Diệp Phàm mở ra thấy một chum chìa khóa. Hình như có một chiếc là chìa khóa ô tô. Vừa nhìn logo thấy tuyệt, Audi A6. Còn chiếc chìa khóa khác thì Diệp Phàm chưa biết là chìa khóa gì.
Nhưng bên trong tài liệu mà Diệp Phàm giở ra, hắn cũng ngạc nhiên rằng – trợ lý Bộ trưởng bộ công an, Giám sát trưởng, phó tổng giám đốc cụa cảnh sát. Cấp Giám đốc sở, được nhận đãi ngộ cấp Thứ trưởng.
- Cái này, sếp Quách, tôi không hiểu, tài liệu này tôi cũng có một quyển rồi mà?
Diệp Phàm hỏi, có chút buồn bực.
- Quyển trước chỉ là cấp phó giám đốc sở. Giờ là Giám đốc sở, cộng thêm cả chức trợ lý bộ trưởng nữa.
Bộ còn cấp cho một căn hộ, một chiếc xe cho đồng chí. Đây là đãi ngộ mà đồng chí đáng được nhận mà.
Trước kia đều không chu cấp cho đồng chí, việc này là do bên hậu cần của Bộ không làm tốt, ta cũng đã nghiêm túc phê bình họ rồi. Đừng nghĩ là việc nhỏ, nói việc lớn là việc lớn.
Quách Thiên Minh cười nói.
- Sếp Quách, cái này, tôi không thể nhận được.
Diệp Phàm nhanh chóng từ chối, thực ra thì hắn ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Sau này có chức trợ lý Bộ trưởng rồi, thì cảnh sát cả nước còn ai dám không cúi chào khi gặp.
Mà quan trọng hơn bản thân hắn lại là trợ lý Bộ trưởng. Là trợ lý của một trong 9 bộ trưởng đầu sỏ cả nước.
Dựa vào vị trí đó thì tỷ lệ có thế thấy “vị đầu sỏ kia” là không nhỏ. Đương nhiên.
Cho đến giờ Diệp Phàm cũng chưa một mình gặp trực tiếp nhân vật số một của ban chính trị quốc gia. Còn trên truyền hình thì đương nhiên là thường xuyên rồi. Còn về “Bản tôn” thì hắn cũng chưa có phúc phận mà gặp được.
- Đây là quyết định do tổ chức đã bàn luận, mà ban tổ chức trung ương cũng đã có chuẩn bị rồi. Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng đồng chí có thể tiếp nhận sự sắp xếp của tổ chức. Đương nhiên chúng tôi cũng hiểu đồng chí nhiều việc, vì thế đồng chí không phải lo lắng gì, chỉ khi có việc lớn thì chúng tôi mới gọi đồng chí, Thông thường thì chúng tôi sẽ không phiền đồng chí.
Quách Thiên Minh nói rất rõ ràng, nhưng có gì đó kỳ lạ.
- Nhận ra tôi, không thể chứ bộ trưởng. Hình như đây là lần đầu tiên tôi gặp ngài.
Diệp Phàm liếc một cái, hỏi.
- Ha ha. Tôi còn từng là thuộc hạ của cậu đấy.
Quách Thiên Minh cười nói.
- Thuộc hạ, tôi… việc này. Tôi thật không biết.
Diệp Phàm không hiểu gì cả.
- Chuyện là mấy năm trước ở trận chiến Sahara. Thực ra tôi và lão Nghiêm cùng nhau phối hợp. Chỉ là lúc đó tôi đã thay đổi diện mạo nên cậu không nhận được ra. Cũng bởi vì tôi bị thương nặng nê đành phải xuất ngũ, thực ra chúng tôi đều không muốn rời khỏi tổ A.
Cũng giống như đồng chí Chiêm Hùng, thời gian đầu còn đau khổ. Nhưng thời gian chính là phương thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương.
Sau đó đến viện kiểm sát làm và rồi cuối cùng lại đến đảng ủy chính trị. Và đến giờ là đến bộ công an.
Về cậu thì tôi đã sớm nghe tiếng rồi, Việc này tổ trưởng Cung cũng không giấu gì, đồng chí tử thần, được làm việc với đồng chí tôi thật lấy làm vinh dự.
Quách Thiên Minh đứng lên nói, hai người bắt tay thật chặt.
- Thì ra là vậy, lẽ nào…
Diệp Phàm bừng tỉnh.
Ha ha ha…
Buổi tối thứ tư ngày mùng 1 tháng 3 năm 2006, Diệp Phàm sắp phải từ biệt Kiều Viên Viên còn đang hôn mê, lên máy bay để đến thành phố Vinh Thành thủ phủ của tỉnh Thiên Vân.
Khi đến thành phố Vinh Thành cũng đã 10 giờ tối rồi.
Trương Cường đã đứng chờ ở sân bay rồi, một chiếc xe quân sự dừng bên cạnh. Đương nhiên là rất rộng rồi, có thể làm xe hạng lớn mà chỉ huy quân sự dùng.
Trương Cường hiện đảm nhiệm chức sư trưởng, quân hàm thiếu tướng. Họ đóng tại tỉnh Thiên Vân.
- Anh Diệp, nghe nói anh đến Thiên Vân, tôi đã hồi hộp vài tối rồi.
Vừa ngồi vào trong xe, Trương Cường đã hớn hở nói.
- Tôi đâu phải các chị em, sao mà hồi hộp?
Diệp Phàm không vui lắm trừng mắt nhìn anh ta, thực ra trong lòng cũng vui mừng lắm.
Mà giờ công lực của Trương Cường cũng đã khôi phục lên tứ đẳng, có thể cũng là khả năng để khôi phục lại như trước.
Diệp Phàm cũng thoải mái hơn nhiều.
- Ha…
Một vị thượng tá ngồi ghế trên không nhịn được cười, nở một nụ cười dấu trong đáy lòng.
Nhưng thấy Trương Cường nhiệt tình với Diệp Phàm như vậy khiến cho vị thượng tá và cả người lái xe cũng ngạc nhiên, liền cho Diệp Phàm là giai cấp con ông cháu cha rồi.
Bằng không, người ta nhìn còn trẻ hơn cả Trương Cường. Dựa vào cái gì mà một Thiếu tướng lại phải cung kính như thế.
- Tề Hóa Thành, anh cười gì?
Trương Cường cũng không phải điếc, trừng mắt lên giáo huấn.
- Không có gì, nhưng, sư tòa, anh còn chưa giới thiệu anh Diệp này là tôn thần ở đâu tới. Hóa Thành tôi ngưỡng mộ đã lâu.
Tề Hóa Thành cười nói.
- Ngưỡng mộ đã lâu, chưa từng nghe thấy anh nói thế bao giờ? Anh nói câu này có phải giả không đồng chí?
Trương Cường hừ một tiếng.
- Ha ha, tôi mà. Anh cứ gọi tôi là Diệp Phàm được rồi. Chuẩn bị đến tập đoàn cơ điện Hoành Không làm.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Nơi đó… cái này…
Sắc mặt Tề Hóa Thành cứng đờ, như kiểu muốn ói cả ra.
- Anh cũng đã nghe nói đến tập đoàn cơ điện Hoàng Không rồi sao?
Diệp Phàm hứng lên hỏi.
- Không hiểu sao tập đoàn đó còn lăn lộn ở Thiên Vân?
Trương Cường thêm một câu.
- Xem ra, tập đoàn này cũng nổi tiếng ở đây đây.
Diệp Phàm tự giễu nói, tự nhiên hiểu được ý tứ đó, đó là nổi tiếng, nhưng không phải tiếng thơm.
- Chỗn đó rất khó khăn, chú tôi cũng làm việc ở đó. Ngày trước nghe nói còn được, nhưng giờ thì không ra gì, còn không có cả lương mà trả.Chú tôi năm lần báy lượt đến chỗ tôi ăn chực nằm chờ. Đuổi cũng không đi, đến là phiền.
Tề Hóa Thành than thở nói.
- Thì đổi công việc khác đi không được sao, đừng nói với tôi là ông ấy không có cửa nào ở Thiên Vân này chứ. Tôi cũng đã gặp anh ta rồi, hình như là cậu em vợ anh phải không? Tên là gì ấy nhỉ?
Trương Cường cũng xen vào.
- Diệp Mãn, từ đầu khi tôi và vợ còn đang yêu đương nghe nói tên cậu ta.
Cái tên nghe đã tệ rồi. Còn mãn, mãn cái gì nữa. Vợ vừa nghe thì có vẻ cái gì cũng “mãn”, tiền tài đầy nhà có phải hay không?
Giờ biết lợi hại rồi, hàng ngày cứ réo tôi phải đổi nơi làm cho Diệp Mãn. Khó à…
Người họ Tề nói.
- Cái này cũng không khó, cơ điện Hoành Không là doanh nghiệp nhà nước. Nhân viên trong doanh nghiệp nhà nước muốn điều chỉnh nơi làm việc là khó, bởi vì còn vấn đế biên chế. Nhưng nếu dựa vào năng lực của trưởng tham mưu Tề thì cũng không phải là một bữa ăn sáng rồi.
Diệp Phàm có chút không hiểu.
Trong lòng thầm nghĩ chẳng nhẽ tham mưu trưởng mà lại không có bản lĩnh sao? Đến em vợ còn không lo được thì còn làm cái chó gì?
- Ôi, tên tiểu tử đó, tôi cũng đã nghĩ cách giúp nó nhưng chẳng qua là đến chỗ nào? Người ta vừa nghe thấy cơ điện Hoành Không đã sợ cả rồi.
Nói là không thể mở miệng, một khi đã nói thì nói một thành hai, hai thành ba, chỉ sợ đến lúc đó đổ bể cả thì không chống được.
Bởi vì trong cơ điện Hoành Không có rất nhiều người muốn đổi chỗ rồi. Cả một xưởng lớn, trong 10 nghìn người thì 9900 người muốn đổi.
Bên tỉnh cũng đã kêu gọi các doanh nghiệp cùng ngành tiếp nhận họ. Nhưng các doanh nghiệp đó đều không coi trọng văn bản này của Tỉnh.
Nói ra thì cũng không thể trách được họ, cả nhà máy nhiều như thế. Ai có thể dám nói một nhân viên nào đó trong cơ điện Hoành Không lại không có người thân có uy thế.
Đến khi nói thì đúng là chọc vào tổ rồi. Đó chính là vấn đề mà các doanh nghiệp khác lo ngại.
Chỉ sợ ân tình này không trôi được mà lại lưu lại một “mùi khai”
Tham mưu Tề nói.
- Có thể còn có nguyên nhân khác, tỉnh Thiên Vân là một tỉnh lớn.Doanh nghiệp vẫn còn khoảng cách tương đối với thành phố vùng duyên hải.
Mà nhân viên dư thừa lại quá nhiều, xưởng không đủ để phân vì thế mà hình hàng nên cục diện quá nhiều mà không đủ chỗ làm.
Có người muốn vào những xưởng có hiệu quả lớn, những xưởng không có hiệu quả thì không ai ngó tới. Những thanh niên không vào được nhà máy, xí nghiệp đều đã đến vùng duyên hải mà làm thuê.
Nhưng, vẫn còn lại nhiều nhân viên dư thừa. Việc dàn xếp những người này là không kịp, làm sao có thể nhận những người của cơ điện Hoành Không được chứ.
Trương Cường nói.
- Xem ra, nếu như Hoành Không muốn giảm biên chế hay phân lại cũng sẽ rất khó. Đường bên ngoài còn tắc chết rồi, bên trong không thể tự mình tiêu hóa được.
Diệp Phàm gật đầu trong lòng thấy buồn bực.
- Ai cũng muốn phân chia, một khi phân lại thì sẽ tìm được công việc tốt. Còn giảm biên chế thì chắc chắn là khó.
Không phải nói giảm biên chế, chính vấn đề lương cũng đã thường xuyên xảy ra đánh nhau. Em vợ tôi đã đánh nhau mấy lần rồi.
Nguyên nhân việc đánh nhau chắc chắn nói ra các anh sẽ cười, đó là vấn đề lương không chính đáng.
Một công nhân này lĩnh hơn một công nhân khác 20 tệ là đánh nhau rồi.
Tham mưu Tề cười nói:
- Đúng rồi, anh Diệp giờ đến đó thì đúng là nhảy vào hố lửa rồi.
Nhưng, nếu có thể làm lãnh đạo thì cũng không tồi. Có thể anh Diệp đến để đem tiền đến, tiếc rằng sao lại không chọn nơi khác tốt hơn để mà đầu tư vào.
Chỉ sợ tiền không nhận được mà đã gục rồi.
- Anh Diệp là Kim Thân la hán hạ phàm, chỉ có thể càng ngày càng sáng chứ không lụy đi được. Cậu chỉ ăn nói lung tung. Cái moomg quạ đen thối này.
Trương Cường hừ nói.
Càng khiến cho tham mưu Tề tin rằng Diệp Phàm là con ông cháu cha nhà nào đó rồi.
- Anh Diệp, đến lúc đó nhờ anh giúp cho em vợ tôi nhé.
Tham mưu Tề đúng là biết nghĩ, nói luôn ra ý định nhờ vả.
- Em vợ cậu làm gì trong nhà máy?
Diệp Phàm hỏi, cảm thấy tìm được một người quen trong đó cũng không tệ.
- Thực ra anh ta cũng không tệ, có bằng đại học hẳn hoi, chuyên ngành cơ điện, sau đó nhận chức nhân viên kỹ thuật.
Năm ngoái tôi có ra tay thì cậu ấy làm chức chủ quản xưởng. Đương nhiên, nghe nói tập đoàn cơ điện Hoành Không tuy là doanh nghiệp nhưng cán bộ cũng có cấp bậc.
Chức chủ quản xưởng đó tương đương với cán bộ cấp phó phòng. Chỉ có điều nếu như so với bên ngoài thì ngay cả một cán bộ không chức vụ trong đơn vị thông thường cũng không bằng.
Còn tiền lương, không đầy 5 ngày đã hoàn thành “nhiệm vụ” rồi. Chị cậu ấy – Diệp Hương làm ở bệnh viện, là phó chủ nhiệm khoa khản.
May mà đãi ngộ bên cô ấy tốt ví dụ như tiền cho thêm khi đỡ đẻ, hay phong bì… cũng được lắm.
Nếu không có cô ấy thì cậu ta cũng phải đi hát rong mà kiếm tiền rồi. Vốn cậu ta cũng tham gia hoạt động, sau đó không thành công.