- Thật ra tiền không thành vấn đề, cũng chỉ là vài ba triệu. Nhưng chúng ta bỏ ra vài ba triệu mà họ lại chiếm 40 phần trăm cổ phần có phải là quá nhiều không?
Công ty xây dựng cấp 3 có thể có những gì. Chẳng qua cũng chỉ là mấy cái máy móc, một đám công nhân lộn xộn thôi.
Máy móc chúng ta còn không ưng mắt, về phần công nhân và nhân viên kỹ thuật, bên anh cũng đã chuẩn bị tương đối rồi.
Những lính công trình của anh còn lợi hại giỏi hơn cả những công nhân của họ. Nghe nói anh còn tìm được vài kiến trúc sư tới rồi.
Nhân tài kỹ thuật chúng ta không thiếu. Hơn nữa lính công trình bên anh trước đây đến công trình dưới mặt đất khó nhất họ cũng đã làm rồi thì còn công việc gì mà không làm nổi nữa?
Diệp Phàm có chút buồn lòng.
- Công ty cũ nát kia của họ không đáng tiền, chúng tôi đã mời chuyên gia đến đánh giá, công ty bọn họ nhiều nhất cũng chỉ đáng mấy triệu đồng.
Nhưng nhân viên kỹ thuật của bên họ cũng ổn. Mà nhân tài thì không có cách nào dùng tiền để đánh giá được.
Hơn nữa, công trình xây dựng của Hoành Không chúng ta phải nhanh chóng đánh bật những tên có tiếng, không mượn “xác” của bọn họ không được.
Nếu như do bên chúng ta xây dựng hoàn toàn, mặc dù nói chúng ta có nhân tài, có kỹ thuật, có tiền bạc nhưng tiêu chuẩn xây dựng có quy định của nó, cái này cần thời gian mới có thể làm được.
Ít nhất cũng phải mất thời gian năm sáu năm mới có thể nâng công ty lên từng bước một. Vậy thì phải đợi đến ngày tháng năm nào?
Tôi đợi không được mà chủ tịch Diệp lại càng không thể đợi được. Đương nhiên họ có chút kiêu ngạo, nhưng còn cách nào khác, anh phải mượn “thương hiệu” của người ta thì người ta phải làm khó anh.
Khương Quân cũng có chút buồn bực.
- Không thể hạ thấp một chút sao? Tức là đem số tiền được giảm bớt đó đi mua các thiết bị máy móc, xây dựng ký túc xá cũng được.
Diệp Phàm nói.
- Tổng giám đốc Ngưu Đắc Hưng của bọn họ tham lam vô cùng, đừng nói là hạ xuống, dù chỉ là một tý cỏn con thôi thì ông ta cũng không đồng ý.
Bởi vì họ nắm được điểm yếu của chúng ta. Nói là muốn góp vốn thì phải cấp cho công ty họ một khoản lệ phí “thương hiệu”.
Riêng khoản này thôi đã là hai triệu. Mẹ kiếp, một công ty mục nát không ngờ lại dám ra giá như vậy. Tôi lúc đó tức đến mức muốn dẫm bẹp hắn.
Ngoài ra còn yêu cầu chúng ta đầu tư 30 triệu, số tiền này là dùng cho công ty, còn 2 triệu kia là dùng vào việc trợ cấp cho chủ tịch và cán bộ nhân viên công ty họ.
Mà bọn họ còn muốn chiếm 40 phần trăm cổ phần. Cái miệng bọn họ quả thực rất lớn.
Khương Quân tức giận nói.
- Dẫm bẹp hắn, ha ha, biện pháp này hình như không tồi đấy.
Diệp Phàm bỗng nhiên cười rồi nói.
- Thật sự dẫm bẹp sao?
Khương Quân sững người, mắt mở to.
- Hắn ta quả thực là xảo trá mà, 2 triệu trợ cấp cho họ, e là có một triệu sẽ vào túi Ngưu Đắc Hưng rồi. Tên này rõ ràng là đang bắt chẹt chúng ta. Loại người này phải trị, nếu không hắn ta còn muốn lật trời cũng nên.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Chỉ sợ là chúng ta không có thời gian trị hắn, có cơ hội tin là chủ tịch Diệp sẽ tìm đến. Chúng ta chỉ cần ra tay phá hoại mấy dự án của họ thì đoán chừng là hắn ta sẽ ngồi không yên. Đến lúc đó công nhân đến gây sức ép cũng đủ khiến hắn ta hao tổn tâm trí rồi. Còn cả bên ngân hàng nữa, bọn họ cũng vay mấy triệu. Chỉ cần ngân hàng thúc giục thì công ty mục nát của họ coi như xong rồi.
Khương Quân cười nói.
- Ngân hàng nào cho vay vậy? Nhưng nếu như chưa đến kỳ hạn, vậy thì ngân hàng cũng không thể giục họ đòi tiền được, đúng vậy không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi đã điều tra rồi, đã quá thời hạn rồi, là ngân hàng xây dựng tỉnh cho vay, Ngưu Đắc Hưng đang là người phụ trách của ngân hàng xây dựng tỉnh. Chỉ là chủ tịch Diệp cũng không quen biết lãnh đạo ngân hàng xây dựng phải không?
Khương Quân nói.
- Trước kia không quen biết không có nghĩa là bây giờ không quen biết mà.
Diệp Phàm cười một tiếng, nghĩ một hồi rồi cầm điện thoại lên gọi:
- Chủ tịch Thái, tôi là Diệp Phàm bên Hoành Không đây.
- Là chủ tịch Diệp à, có việc gì vậy?
Thái Cường hỏi.
- Là như thế này, ông có thể lên tiếng bảo lãnh đạo ngân hàng xây dựng tỉnh thúc giục công ty xây dựng Thiên Mã hồi lại tiền mà ngân hàng đã cho vay được không, phải thúc giục gấp, lập tức yêu cầu họ hoàn trả lại.
Diệp Phàm cười.
- Cái này là vì cái gì, cậu nói nguyên nhân trước đi, vô duyên vô cớ lên tiếng bảo người ta làm vậy e là không thỏa đáng.
Thái Cường không từ chối, chỉ là muốn hỏi rõ nguyên nhân.
Diệp Phàm lập tức đem chuyện Hoành Không phải thành lập công ty xây dựng ra kể một lượt.
- Nhà máy thiết bị điện lực cơ giới của các cậu đang làm tốt vậy tại sao lại muốn thành lập công ty xây dựng. Công ty mới cũng phải cần một khoản tiền lớn, hơn nữa, hiệu quả chậm. Cậu phải nghĩ kỹ đấy. Nếu như đem tiền thành lập công ty xây dựng đầu tư cho nhà máy hiện giờ không phải tốt hơn sao?
Thái Cường hỏi.
- Chúng tôi đã điều tra rồi, thời gian này cả nước đang làm xây dựng, công ty xây dựng hoàn toàn có thể kiếm được tiền.
Về phần cầm hợp đồng dự án thì tôi có cách. Hiện tại công nhân của Hoành Không rất nhiều, hơn một nửa trong số đó đang nhàn rỗi.
Không bằng xây dựng một công ty mới để họ có việc làm, có việc làm rồi sẽ có cơm ăn, hơn nữa, cũng không muốn gây sức ép một số chuyện…
Diệp Phàm nói về dự định của mình:
- Hơn nữa, hôm qua bên thành phố Hạng Nam đã truyền đến một tin.
Công trình “ đại lộ Tinh Huy” có vốn đầu tư bảy tám trăm triệu mà thành phố xin đã được tỉnh thông qua rồi.
Tôi nghĩ, chúng ta nếu có thể theo kịp vậy thì cũng có thể có thêm chút việc làm phải vậy không?
Chỉ cần bắt đầu thì chúng ta đã kiếm được tiền rồi.
- Quả thực là có dự án “ Đại lộ Tinh Huy” Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh đã phê duyệt rồi. Nhưng cậu và đồng chí Cái Thiệu Trung….
Thái Cường có chút do dự.
- Không sao, tư tưởng của bí thư Cái tôi nghĩ có thể cũng sẽ thay đổi theo thời gian. Việc riêng là việc riêng, hơn nữa, quan hệ giữa thị trưởng Lam của thành phố Hạng Nam và tôi cũng rất tốt. Đại lộ Tinh Huy này nói trắng ra là ủy ban nhân dân thành phố chỉ huy, đúng vậy không?
Diệp Phàm nói.
- Vậy được, tôi lập tức lên tiếng với ngân hàng xây dựng tỉnh, nhưng cách này của cậu có tác dụng hay không thì cũng rất khó nói. Người ta nếu như còn có dự án kiếm tiền thì hoàn toàn có thể tranh thủ chút thời gian đổi ngân hàng khác để vay là được rồi.
Thái Cường nói.
- Không cần quan tâm được hay không, cứ thử trước đã. Không chừng có thể ép chủ tịch Ngưu đến độ cần tiền gấp, tự nhiên sẽ thúc giục chúng tôi cũng nên.
Đến lúc đó chúng tôi có thể giảm bớt số tiền đầu tư rồi, chủ tịch Thái là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không.
Hoành Không này nói trắng ra thì người chủ quản thực sự là chủ tịch Thái, tôi chỉ là người chấp hành chỉ thị của chủ tịch Thái thôi.
Một cuộc điện thoại này của chủ tịch Thái có lẽ sẽ đáng giá 1 triệu. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không xử tệ với công ty xây dựng Thiên Mã, cái gì cần cung cấp thì vẫn phải cấp cho họ.
Chỉ là về phương diện nắm cổ phần thì chúng tôi cần tranh thủ thu được lợi ích lớn hơn, ví dụ chúng tôi yêu cầu 80 phần trăm cổ phần.
Diệp Phàm nói.
- Rồi, cách này cũng khá hay. Nhưng đồng chí Diệp Phàm, nếu cậu đã quyết tâm làm, vậy thì nên hành động sớm đi.
Cũng cần có cơ sở nhất định, việc này tôi ủng hộ cậu. Muốn làm thì phải làm tốt, nếu như có thể thay đổi suy nghĩ đưa công ty xây dựng đi lên cũng không phải không có khả năng.
Nhà máy Hoành Không chịu sức ép của tập đoàn cơ giới Trung Quốc- tập đoàn vốn có thị trường rộng lớn, sự lựa chọn hàng đầu của khách hàng là bọn họ chứ không phải các cậu.
Vì thế, phát triển ngành khác cũng có thể xem là một biện pháp hay để cứu lấy Hoành Không. Nhưng trên phương diện công nhân thì cậu phải chú ý.
Công nhân của nhà máy đều là sản xuất các thiết bị cơ giới điện lực, cậu gọi họ đi làm công nhân xây dựng. Cái này có chút khó khăn đấy.
Đến lúc đó liệu có xảy ra chuyện gì không. Hoành Không các cậu vừa mới ổn định được một chút. Không thể vì một công ty xây dựng mà làm loạn lên được.
Thái Cường vẫn có chút lo lắng.
- Chủ tịch Thái cứ yên tâm, đồng chí Khương Quân lần này rất hăng hái. Hơn nữa danh tiếng của anh ta trong tầng lớp cán bộ công nhân viên của tập đoàn cũng rất tốt.
Có chuyện gì anh ta cũng có thể xử lý được, hơn nữa tôi và Khương Quân đều có thể kiểm soát, lẽ nào còn sợ Khương Quân thứ hai sao?
Diệp Phàm nói tiếp:
- Về phần sự chuyển đổi công tác của công nhân, cái này thì chỉ cần huấn luyện thích hợp một chút là được rồi.
Hơn nữa công nhân của hai nhà máy lớn là cơ giới và thiết bị điện lực một phần sẽ đứng máy, còn một số công nhân khác sẽ làm việc vặt.
Những việc vặt này cũng không nhẹ nhàng hơn các công nhân làm xây dựng. Hơn nữa, tôi còn muốn thành lập chế độ khảo hạch thành tích nghiệp vụ.
Vạch rõ thành tích của mỗi công ty. Công ty nào kiếm được nhiều tiền hơn thì công nhân của công ty đó sẽ nhận được nhiều lương hơn.
Cứ như vậy cũng có thể hình thành cơ chế cạnh tranh có hiệu quả, hình thành ý thức cạnh tranh. Nếu không ngày ngày “cơm tập thể” thì không ai muốn vì công ty mà làm thêm chút việc.
Chế độ trả lương của chúng ta trước kia cũng phải sửa đổi. Nếu như công ty xây dựng kiếm được tiền thì tiền lương của công nhân sẽ cao lên.
Đến lúc đó, ước chừng là dù công nhân ở nhà máy cơ giới hay nhà máy thiết bị điện cũng đều muốn dồn về đó làm.
- Ý tưởng không tồi, nhưng các cậu là doanh nghiệp quốc doanh, muốn cải cách chế độ tiền lương thì cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Cái này là chuyện lớn có quan hệ tới lợi ích thiết thân của công nhân. Công nhân mong đợi chút tiền này, nếu như chế độ không tốt, vậy thì sẽ nhiễu loạn.
Việc này cậu nhất định phải hết sức thận trọng, hơn nữa nếu như cậu thực sự muốn làm vậy thì trước tiên hãy phác qua chế độ rồi đưa cho tôi xem.
Việc này không phải là trò đùa trẻ con đâu.
Thái Cường đang sợ “loạn”.
Trong lòng Diệp Phàm khinh bỉ ông ta, anh ta nói:
- Việc này tôi cũng rõ sức ảnh hưởng của nó.
Tôi sẽ thận trọng. Hơn nữa, hiện tại tôi cũng không có thời gian làm cái này, trước tiên nắm được mấy dự án rồi nói tiếp.
Việc này chủ tịch Thái cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không làm ẩu. Vấn đề liên quan đến cuộc sống của hơn 10 nghìn công nhân, chúng tôi sẽ kịp thời thông báo với ban giám đốc.
- Được, cậu có thể suy nghĩ vậy là tốt.
Thái Cường nói rồi cúp máy.
- Anh nói chủ tịch Ngưu của chúng ta có thể khá tới khi nào?
Diệp Phàm cười.
- Đoán là sẽ không được bao lâu, gần đây họ cũng nắm được một dự án khá lớn, nhưng công trình là như vậy.
Sẽ không đưa tiền cho anh trước, mà cơ bản đều là phải lót tiền, sau đó người ta mới tiếp tục đưa tiền cho anh.
Có những khoản tiền mà sau khi công trình hoàn thành cũng phải kéo dài mất mấy năm thậm chí đến mức không trả. Vì thế nên ngân hàng xây dựng sẽ nắm chặt, chủ tịch Ngưu ấy à, chắc chắn sẽ nhảy dựng lên cho coi.
Bởi vì chúng ta đã âm thầm điều tra của cải nhà hắn, nợ đã lên tới mấy chục nghìn rồi, hơn nữa còn nợ công nhân hai tháng tiền lương.
Đến lúc ấy chúng ta đến chỗ công nhân quấy nhiễu một chút, dù họ không muốn ký với chúng ta thì cũng phải ký.
Khương Quân cười nói.
- Ha ha ha, công ty cũ nát của chủ tịch Ngưu chơi thế nào được với chúng ta chứ, chỉ là châu chấu đá voi thôi.
Diệp Phàm cười một cách khinh thường.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm đang ngồi ở văn phòng, Khổng Ý Hùng nhẹ nhàng gõ cửa, có chút thần bí chỉ về cửa sổ phía dưới.