng, tôi lập tức đi ngay, ngày mai phải đến Thiên Vân rồi, đúng lúc cũng muốn đi.
Diệp Phàm nói.
Vội vàng lao thẳng đến phòng làm việc của Quách Thiên Minh.
Quách Thiên Minh nghe nói vừa mới năm mươi, đối với những người có vị trí thế này thì tuổi tác cũng là một “không gian đề bạt”. Nếu như may mắn không chừng sẽ là một trong những thành viên trong lớp lãnh đạo.
Vì thế Diệp Phàm cũng đã thấy điều này. Đối với những đồng chí có “tiền đồ” Diệp Phàm cũng không buông tha.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, cậu đúng là than tượng trong Bộ này, thần bí khó mà gặp được, vào ngồi đi.
Diệp Phàm vừa đến phòng khách nhỏ của phòng làm việc đã thấy Quách Thiên Minh đứng đó chờ rồi. Mà lại còn tủm tỉm chào hỏi Diệp Phàm.
Diệp Phàm chào một cái, hai người bắt tay rối rít.
Sau đố vào văn phòng.
Diệp Phàm ngồi trên chiếc ghế đối diện với Quách Thiên Minh. Phát hiện ra ông ta có tướng làm quan rất rõ, tư chất và con người đều rất phù hợp.
- Đồng chí Diệp Phàm, hôm nay gọi đồng chí đến đây thực ra là có một việc cần bàn với đồng chí.
Quách Thiên Minh nói.
- Có chuyện gì bộ trưởng Quách cứ nói ạ. Tôi cũng là thuộc Bộ quản mà.
Diệp Phàm gật đầu, trong lòng nghĩ, quả nhiên là có việc muốn nhờ, nói đi.
- Đây là Bộ đã đổi mới cho đồng chí.
Quách Thiên Minh cười nói, rút ra một hồ sơ đưa cho Diệp Phàm: