- Chủ nhiệm Đông, họ không phải là thất lễ mà căn bản là mồm đó không chặn lại. Khi nãy tôi đến họ cũng đã chửi tôi là “chó”. Tôi dù sao cũng là người vậy mà lại chửi chúng tôi thế.
Lúc này Khổng Ý Hùng cũng đã nói xen vào.
- Xem ra, hai đồng chí này sáng ra chưa “đánh răng” thì phải.
Diệp Phàm thản nhiên nói, mặt nghiêm túc, nhìn sang quầy lễ tân nói với hai cô nhân viên:
- Đồng chí phục vụ, thế này là thế nào?
- Bí thư…Bí thư Diệp, chúng tôi…
Hai cô nhân viên xinh đẹp hoảng hốt nhanh chóng chạy lại, bộ ngực núng nính đúng là thu hút cả ánh mắt người nhìn.
Hai cô không hiểu sao lại khiến lãnh đạo của Hoành Không nổi giận, đứng trước mặt Diệp Phàm liền cuống cuồng lên.
- Sao lại thế, nhà khách mà ngay cả bàn chải đánh răng, kem đánh răng cũng không có sao? Nhà khách Hoành Không là hạng 5 sao, thường tiếp đón các lãnh đạo và các bạn bè thương nhân. Nhà khách chính là cửa ngõ của Hoành Không. Chủ quản ở đây đâu, gọi ra đây cho tôi, đúng là không ra sao. Ngay cả kam đánh răng, bàn chải đánh răng cũng không có sao?
Diệp Phàm đúng là giỏi nói, Khổng Ý Hùng đứng bên cạnh cũng đã buồn cười, suýt thì cười thành tiếng.
- Bí thư… Diệp, chúng tôi có kem đánh răng và bàn chải mà, toàn là hàng hạng nhất, mỗi phòng có mấy chiếc mà.
Giám đốc Liễu của chúng tôi cũng đã nói rồi, nhà khách Hoành Không là cửa ngõ của chúng tôi, khách và lãnh đạo đầu tiên đến vẫn phải ở đây đầu tiên.
Ngay cả phương diện vệ sinh cũng phải làm cho tốt, không được qua loa.
Trong hai cô có một co bạo gan đứng ra nói.
Tuy Diệp Phàm đã đến đây ở hai mươi ngày rồi nhưng rất ít nói chuyện với phục vụ. Mà nhân viên phục vụ thấy Diệp Phàm khí thế như thế nên cũng không dám tùy tiên đáp lời.
- Vậy đúng là lạ, sao hai người họ đến đánh răng thôi mà cũng không đánh, tôi còn nghĩ là các cô quên không sắp đồ đánh răng trong phòng.
Diệp Phàm cố ý trầm trọng, sờ cái mông, nói. Chủ nhiệm Đông có vẻ xấu hổ, mà mặt hai người thanh niên cũng đỏ bừng lên, rồi lại chuyển từ đỏ sang tím.
Cuối cùng, một người cũng không chịu nổi nói:
- Bí thư Diệp, anh nói có ý gì?
- Anh nói xem?
Diệp Phàm hừ trong khoang mũi ra mấy từ, liếc nhìn tên kia nói.
Bởi vì Diệp Phàm như đã cảm nhận được, hai tên này đúng là đang thêu dệt chuyện. Có thể là muốn làm đảo loạn tổ điều tra. Về sau không điều tra được gì sẽ bỏ chạy.
Đối với những loại người này Diệp Phàm không cần phải ban phát cho sắc mặt vui vẻ làm gì. Hơn nữa còn trẻ như vậy mà đã ngồi chức cao thế cũng khó nói.
Theo như kinh nghiệm quan trường của Diệp Phàm, rồi những công từ đã từng gặp, kể cả là ở kinh thành hay tỉnh thành, cũng chẳng ra gì cả.
- Bí thư Diệp. Anh đang ám chỉ, mắng chửi chúng tôi phải không?
Tên kia bực mình nói.
- Ám chỉ, mắng chửi, hai vị, hai đồng chí, nói cho dễ nghe một chút, tôi không có hứng mà mắng chửi các anh. Bởi vì các anh không đủ tư cách để tôi mắng. Nước bọt của Diệp Phàm này cũng đáng tiền lắm chứ.
Diệp Phàm kiêu ngạo, nhìn hai tên một cái, hừ nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, không thể nói như vậy có phải không? Hai người họ là thành viên của tổ điều tra chúng tôi.
Đây là đồng chí Ngô Lâm, là đội trưởng đội trọng án số một của sở công an, còn đây là đồng chí Giang Sơn, đội trưởng đội trọng án chống tham nhũng của Viện kiểm sát.
Hai đồng chí tuy trẻ tuổi nhưng rất có năng lực. Tổ điều tra chúng tôi có hai người họ là ra sức nhiều nhất.
Chủ nhiệm Đông không kìm được, dù sao cũng là cấp dưới của mình.
Nói thế nào thì bản thân cũng là lãnh đạo. Dù sao cũng nên đứng ra nói cho tổ vài lời. Bằng không sau này cũng khó có ai phục được.
Hơn nữa, anh “bố trí” như thế với cấp dưới của tôi, thực ra đó là không nể mặt tôi.
- Có năng lực là có thể mắng người sao? Viện kiểm sát, rồi công an đúng là vênh váo rồi. Tôi muốn hỏi chủ nhiệm Đông, ai có quyền cho họ mắng tôi là chó?
Diệp Phàm hừ nói, khí thế đúng là mãnh liệt.
- Tôi nói bí thư Diệp, khi nãy tôi cũng đã nói với hai người Giang Sơn rồi, chỉ là không cẩn thận phát ra câu đó. Chỉ là bộc phát nói ra. Anh cứ thế mà không buông tha, anh nói xem, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nói luôn ra được rồi, Ngô Lâm này sẽ tiếp.
Ngô Lâm tức, nói ra những lời thô tục.
Mà tên này còn trẻ lại ngồi chức này đúng là cũng có thực lực.
Huống chi, người đứng sau người này chắc chắn không mềm mỏng. Người ta vốn không coi chủ tịch Diệp này ra gì.
- Ha ha, lại còn muốn nói ra sao, Ngô Lâm phải không. Anh là đội trưởng đội trọng án số một sao? Là đội trưởng đội trọng án chắc chắn phải có hai bàn chải đánh răng đúng không?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nếu như có Khương Quân đứng bên cạnh thì chắc cũng không dám nói thế.
- Hai cái thì không dám nói, nhưng một cái thì có. Đương nhiên là nhiều hơn loại đại não, chuyên ngồi trong văn phòng kia rồi.
Ngô Lâm cũng châm chọ Diệp Phàm.
- Đồng chí Ngô Lâm, anh nói phải cẩn thận. Hay là chúng ta đấu tay bo xem sao?
Chiến Vân Cương không nhịn nổi, lạnh lùng nhìn Ngô Lâm
- Anh là?
Ngô Lâm gay gắt nhìn Chiến Vân Cương, có chút king ngạc bởi vì Chiến Vân Cương là quan nhâm nhìn khí thế đúng là đáng sợ.
- Chiến Vân Cương.
Chiến Vân Cương nói.
- Là trưởng ban Chiến, ha ha, trưởng ban Chiến xuất thân bộ đội. Ngô Lâm tôi là cảnh sát, chúng ta cũng như nhau đúng không nhưng có một vài đồng chí thì không thế. Nói rằng chơi công bằng, tôi nhường anh ta một tay, chỉ dùng một tay cũng khiến anh ta phải gọi mẹ rồi.
Ngô Lâm cuồng bạo nói.
Chủ nhiệm Đông trong lòng bèn lắc đầu rồi, biết là Ngô Lâm trước giờ hay kiêu ngạo. Người nhà này cũng rất có thế lực nên ông cũng không nói gì cả.
Mà đối với việc kiêu ngạo của Diệp Phàm ông ta cũng không vừa mắt nên nếu Ngô Lâm cho anh ta một bài học thì cũng có trò hay mà xem rồi.
- Bộp…
Lời nói của Ngô Lâm còn chưa dứt, hàng bao nhiêu con mắt đang phải ngỡ ngàng, tiếp theo đó là một tiếng vang giòn tan, đột nhiên tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, há hốc nhìn Diệp Phàm.
Bởi vì Ngô Lâm đã bị Diệp Phàm không nương tay đá cho một cái bay ra xa đến mấy chụ mét, bởi vì nền nhà khách là đá nên rát trơn, Ngô Lâm bị trượt đi thật xa.
Chắc chắn mông anh ta cũng đã sưng phồng lên rồi, anh ta từ từ tỉnh lại, lao về phía Diệp Phàm, thể diện này mà không lấy lại được thì Ngô Lâm còn ở tỉnh làm gì nữa.
Hai bên đều không nói gì, chủ nhiệm Đông cũng không hề hé răng. Chiến Vân Cương cúng muốn lên giúp đỡ nhưng tên Giang Sơn của viện kiểm sát đã tiến lên trước mặt Chiến Vân Cương.
Diệp Phàm lại giơ chân lên phái trước, lại bộp một tiếng, lần này âm thanh rõ ràng là giòn hơn. Tên Ngô Lâm này chắc chắn thảm hơn trước, bị Diệp Phàm đá cho một cái mà trượt đến khi lao vào tường mới dừng lại được.
Lần này Diệp Phàm ra tay nặng hơn chút, đạp một nhát mà khiến cả người Ngô Lâm đều sưng vù lên.
- Phục vụ, nhanh chóng trả phòng của họ, Nhà khách Hoành Không không tiếp đón loại lỗ mãng này. Cảnh sát mà còn định đùa giỡn ở đây.
Diệp Phàm lớn tiếng.
- Ngô Lâm, có chuyện gì thế?
Lúc này một âm thanh trên cầu thang vọng xuống, Diệp Phàm vừa nhìn liền biết chính là tổ trưởng tổ điều tra Triệu Hướng Vân, cùng mấy người đi xuống.
Nháy mắt Diệp Phàm cũng biết vừa rồi ông ta không phải không biết bên dưới xảy ra chuyện gì, mà lão hồ ly này đã đứng trốn trên đó quan sát một lượt rồi.
Lần này Ngô Lâm không bò dậy nổi, nên muốn ra mặt đây.
- Hừ.
Ngô Lâm không ngờ lại hừ một tiếng, giãy dụa bò lên, không hề kêu la gì Diệp Phàm. Có thể là đã xấu hổ, không thể làm gì được nữa.
- Vừa rồi Ngô Lâm và bí thư Diệp chỉ là so tài hai chiêu, không có gì ạ.
Chủ nhiệm Đông nhanh nói, nếu nói là đánh nhay thì chẳng phải ông ta là lãnh đạo thì cũng liên lụy sao. Bởi vì là lãnh đạo mà lại không ngăn chặn được hành vi này.
- So tài, đại sảnh này không thích hợp để so tài, nếu so tài thì ra bãi cỏ tốt hơn. Về sa đùng làm như vậy.
Còn nữa, Ngô Đông, hình như cậu bị thương rồi. Bí thư Diệp, so tài thì cũng không nên ra tay nặng phải không?
Ngô Lâm là cánh tay đắc lực trong tổ điều tra,Tổ điều tra không thể thiếu cậu ấy.
Phó chủ tịch Triệu đúng là đang thiên lệch Ngô Lâm.
- Ha ha, chỉ là hai chân đau một chút.
Diệp Phàm gượng cười, nhìn hai cô phục vụ sớm đã tái mét mặt mày nói:
- Mau lấy dầu Hồng Hoa thoa cho đội trưởng Ngô. Đừng để vào gân cốt là phiền đó. Còn nữa vết thương của đội trưởng Ngô cần dùng thuốc nào thì mang cho đội trưởng dùng.
- Hừ, Ngô Lâm tôi không nghèo đến mức phải hỏi bí thư Diệp.
Ngô Lâm hừ nói.
- Bí thư Diệp, có cần lấy dầu Hồng Hoa không?
Một nhân viên phục vụ không chú ý hỏi.
- Ha ha, đội trưởng Ngô là người có tiền. Nên thôi đi.
Diệp Phàm cười nói, nhìn chủ tịch Triệu nói:
- Chủ tịch Triệu, chúng tôi đến là muốn mượn lại bản hợp đồng. Ngày mai dự định đi thành phố Cảng Cửu một chuyến, hợp đồng này rất quan trọng với công ty chúng tôi. Sauk hi dùng xong chúng tôi sẽ trả lại ngay.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi muốn nói nghiêm túc với anh. Bản hợp đồng này là chứng cứ quan trọng nhất của tổ điều tra.
Tổ điều tra còn chưa điều tra rõ để báo lên trên, còn chưa hề có kết luận gì về phía trước, trong tổ có những thứ gì cũng không thể cho mượn được.
- Khi nãy đồng chí này đếnm chúng tôi đã nói cụ thể rồi.
Điều tra là việc nghiêm túc, không phải trò đùa. Hy vọng bí thư Diệp thận trọng hơn. Mà, là chủ tịch, bí thư của tập đoàn Hoành Không.
Tổ điều tra điều tra việc của tập đoàn anh. Là chủ tịch không cần phải nói mượn hợp đồng, nghiêm túc mà nói thì anh đang chống lại đó.
- Chủ tịch tỉnh Triệu, tôi hy vọng có thể nói chuyện riêng với chủ tịch. Bản hợp đồng này đối với chúng tôi quá quan trọng, chúng tôi chỉ mượn một chút, mấy hôm sau sẽ trả lại ngay.
Mà chúng tôi đã thấy bản hợp đồng này rồi, hơn nữa, nghiêm túc mà nói thì chính ra nó là của tập đoàn chúng tôi.
Đồ đạc của chúng tôi là mượn lại chứ không phải lấy lại, theo lý mà nói thì các anh phải trả lại chúng tôi.
Nếu như các anh mượn có thể được, anh nói xem đúng không?