Quan Thuật

Chương 287: Đấu võ



Lý Hồng Dương đương nhiên là muốn một hơi đẩy Diệp Phàm vào vị trí Bí thư đảng ủy, hoặc là đẩy Chủ tịch thị trấn Mâu Dũng đi, để Diệp Phàm và Tần Chí Minh phối hợp, đương nhiên là kết cục lý tưởng nhất.

Nhưng Lý Hồng Dương cũng biết rõ chuyện này là không thể. Trương Tào Trung và Chung Minh Nghĩa tuyệt đối sẽ không phê chuẩn. Chuyện này chỉ có thể lùi một bước tiến hai bước, triệu hồi Tần Chí Minh về huyện, để Diệp Phàm đảm nhận chức Bí thư đảng ủy, cứ như vậy thị trấn Lâm Tuyền vẫn nằm dưới sự điều khiển của mình.

Nhưng Lý Hồng Dương cũng biết rất rõ, chuyện này cũng tương đối khó. Vì bên trong lại liên quan đến vấn đề chỗ đi của hổ tướng Tần Chí Minh.

Tần Chí Minh là cán bộ đắc lực nhất của mình. Cùng với Bí thư Trần Viễn Phong của thị trấn Du Tiễn là hai cấp dưới tốt nhất của mình.

Nếu muốn thay đổi vị trí của Tần Chí Minh, nhất định phải tìm cho y một chỗ tốt, bằng không sẽ khiến lòng người lạnh giá.

Nếu Tần Chí Minh có nơi để đi, muốn một hơi đẩy Diệp Phàm lên vị trí Bí thư đảng ủy thị trấn cũng khó. Cũng không thể để mình giành hết ích lợi, còn phả chừa lại chút canh cho Trương Tào Trung và Chung Minh Nghĩa. Cho nên các phương diện liên quan bên trong rất nhiều, thật sự đau đầu nhức óc.

Giang Á Trạch là thân tính của Lý Hồng Dương. Lý Hồng Dương vừa đưa mắt, là Giang Á Trạch đã ngầm hiểu rồi. Cho nên Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy nhận trách nhiệm xông pha đầu tiên, bình thường mà nói người xung phong lên trước luôn là đám lâu la thấp nhất bọn họ.

- Bí thư Lý, nếu Bí thư Dương của thị ủy đã nói muốn Diệp Phàm chủ trì công tác của Lâm Tuyền. Chúng ta đương nhiên không thể kéo dài, Bí thư Dương chỉ cho chúng ta thời gian hai tiếng, chúng ta cũng phải thể hiện một chút hiệu suất làm việc của thường vụ Ngư Dương chúng ta.

Tôi có một đề nghị, Chủ tịch thị trấn Chung Minh Đào của thị trấn Nam Khê vừa mới thăng chức lên làm Bí thư thường ủy thị trấn, vì tạm thời chưa chọn được Chủ tịch thị trấn thích hợp, nên một mình y vẫn kiêm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn.

Đề nghị của tôi chính là điều đồng chí Mâu Dũng về thị trấn Nam Khê đảm nhận chức vụ Chủ tịch thị trấn, Diệp Phàm trực tiếp đề bạt làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, chủ trì công tác của Lâm Tuyền.

Như vậy thay đổi vị trí cũng không quá lớn, hội nghị thường vụ chúng ta trong vòng một giờ có thể quyết định người được chọn-

Lời của Giang Á Trạch vừa dứt, còn chưa đợi mấy đồng bọn khác của y biểu hiện tán thành.

Trưởng ban tổ chức Phí Mặc đã không kìm được mở miệng nói.

- Đối với cán bộ của huyện, tôi là trưởng ban ban Tổ chức của huyện cho nên biết rất rõ.

Đối với cách nói của chủ nhiệm Giang vừa rồi, tôi có chút suy nghĩ sau. Mâu Dũng là tướng do đích thân Chủ tịch thành phố La chỉ điểm.

Thời gian đến Lâm Tuyền có lẽ còn chưa đến 1 tháng, lập tức đã điều đến làm Chủ tịch thị trấn Nam Khê thật sự không ổn.

Nếu như vậy Chủ tịch La sẽ nhìn Ngư Dương chúng ta như thế nào.

Các vị thường vụ, ý kiến của tôi là đề bạt Diệp Phàm làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, Mâu Dũng thăng lên làm Bí thư thị trấn Lâm Tuyền.

Bí thư Tần có thể điều chỉnh đến làm lãnh đạo một thị trấn khác, hoặc là trực tiếp triệu hồi về huyện cũng được.

Phí Mặc vừa dứt lời, Bí thư ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà cùng một phe với y tiếp lời.

- Đúng! Cách của Trưởng ban Phí vô cùng thích hợp.

Vừa bịt miệng được Chủ tịch thành phố La, vừa phù hợp với yêu cầu của Bí thư Dương muốn đồng chí Diệp Phàm "chủ trì" công việc ở Lâm Tuyền.

Đồng chí Phó Hiển Quang giám đốc sở Giáo dục huyện chúng ta không phải đã thăng chức lên thành phố làm Phó bộ trưởng bộ Giáo dục sao? Chiếc ghế giám đốc vẫn còn treo ở đấy, tạm thời do đồng chí Lưu Vĩnh Trạch đại diện chủ trì công tác trong sở.

Điều chuyển Tần Chí Minh đến làm giám đốc sở Giáo dục thì không còn gì tốt hơn

Lý Hồng Dương cảm thấy trước mắt như tối sầm, thầm mắng, " Hừ! Chuyện đó mày cũng nghĩ ra được, nhị tướng thứ hai của bố mày, đường đường là Bí thư một thị trấn lớn như Lâm Tuyền lại đi nhậm chức giám đốc sở Giáo dục, sao không trực tiếp điều đến sở Thủy sản, sở Chăn nuôi để nuôi cá chăn dê không dễ hơn à-

- Đúng! Lão Chu nói rất có lý, Tần Chí Minh nhậm chức giám đốc sở Giáo dục là thích hợp nhất.

Sở giáo dục ở huyện chúng ta cũng là một đơn vị lớn.

Số người ở đó có lẽ cũng có bảy tám ngàn người, để ông ấy đi phụ trách công tác ở đó, chúng ta cũng yên tâm.

Vĩ nhân không phải đã nói sao, vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người.

Chứng tỏ giáo dục cũng có tác dụng quan trọng trong sự nghiệp phát triển xã hội của chúng ta, chấn hưng quốc gia phải dựa vào nó. Ha ha ha.

Lão hồ ly Chung Minh Nghĩa lập tức bày tỏ thái độ, Bí thư Ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà trái lại ra sức đối đầu với đám người Trương Tào Trung.

Đương nhiên, hắn cũng biết rõ Lý Hồng Dương xác định sẽ không phê chuẩn, sở Giáo dục thực ra là một nha môn xó xỉnh hẻo lánh.

Tiếng vang trên thực tế là một sở bình thường, phòng ban nào cũng có thể nhúng tay vào sở Giáo dục, quản lý giáo viên, phê bình giáo viên gì đó.

Bởi vì bộ phận Giáo dục là nơi không có quyền lợi nhất, nói thẳng ra là bộ phận kém cỏi.

Mấy đồng tiền bộ phận Giáo dục thu được cũng không có ai đến kiểm toán.

Những ngành khác thu được mấy vạn đồng người ta còn không thèm để ý.

Chính vì bộ phận giáo dục dễ ức hiếp! Cho nên địa vị cũng thấp hơn rất nhiều, nghề nghiệp quang vinh nhất trong xã hội trái lại lại trở thành nha môn nước trong.

Tần Chí Minh là Bí thư đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền được điều tới làm giám đốc sở Giáo dục trên thực tế là có hiềm nghi bị giáng chức.

Giám đốc sở Giáo dục làm sao có thể so sánh với Bí thư đảng ủy thị trấn lớn như Lâm Tuyền.

Từ các phương diện ảnh hưởng từ kinh tế đến nhân sự đều không bằng thị trấn Lâm Tuyền, vì Bí thư đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền sau này rất có khả năng trực tiếp được cất nhắc lên Phó chủ tịch huyện vào đảng, khoảng cách không thể nói là không lớn.

Mục đích của Chung Minh Nghĩa đương nhiên chính là làm cục diện rối loạn, thừa nước đục thả câu.

Vì trong ba thế lực của thường vụ huyện, thế lực của y là yếu nhất, chỉ có làm nước đục mới có cơ hội thả câu.

- Đề nghị của Bí thư Chu tôi có chút suy nghĩ không giống.

Chủ nhiệm ủy ban kinh tế và thương mại huyện chúng ta không phải vẫn do Phó chủ tịch huyện đồng chí Lưu Kiện Phi kiêm nhiệm sao? Trên thực tế công tác của ủy ban kinh tế và thương mại vẫn do đồng chí phó chủ nhiệm Tiền Quốc Lượng chủ trì.

Ủy ban kinh tế và thương mại vốn là cơ quan đầu ngành trong phòng ban huyện, vừa quản lý lại vừa mở xí nghiệp, các sự vụ phương diện phải quản lý thật sự quá nhiều.

Chuyện phía bên Phó chủ tịch huyện quá nhiều, căn bản không có đủ thời gian quan tâm đến.

Cho nên ý tứ của tôi là có thể điều Tần Chí Minh đến làm chủ nhiệm ủy ban kinh tế và thương mại.

Quản lý kinh tế trong huyện, vực dậy một số xí nghiệp làm ăn không tốt, để GDP của huyện chúng ta bước sang một nấc thang mới.

Tôi nghĩ hội nghị kinh tế toàn thành phố cuối năm tới sẽ là một khảo nghiệm quan trọng đối với huyện chúng ta, nếu GDP không tăng lên, các vị ngồi đây không phải đều có phiền phức lớn sao?

Phó chủ tịch huyện thường vụ thứ nhất Tiếu Tuấn Thần đưa ra một vị trí tốt.

Trên thực tế Tiếu Tuấn Thần và Chu Trường Hà còn có quan hệ anh em cọc chèo, chỉ là hai người vẫn không làm sao hòa hợp.

Lần trước vì chuyện của Diệp Phàm cũng bỏ ra chút sức lực cứu Chu Tiểu Đào, nhưng lần này khác lần trước, xem ra trình độ chính kiến bất hòa là rất sâu sắc, đã đến mức độ không thể nào hòa giải.

Chủ tịch huyện Trương Tào Trung nãy giờ yên lặng không nói nhất thời thất sắc.

Phải biết rằng chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại và cục trưởng cục Thống kê là hai bộ phận quan trọng trong huyện, trước kia phó chủ tịch huyện Lưu không rảnh ranh quản lý, cho nên người cầm lái ủy ban kinh tế và thương mại chính là cấp dưới của mình chủ nhiệm Tiền Quốc Lượng.

Nói một cách khác chính là ủy ban kinh tế và thương mại trên thực tế là nằm dưới sự điều khiển của mình, Tiếu Tuấn Thần đề xuất như vậy chẳng khác nào là muốn cướp đi miếng thịt mỡ trong tay mình.

Quan trọng nhất là chủ nhiệm ủy ban kinh tế và thương mại và cục trưởng cục Thống kê là đường tắt để thăng lên làm phó chủ tịch huyện, là kho tạo nên cán bộ cấp huyện sau này.

Lãnh đạo hai bộ phận quan trọng này chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn gì, bình thường mà nói chỉ cần bỏ ra mấy năm là có thể thăng lên làm Phó chủ tịch huyện, chẳng khác nào là chiếc nôi của phó chủ tịch huyện, cho nên Trương Tào Trung tính toán nhất định phải ngăn cản chuyện này xảy ra.

- Đúng! Lão Tiếu nói không sai.

Tần Chí Minh làm Bí thư của thị trấn Lâm Tuyền, kinh nghiệm công tác phong phú.

Đối với vực dậy xí nghiệp cũng rất có nghề, ở dưới ủy ban kinh tế thương mại của huyện chúng ta có bốn mươi xí nghiệp lớn nhỏ, không có người cầm lái có chuyên môn vững chắc sẽ không làm được, tôi phê chuẩn ý kiến của lão Tiếu.

Bộ trưởng tuyên truyền Khổng Lệ Châu phát biểu ủng hổ đồng bọn Tiếu Tuấn Thần.

Nhưng không chờ mấy đồng bọn khác của Lý Hồng Dương phát biểu ủng hộ, Trương Tào Trung đã xen vào nói đầu tiên ngăn cản, mạnh mẽ nuốt một ngụm trà nói:

- Đề nghị này không thỏa đáng, đồng chí Tiền Quốc Lượng giúp đỡ Phó chủ tịch huyện Lưu chủ trì công tác của ủy ban kinh tế thương mại đã mấy năm rồi.

Từ trước đến nay làm việc luôn cẩn trọng, công tác của ủy ban kinh tế thương mại dưới sự chủ trì của y cũng tiến lên một bậc thang mới.

Đồng chí Quốc Lượng có nguyên tắc mang tính giai cấp mạnh, không sợ gian khổ, chịu vất vả mệt nhọc, có tính xây dựng và tiến thủ.

Chúng ta phải tin đồng chí lão Tiền có thể tiếp tục thi triển tác dụng của người dẫn đầu.

Hơn nữa ủy ban Kinh tế thương mại cũng là Phó chủ tịch Lưu kiêm nhiệm, thoáng cái điều chuyển cũng không tiện.

Còn phải nghe ý kiến của Phó chủ tịch Lưu mới được.

Nguyên tắc của đảng ta không phải là dân chủ sao! Phải lắng nghe đầy đủ ý kiến của bọn họ mới có thể làm công tác tốt hơn, giảm bớt sai lầm.

Tăng cường đoàn kết, ngưng tụ sức mạnh có phải không?-

Trương Tào Trung biết nếu trực tiếp đề nghị Tiền Quốc Lượng chính thức đảm nhiệm thì lực cản sẽ rất lớn, vì kỳ thực khi Tiền Quốc Lượng trợ giúp phó chủ tịch huyện Lưu chủ trì công tác kinh tế thương mại cũng không có xây dựng gì.

Chỉ có điều y chưa để xảy ra bất cứ sai lầm trọng đại nào, là loại người kiên quyết tiến thủ nhưng tinh lực không đủ.

Người như vậy làm chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại rõ ràng là không thích hợp, cho nên Trương Tào Trung cũng không nhắc đến chuyện này.

Nhưng không để cho người ngồi lên chiếc ghế đó, hơn nữa ngay cả Phó chủ tịch Lưu cũng bị đẩy ra khỏi trách nhiệm này.

- Ha ha ha, thật ra có thể để đồng chí Tiền Quốc Lượng đi chủ trì công tác của sở Giáo dục, đồng chí Tần Chí Minh chủ trì công tác của ủy ban Kinh tế thương mại không phải là hoàn thiện sao?

Bí thư ủy ban tư pháp Vương Xương đột nhiên cười híp mắt giống như Phật di lặc, chỉ còn thiếu ni cô.

Trương Tào Trung vừa nghe, cảm thấy cách này hình như cũng được, nhưng vẫn cảm giác thiệt thòi, nhìn lướt qua trưởng ban Tổ chức Phí Mặc.

Người này lập tức ngầm hiểu, dù sao hai người cũng đã phối hợp mấy năm rồi, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ hiểu đối phương muốn gì.

- Đúng! Đề nghị của Bí thư Vương cũng rất tốt.

Nhưng tôi vẫn cho rằng trực tiếp đưa đồng chí Diệp Phàm cất nhắc lên vị trí Bí thư đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền vẫn hơi không thỏa đáng.

Đồng chí Diệp Phàm làm ra thành tích xưa nay chưa từng có, về điểm này tất cả chúng ta ngồi đây đều không phủ nhận.

Nhưng, dù sao cậu ấy cũng còn quá trẻ, còn cần phải mài giũa kinh nghiệm không ngừng.

Tục ngữ không phải nói: Ngọc không mài không thành, cho nên cậu ấy tạm thời vẫn thích hợp gánh vác chức vụ chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền hơn.

Đồng chí Tiền Quốc Lượng chủ trì công tác của sở Giáo dục không có vấn đề.

Tần Chí Minh đưa lên ủy ban Kinh tế thương mại cũng thích hợp.

Sau khi điều Diệp Phàm đi, vị trí Phó bí thư Đảng ủy sẽ để trống, tôi cho rằng Hoàng Hải Bình của nhà máy giấy Ngư Dương tương đối thích hợp.

Cậu ta là cán bộ cấp trưởng phòng, đảm nhận chức vụ Đảng ủy viên thị trấn cấp phó phòng là hơi oan ức.

Nhưng chúng ta đều là cán bộ của đảng, giống như một cái đinh ốc, đảng thu xếp chúng ta tới chỗ nào, thì phải tới chỗ đó, tuân thủ sắp xếp của tổ chức là nhiệm vụ của mỗi đảng viên.

Cho nên tôi cho rằng Hoàng Hải Bình có thể gánh vác sự thật này, dũng cảm đảm nhiệm trọng trách nặng nề Phó bí thư đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền.

Khi thời khắc quan trọng sáp nhập xã vào thị trấn vẫn chưa kết thúc thì làm tốt công tác của bản thân, vì sự phát triển ổn định của Lâm Tuyền mà cống hiến sức lực của mình.

Đương nhiên, đãi ngộ dành cho Hoàng Hải Bình vẫn là cấp trưởng phòng, về điểm này không thể giáng cậu ta xuống được- Phí Mặc nói như vậy, Chung Minh Nghĩa thật sự ngồi không yên, mặc dù nói Mâu Dũng xem như là người phía bên mình, bị cướp đi chức vụ bí thư thị trấn Lâm Tuyền là thiệt thòi rất lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Vì vậy toàn lực ủng hộ bạn thân mình vào đảng, phó chủ tịch huyện thường vụ thứ hai huyện ủy.

Bí thư đảng ủy thị trấn Thành Quan, Trần Quang Húc liếc xéo một cái.

Người này cũng là kẻ giảo hoạt trên quan trường, lập tức phát biểu nói:

- Hoàng Hải Bình trước kia quản lý xí nghiệp, tới thị trấn Lâm Tuyền đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư đảng ủy thật sự không thích hợp.

Nếu cất nhắc lên làm chủ nhiệm ủy ban kinh tế thương mại còn có thể thể hiện được sở trường của cậu ta.

Bởi vì y xuất thân là quản lý xí nghiệp, nhà máy giấy Ngư Dương cũng là một nhà máy lớn, nhà máy trực thuộc ủy ban kinh tế thương mại của huyện chúng ta cũng tương đối nhiều, vừa vặn phù hợp.

Bản thân tôi thật ra có suy nghĩ, Phó chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền Diệp Mậu tài cũng là đảng ủy viên, kêu ông ấy đi tiếp nhận vị trí của Diệp Phàm là thích hợp nhất.

Đồng chí Mậu Tài đầu óc linh hoạt, năng lực công tác ở phương diện nhân sự cũng rất mạnh.

Tính tình cẩn thận, nguyên tắc giai cấp rất mạnh, đối với phương diện sắp xếp nhân sự của thị trấn Lâm Tuyền sau khi sáp nhập cũng khá mềm dẻo.-

Những lời của Trần Quang Húc lại một lần nữa làm rối loạn toàn bộ cục diện.

- Ha ha ha! Một cán bộ cấp trưởng phòng như Hoàng Hải Bình không thể đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư cấp phó phòng được, chuyện này không phải là trò cười sao.

Lẽ nào năng lực của cán bộ cấp trưởng phòng lại không bằng cấp phó phòng sao? Vậy các vị đang ngồi đây, chúng ta dứt khoát xuống đó làm chủ tịch thị trấn, chủ tịch thôn hết đi cho rồi.

Phí Mặc tức giận rồi, trên mặt đã có vẻ âm trầm.

Hoàng Hải Bình là người một tay y cất nhắc lên, cũng có thể nói là cấp dưới chính tông của y. Gần đây trên địa bàn Lâm Tuyền, Trương Tào Trung và Phí Mặc thế đơn lực mỏng, chính là lúc rót vào dòng máu tươi mới, y làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Vì trước mắt trên địa bàn Lâm Tuyền, chủ tịch huyện Trương Tào Trung chỉ có một Phó chủ tịch thị trấn là Đảng ủy viên, chính là chủ tịch xã của xã Khanh Hương được điều tới Khúc Anh Hà đang một mình chống đỡ.

Cho nên Trương Tào Trung và Phí Mặc sớm đã muốn một lần nữa quay về chấn chỉnh lực lượng ở thị trấn siêu cấp lớn Lâm Tuyền.

- Bộ trưởng Phí, tôi cũng không nói Hoàng Hải Bình không được, vừa rồi không phải đề nghị y có thể gánh vác chức vụ chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại quan trọng hơn sao?

Trần Quang Húc dưới ánh mắt ủng hộ của Chung Minh Nghĩa bất chấp khó khăn nói, nói thật, y vẫn hơi sợ Phí Mặc.

Dù sao quyền thế của Phí gia ở Ngư Dương quá lớn, không phải là thế lực y có thể phản kháng.

" Hừ! Chủ nhiệm ủy ban kinh tế thương mại, như vậy mà y cũng có thể nghĩ ra được.

Lý Hồng Dương có chịu không? Còn Tần Chí Minh sẽ điều tới chỗ nào! Đây chỉ là một miếng bánh vẽ cực lớn, nhìn thấy chứ không chiếm được.

Mò trăng đáy nước như dã tràng, thật sự xem bố mày là đồ ngu có phải không?"

Trong đáy lòng Phí Mặc thầm oán hận, sắc mặt vô cùng khó coi, khí phách của con hổ Ngư Dương bắt đầu hiện ra rồi.

Lý Hồng Dương vừa nhìn đồng hồ, đã gần một tiếng trôi qua rồi, nếu cứ như vậy biết đến lúc nào mới kết thúc.

Nếu trong vòng 2 giờ không thể quyết định xong chuyện nhân sự, Bí thư Dương của thị ủy có thể nghi kỵ một bí thư huyện như y có phải không điều khiển được hội nghị thường vụ không.

Tiếng nắp chén trà đánh vào chén trà vang lên, 10 vị thường vụ khác đều lấy lại tinh thần, biết Bí thư Lý Hồng Dương muốn phát biểu rồi, tất cả đều giương lỗ tai tập trung lắng nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.