Quan Thuật

Chương 2869: Chút ý tứ của lão Cung



- Việc này tạm thời không nói đến nữa. Tuy nhiên, Tổ khoa học năng lượng đã kiểm tra đo lương nhiều phương pháp đói với quái vật bốn chân sáu tay bên ngoài.

Đến giờ càng lúc càng không hiểu. Nói nó là người hình như không phải. Về gien căn bản khác rất xa, nói đó không phải là thi thể người thì hình như cũng không đúng.

Khiến cho các chuyên gia của tổ năng lượng khoa học đau đầu rồi. Trong tổ cũng chia ra làm hai phe tranh luận một phe cho rằng nó là người ngoài hành tinh.

Cho nên gen khác với người trái đất. Phe kia cho là nó là người trái đất chỉ vì bị biến đổi nên trở nên như vậy.

Hai phe bất đồng quan điểm tranh luận không ngờ, kịch liệt đến mức cãi nhau rồi. Bí mật núi Xương Bối càng ngày càng bí mật rồi.

Cũng không biết khi nào thì biết rõ, thật sự là đáng ghét. Cung Khai Hà thở dài.

- Có lẽ không phải là người thật, mà là cao thủ thời cổ đại dùng nội tức luyện ra một vật ngẫu nhiên. Nếu không trên thế giới này đâu có người bốn chân. Chỉ là cách chế tạo của cao thủ rất thần bí, căn bản không phải là chúng ta có khả năng hiểu được. Diệp Phàm nửa thật nửa giả nói.

Trong lòng hắn thiếu chút nữa cười ra tiếng. Tượng cao thủ nặng có rắm gien, lại ngơ ngẩn muốn phân tích gien không phải là xuất hiện kết quả kỳ lạ sao.

- Tượng người, làm sao có thể, ngay cả kỹ thuật mô phỏng hiện đại của chúng ta cũng không làm được.

Thi thể kia kinh mạch da thịt đều có, ngay cả mạch máu cũng giống cơ thể người chúng ta. Ngay cả vô số huyện của con người đều có, tượng người làm sao có thể chi tiết như thế?

Mà da thịt của thi thể chúng ta đã dùng thiết bị đo lường kiểm tra tiên tiến nhất đều không phát hiện là giả. Dù sao nhân tạo cũng khác người thật.

Nhưng cũng không thể chắc chắn đây là thật, làm cho các chuyên gia đau đầu. Cung Khai Hà có chút không tin.

- Anh phải tin tôi, nguyên nhân gì tôi không thể nói. Nhưng thi thể này thật sự chỉ là do cao thủ cổ đại ngẫu hứng nặm ra, mà không phải là người thật.

Giọng Diệp Phàm nghiêm túc.

- Cậu có kỳ ngộ trong mộ có phải không? Hay là chính là thời gian cậu nổi điên đó. Cung Khai Hà có vẻ tin tưởng hơn, ông ta không tin Diệp Phàm sẽ lửa dối mình.

- Đúng vậy, tôi theo một số đường sáng phát ra từ quan tài mà ngộ ra. Trong bóng tối dường như có tiếng người nói với tôi về việc đó.

Tuy nhiên, tôi không thể chắc chắn. Bởi vì lúc đó tôi nửa tỉnh nửa mê, sao có thể rất tỉnh táo phải không?

Cho nên, tôi chỉ có thể nói là đoán, cũng không thể khẳng định. Tuy nhiên, có tám phần là như thế rồi.

Đất nước chúng ta thời xưa có những cao thủ quá hùng mạnh, đã chết mấy ngàn năm còn có thể dùng nội tức truyền âm ý của mình lưu lại đến sau này, không thể không nói, nhưng tiền bối đó đều là thiên tài. Diệp Phàm nói.

- Tượng người giống như thật thế kia, cao nhân cổ đại rốt cuộc đến cảnh giới gì. Quả thực không thể tin nổi. Cung Khai Hà thở dài không nói gì nữa.

- Tổ tiên chúng ta tuy nói khoa học kỹ thuật không hiện đại bằng, đó là dò điều kiện và hoàn cảnh thời đó.

Nhưng tổ tiên chúng ta có năng lực sáng tạo mà chúng ta bây giờ không thể bằng được.

Việc người thường cho rằng không thể nào bọn họ lại có thể làm được. Ví dụ như chúng ta mà nói, có thể làm ra tượng người giống như thật.

Giống như chúng ta có thể đạp sóng mà đi. Việc này đối với người bình thường mà nói, đó là tình huống gì. Tổ trưởng Cung, chúng ta cũng không phải là người thường rồi.

Cho nên có thể giải thích rằng suy nghĩ cùng với tầm nhìn khác người thường.

Việc người thường cho rằng không thể nào chúng ta lại cho rằng có thể. Như tượng người kia, sự chân thật sẽ hơn bất cứ thiết bị công nghệ hiện đại nào.

Chúng ta cứ tin là nó chỉ là một bức tượng do cao thủ nặn ra, không phải là người thật.

Ngay cả bốn chân kia cũng nói rõ không thể nào là người thường có phải không?

Tổ tiên của loài người sau khi hình thành cũng không có quái nhân như thế.Diệp Phàm cười nói.

- Vậy cậu cũng không thể chắc chắn nó không phải là người. Người phải trải qua mấy chục thậm chí mấy trăm triệu năm tiến hóa.

Hiện giờ Thuyết tiến hóa của Darwin cũng có chút vấn đề. Cũng có người nói là sinh vật ngoài hành tinh để lại mầm mống truyền bá nhân loại.

Việc này khi chưa có căn cứ chính xác chúng ta chỉ có thể tin tưởng Darwin. Nhưng đối với chúng ta mà nói trên đời này mọi thứ đều có thể. Cung Khai Hà cười nói.

- Đúng thế, tuy nhiên, tổ trưởng Cung hỏi chúng tôi chứng cứ thật sự chúng tôi không có. Có hiện tượng trước kia tôi đã từng nhắc tới. Tuy nhiên, hiện giờ nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì. Chứng cứ thật sự tôi không có. Còn độ tin tưởng mà nói, các anh tin hay không thì tùy, tôi chỉ có thể nói như vậy thôi. Diệp Phàm nói xong, trong lòng tự nhủ Cung lão lại muốn chụp lời của mình.

- Thôi vậy Cung Khai Hà nói, dừng lại vài giây nói tiếng: - Tuy nhiên, có chuyện cậu có chú ý không?

- Chuyện gì? Diệp Phàm hỏi.

- Chính là chuyện mảnh đất trống của nhà máy Phi Không thuộc tập đoàn Hoành Không các cậu.

Cung Khai Hà nói.

- Tôi đã cho người đi đánh giá. Diệp Phàm nói.

- Cậu phải để ý chút nhé. Cung Khai Hà nói.

- Sao thế chẳng lẽ tình hình có thay đổi? Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, vội vàng hỏi, cũng biết người mình cử đi nhiều nhất cũng chỉ có thể nghe được một ít tin đồn.

Bởi mảnh đất trống kia là của quân khu Việt Châu. Đối với chuyện trong quân khu có lẽ không cần nói là người của tập đoàn Hoành Không nghe không được, ngay cả cấp bậc không đến tướng quân trong quân khu có lẽ còn không biết được chuyện này.

Xem ra Cung Khai Hà đã để ya, thật tâm muốn giúp hắn. Ông ta muốn tìm chuyện của quân khu Việt Châu là dễ như trở bàn tay.

- Bọn họ bên kia có động tĩnh, đang thảo luận chuyên xây dựng cảng quân sự mới.

Mọi thủ tục đã xong hết, chuyện này đã kéo dài nhiều năm. Hơn nữa, lần này quân khu Việt Châu hưởng ứng rất mạnh. Từ tư lệnh Trương Thành Cao đến một số các đại tá đều bắt đầu chuyện động.

Quân khu đã thành lập bộ chỉ huy chuẩn bị xây dựng quân cảng do tư lệnh Trương tự mình đảm nhiêm trưởng ban chỉ huy.

Chức phó đều là phó tổ trưởng. Mọi người phân công phụ trách, cùng với lãnh đạo Quân khu hợp sức, đi lợi dụng các mối quan hệ.

Hiện giờ ủy ban quân giới có trên giới mười ủy viên đã bị bọn họ đả thông, dường như hạng mục này là tám phần có thể thông qua.

Bên cạnh đó có một số đồng chí muốn làm một chút động tác nhỏ, một biến thành sự thật. Cung Khai Hà nói.

- Không phải là quan hệ cũng đến tận chỗ anh chứ? Diệp Phàm kinh ngạc hỏi. Hơi sợ quyết tâm của lãnh đạo quân khu Việt Châu.

- Ha ha

Cung Khai Hà không ngờ cười một tiếng không đáp.

- Ha ha, tổ trưởng Cung, hi vọng anh có thể cho tôi nhiều hơn tin tức. Tôi là cấp dưới của anh, cấp dưới hoàn thành công việc nhất định trong lòng sẽ vui vẻ.

Nếu tôi bị chuyện của tập đoàn Hoành Không quấn lấy thân, không phải là cũng không có thời gian để hỗ trợ chuyện trong tổ sao?

Chuyện của Hoành Không đến phiền, hiện giờ tôi đang bận việc ở Hồng Kông. Không có tiền vốn, hơn nữa cuộc sống của hơn một nghìn công nhân viên chức đều do tôi quản lý.

Chức Chủ tịch này khó làm thật Diệp Phàm tất nhiên cũng thuận miệng tỏ giọng đau buồn.

- Ha ha, đừng ở trước mặt tôi dùng bài tình cảm. Những thứ này đều là do một số đồng chí tài nghệ mục nát. Đặt tôi ở đó, sẽ tốt rồi. đồng chí Diệp Phàm, lòng phải cứng rắn như sắt thép. Cung Khai Hà lập tức biết ngay suy nghĩ của Diệp Phàm.

- Tổ trưởng Cung có điều kiện, tôi nói, tổ trưởng Cung làm sao phải theo dõi chuyện này cho tôi. Thì ra là thế, thật là có chút thương tâm. Diệp Phàm nói.

- Chưa nói tới điều kiên, chỉ có điều việc tuyển người mới vào tổ chức và chuyện thành lập binh đoàn núi Xương Bối cậu chưa bắt đầu đúng không? Đồng chí Diệp Phàm Hoành Không là công tác của cậu, nhưng trong tổ cũng là công việc của cậu, cậu cũng không thể hoàn toàn quên đi thân phận của mình. Cậu vẫn là một thành viên trong ban lãnh đạo Tổ cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Cung Khai Hà cười khan một tiếng.

- Oan uổng quá đồng chí tổ trưởng cung. Tôi từng giây từng phút đều đặt chuyện của Tổ ở vị trí quan trọng nhất đấy.

Chỉ cần chuyện ở Hồng Kông giải quyết xong, tôi sẽ mau chóng nghĩ cách đưa bao cao thủ đến.

Thật ra, việc này tôi đã sắp xếp xong rồi. Đồng chí Đới Thành muốn làm một, tôi muốn làm một. đồng chí Vương Nhân Bàng thì La Phù Cung tiến vào.

Chẳng lẽ tổ trưởng Cung không tin năng lực của ba người chúng tôi?

Diệp Phàm hỏi ngược lại.

- Xe lửa không phải đấy, năng lực không phải thổi đấy. Chớ có cùng tôi múa mép khua môi, tôi muốn thấy thái độ chân thật của các cậu. Ví dụ như cậu nói ba đồng chí, họ là ai, tên là gì, bản lĩnh như thế nào? Cung Khai Hà giọng giống như đao lớn chém qua.

- Tổ trưởng Cung, anh cũng quá nóng lòng đi. Lúc này mới vài ngày, cho dù đầu cơ thịt cũng không thoải mái như vậy đi.

Huống chi là vì chuyện chiêu nạp đội viên chính thức cho Tổ đặc nhiệm A. Đội viên chính thức đều là cao thủ, không phải rau xanh cây cải tùy chỗ có thể lấy có phải không?

Hơn nữa, mặc dù là cao thủ cũng phải điều tra một phen. Đội viên Tổ đặc nhiệm A chúng ta đều là tố chất vững vàng, tác phong thân thể cường tráng.

Đều là dùng mạng để tỏ sự trung thành với nước cộng hòa. Qua là không được có phải không? Diệp Phàm tố khổ.

- Xem ra, cậu không có chút mặt mũi nào. Cung Khai Hà giọng có vẻ thất vọng, còn thở dài.

Việc này Diệp Phàm rõ ràng lắm, trận chiến lần trước tổn thất mấy viên Đại tướng, Cung Khai Hà không vội cũng không được.

- Đừng nóng vội tổ trưởng Cung, nóng vội không ăn được đâu phụ nóng. Chúng ta từ từ sẽ đến, hơn nữa núi Xương Bối cũng không gấp được. Do hai vị đồng chí trước dẫn dắt một đội quan trú ở quân khu Việt Châu, cho dù là Dạ Đương cũng không dám tới có phải không? Diệp Phàm nói.

- Dạ Đương không dám tới vì y bị thương, hai cũng là sợ bể mật. Nhưng cũng không thể cam đoàn các nước khác không có Dạ Đương thứ hai thậm chí thứ ba.

Đồng chí Diệp Phàm, chúng ta không thể coi thường. Cậu xem, Dạ Đương đến đụng vào núi Xương Bối, lúc ấy không ngờ các cậu cũng không ngăn được Sói biển tiến vào.

Hiện tại chỉ còn hai đồng chí dẫn đội, nếu quả thật xuất hiện Dạ Đương thứ hai hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Quan trọng là thi thể kia khổng lồ, hơn nữa sợ thay đổi địa điểm sợ sẽ ảnh hưởng đến bảo tồn thi thể cho nên không thể chuyển về tổng bộ.

Còn quan tài đồng kia cũng rất có giá trị nghiêm cứu, chúng ta cũng phải từ từ. Cho nên, bảo vệ núi Xương Bối rất quan trọng, không thể qua loa Cung Khai Hà giọng nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.