- Anh Lam, giao công trình chiến tích này cho anh chẳng phải là càng hay hơn sao?
Diệp phàm cười nói.
- Làm sao có thể, dự án này mấy năm trước đã xin phép rồi, chỉ là chưa được phê xuống. Đều là Cái lão hổ một tay xử lý.
Tôi nhiều nhất cũng chỉ là người chấp hành theo thôi. Dự án này sau khi hoàn thành, nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể kiếm được chút cơm thừa canh cặn thôi.
Cái lão hổ lúc nói về chiến tích chỉ cần nhắc tới tên Lam Tồn Quân là đã khá lắm rồi.
Lam Tồn Quân có chút bực bội nói.
- Biện pháp thì luôn có mà, chỉ là anh không dám nghĩ thôi. Lẽ nào anh thực sự không “thèm” dự án “Đại lộ Tinh Huy” này sao? Nếu như đổi là anh một tay xử lý thành công, vậy thì sẽ có một khoản lớn cho con đường của anh từ nay về sau rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Nói không muốn là dối mình dối người, tôi nằm mơ cũng cười vì Đại lộ Tinh Huy ở trong tay mình. Nhưng mà việc này hiển nhiên là không thể. Không phải là không dám muốn mà muốn cũng không đến tay mình. Nếu như tôi có năng lực như anh thì có lẽ sẽ có cách.
Lam Tồn Quân nói.
- Ha ha, anh có muốn làm hay không?
Diệp Phàm hỏi một cách thần bí.
- Thật sự có cách, không thể nào.
Lam Tồn Quân hơi thở ngày càng nặng nề.
- Tôi nói với anh, chỉ cần có thể kéo dài dự án này ra, đợi Cái lão hổ chạy rồi, thì thời gian này cấp trên cũng không thể cử một bí thư thành ủy xuống. Mà kinh nghiệm của anh cũng vẫn chưa đủ để đi tranh lấy vị trí này. Thường thì anh sẽ làm đại diện bí thư, sau đó Chủ tịch thành phố sẽ nắm được thời gian này, đây chính là thời kỳ thích hợp nhất mà.
Vậy nếu do anh chủ trì thì chẳng phải Đại lộ Tinh Huy sẽ biến thành bút tích của anh sao.
Diệp Phàm cười nói.
- Biết đến “mùa” nào Cái lão hổ mới phủi mông đi, không chừng tôi còn phải cút nhanh hơn anh ta cũng nên.
Lam Tồn Quân thở dài.
- Ha ha, người anh em, Cái lão hổ trong vòng một tháng bắt buộc phải đi, vì thế cậu phải chuẩn bị sẵn sàng đi.
Diệp Phàm cười nói.
- Thật sự lão ta sẽ đi à, anh Diệp, tin này anh lấy từ đâu thế. Việc này còn không có chút phong thanh nào. Hơn nữa Cái lão hổ sẽ đến đâu?
Lam Tồn Quân kích động, giọng nói dường như có chút biến điệu.
- Xem kìa, tôi làm người anh em kích động quá rồi, tin tức này là cực kỳ chính xác. Cậu cũng không nghĩ xem, bố vợ tôi làm gì sao?
Diệp Phàm nói.
- Tôi tin nhưng anh ta sẽ đi đâu?
Lam Tồn Quân kiềm chế, tim đập thình thịch.
- Ồ, cậu thì vui rồi nhưng tôi thì lại xui xẻo.
Diệp Phàm buồn bực thở dài.
- Không phải… không phải là tới Hoành Không các anh nhậm chức bí thư Đảng ủy đấy chứ?
Lam Tồn Quân nhận thấy điều gì đó, liền thốt ra lời.
- Cậu đoán trúng rồi, anh ta sẽ tới Hoành Không, tới lúc đó tôi bị tảng đá vừa thối lại vừa cứng này đè đầu thì khổ rồi.
Nhưng tôi cũng sớm có sự chuẩn bị rồi. Chỉ cần anh ta không tới ngáng chân là chúng tôi bình an vô sự.
Nếu như anh ta còn muốn khống chế tập đoàn Hoành Không giống như khống chế thành phố Hạng Nam thì tôi tuyệt đối không nương tay đâu.
Diệp Phàm tôi không ngại làm Tướng Kinh Quốc đến Hoành Không đánh bí thư hổ.
Diệp Phàm nói.
- Không gây cản trở là không thể, nhưng đến lúc đó lại phiền phức lớn. Ôi! Anh cứ chuẩn bị sớm đi là vừa.
Hơn nữa cần gì trợ giúp anh cứ nói ra. Người này nếu thật sự có thể đến Hoành Không vậy thì chứng minh rằng thế lực đằng sau rất chắc chắn.
Việc này ủy viên Kiều biết rõ nhất, tại sao ông ta lại không để anh ta về. Hoặc là đổi một nơi khác cũng được.
Lam Tồn Quân có chút khó hiểu.
- Ông ta nói là không còn cách nào khác. Hơn nữa, có lẽ ông ta và bí thư Ninh cũng không muốn quản chuyện này. Dù sao mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà.
Nếu như ra tay quá nhiều lần sẽ khiến mọi người dị nghị, càng là người chức cao vọng trọng thì lại càng chú ý tới điều này.
Việc này coi như đã định rồi, khoảng ngày Quốc tế Lao động, anh ta sẽ xuống nhậm chức. Vì thế thời gian cho tôi cũng chỉ có một tháng.
Nhưng trước tiên không đề cập đến việc này nữa. Ý tưởng của tôi là để dự án Đại lộ Tinh Huy vào tay anh.
Diệp Phàm nói.
- Làm thế nào, anh Diệp cứ nói đi. Mẹ kiếp, tôi xem tên này ăn nói thế nào.
Hơn nữa lại giục đến mức như vậy. Hóa ra trước khi phủi mông chạy lấy người, muốn kiếm chút lợi lộc này.
Hơn nữa, hôm qua hắn ta không ngờ còn bàn bạc với tôi. Nói là “tập đoàn Hoành Không hiện tại rất khó khăn. Trước kia ở thời kỳ phát triển cũng đã đóng rất nhiều thuế cho Hạng Nam.
Giải quyết rất nhiều vấn đề về việc làm cho công nhân viên thất nghiệp, cũng coi như là đã đóng góp rất nhiều công sức cho thành phố.
Không thể vì hiện nay họ gặp khó khăn mà bỏ mặc họ được”. Sau đó tôi hỏi anh ta muốn trợ giúp thế nào cho Hoành Không.
Anh ta nói là trước tiên dựa vào hình thức tương trợ kêu gọi ủng hộ mấy chục triệu để trợ giúp tập đoàn Hoành Không. Hơn nữa, chính sách hỗ trợ của thành phố cũng nên góp chút sức lực, xem có thể giúp được Hoành Không không?
Lúc đó, tôi suýt chút nữa là đờ đẫn rồi, trong lòng còn nghĩ tên Cái lão hổ này thật sự đã biến thành nhà từ thiện rồi. Không ngờ tất cả đều có nguyên nhân của nó.
Cái lão hổ sắp đến Hoành Không, lợi dụng việc này để lấy lòng các cán bộ, công nhân của Hoành Không. Đây là thủ đoạn tạo lợi thế đó.
Hơn nữa lại là tiêu tiền của chúng tôi để tạo danh tiếng cho bản thân.
Lam Tồn Quân nói.
- Mấy chục triệu đến khi nào thì rót xuống, phải nhanh lên một chút. Anh ta muốn nổi tiếng thì để anh ta đạt được ước nguyện đó đi, nếu như mấy chục triệu kia được rót xuống vậy thì kêu Diệp Phàm tôi gọi anh một tiếng Cái tổ tông cũng được.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Nếu không thì sau khi chúng ta ra tay, e là Cái lão hổ sẽ nổi trận lôi đình mà thay đổi chủ ý đấy.
- Việc này đương nhiên là tôi không phản đối, tuy nói là cục tài chính thành phố trực tiếp rót cho các anh có chút đau xót.
Nhưng đây là công ty của anh Diệp, Lam Tồn Quân tôi đương nhiên sẽ không phản đối, vì thế nên đã đồng ý rồi.
Cái lão hổ nói chiều hôm nay sẽ triệu tập hội nghị thường vụ, đem chuyện này ra nói một chút là ổn rồi. Đoán là 100% sẽ thông qua.
Một khi hội nghị thường vụ phê duyệt, tôi lập tức gọi các anh đến. Tên gọi thì có rất nhiều, ví dụ như quyên tặng các anh khu xây dựng cải tạo, …
Lam Tồn Quân nói, thật ra anh ta rất cũng đau đớn.
- Ý của Cái lão hổ là hỗ trợ 50 triệu.
Lam Tồn Quân nói.
- Có vậy thôi à?
Diệp Phàm hỏi.
- Có vậy thôi à, anh Diệp, anh biết rõ là tổng thu nhập tài chính một năm của Hạng Nam chúng tôi cũng chỉ có vậy. 50 triệu là được rồi đó. Đương nhiên, hứng thú của anh Diệp hiện tại cũng lớn lắm. Chúng tôi và các anh cơ bản là không cùng đẳng cấp.
Diệp Tồn Quân thiếu chút nữa hét lên rồi.
- Không được, 80 triệu, không thương lượng.
Khẩu khí Diệp Phàm cũng rất lớn, giống như đang ra lệnh vậy.
- Cái này chỉ sợ là không được thông qua, cho dù là tôi đồng ý thì Cái lão hổ cũng sẽ không đồng ý. Hơn nữa, dự án “Đại lộ Tinh Huy” đang cần tiền, nếu rót xuống 80 triệu sẽ nhiều người nói ra nói vào. Đến lúc đó, cái lỗ tai này của tôi phải nhét đầy bông rồi.
Lam Tồn Quân nói tình hình thực tế.
- Tôi không quan tâm đến việc anh dùng biện pháp gì, 80 triệu không được thiếu một xu.
Diệp Phàm nhắc lại một lần nữa.
- 80 triệu thì 80 triệu đi, tôi xem như là đã nhìn thấu anh rồi. Anh cũng tham quá đấy. Đối với anh em còn nặng tay như thế, đúng là xui xẻo.
Lam Tồn Quân có chút bực bội nói tiếp:
- Nhưng mà anh nói đi, làm thế nào mới có thể để “Đại lộ Tinh Huy” vào tay tôi đây?
- Chết vì nghèo không bằng chết vì bạn mà.
Diệp Phàm cười một tiếng rồi nói tiếp:
- “ Đại lộ Tinh Huy” của các anh không phải là chưa chính thức phê duyệt sao, trước khi chưa chính thức phê duyệt thì còn có sự thay đổi.
Đương nhiên, thay đổi mà tôi nói không phải là chỉ tỉnh phủ định dự án này, mà là kéo dài thêm một thời gian. Việc này tôi sẽ làm để tỉnh ủy kéo dài chương trình này sau một tháng rồi thảo luận.
Đến lúc đó, sau khi Cái lão hổ phủi mông đi rồi nói tiếp. Mà lúc đó anh chạy xuôi chạy ngược giả vở đi đến tỉnh tranh thủ một chút.
Cái này một khi có công văn phê duyệt chính thức thì công lao này chẳng phải thuộc về anh rồi sao?
- Cao chiêu, đúng là cao chiêu. Nhưng mà anh Diệp, cao chiêu này của anh không mấy người có thể thực hiện được. Bởi vì nếu muốn hội nghị thường vụ tỉnh ủy kéo dài dự án này thì làm thế nào để ra tay. Anh Diệp, việc này anh có nắm chắc không vậy?
Lam Tồn Quân có chút không yên.
- Tôi không thể giúp cậu được, cách này là tôi nghĩ ra, muốn làm thì cậu tự nghĩ cách đi, tôi không phải là bảo mẫu.
Diệp Phàm vung ra một câu khiến Lam Tồn Quân suýt nữa giơ chân, trong điện thoại kêu lên:
- Tôi nói anh cũng thật không ra sao cả. Nghĩ cách muốn ép tôi đưa 80 triệu. Cách này của anh cũng quá đáng tiền rồi.
Hơn nữa quan hệ giữa ông Ninh và anh cũng thân thiết như vậy, anh chỉ cần mở miệng, chỉ cần ông Ninh đồng ý nén chuyện này xuống một tháng vậy là được việc rồi.
Bảo tôi phải làm thế nào, e là đến cửa nhà ông Ninh tôi cũng không bước chân vào được. Không được, không được, anh Diệp lần này phải giúp tôi một tay mới được.
Vậy thì 80 triệu này tôi sẽ tranh thủ trong 5 ngày rồi chuyển cho anh, thế nào anh Diệp, anh phải nể mặt chút đi.
- Biện pháp thì đương nhiên là đáng tiền rồi, đây là thông tin, cũng là ý tưởng, có lúc ý tưởng cũng có thể cứu được một doanh nghiệp đấy. Nhận 80 triệu của cậu vẫn là ít, nể mặt anh em nên đã giảm 50% rồi. Nếu không thì người ngoài cho tôi 200 triệu tôi cũng không chỉ cách cho đâu.
Diệp Phàm dương dương đắc ý đến mức trong lòng Lam Tồn Quân đang chửi “mẹ kiếp”.
- Lần này không giúp đỡ anh em, phải vậy không?
Lam Tồn Quân gần như cầu khẩn.
- Không giúp cậu cậu sẽ không đưa ra 80 triệu, phải vậy không?
Diệp Phàm nói ẩn ý.
- Đưa, đưa …
Lam Tồn Quân văng lời tàn độc.
- Ha ha, vậy thì đúng rồi, thật ra cậu không phải là không có cách, cậu chỉ muốn tôi thuyết phục ông Ninh.
Cậu từng nghĩ đến trong nhà cậu cũng có người có chức vị, môt cuộc điện thoại của người ta là ông Ninh sẽ dãn chuyện này ra một tháng, cái mặt này chắc chắn phải nể mà.
Cái này cũng không phải ngay tức khắc, cũng không phải là sửa đường vá cầu, càng không phải là vi phạm nguyên tắc, đúng vậy không?
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Đúng vậy, tôi nhất thời hồ đồ rồi.
Lam Tồn Quân cuối cùng cũng hiểu ra, bố anh ta- Lam Bình Phong là chủ tịch thành phố Tân Môn. Để ông ta gọi điện thoại cho đồng chí Ninh Chí Hòa, chuyện nhỏ này tuyệt đối không thành vấn đề.
- Nhưng mà anh Diệp cũng chơi quá “bẩn” đấy. Hai chữ đổi lấy 80 triệu của tôi.
Lam Tồn Quân vẫn không thể quên được.
- Không có gì, đều là anh em mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Không cái con khỉ ý, anh không có gì nhưng tôi đau xót.
Lam Tồn Quân văng một câu thô tục.
- Ha ha ha…
Sau khi cúp điện thoại xuống, Diệp Phàm lại ngửa mặt lên trời cười một hồi, cười đến mức cánh cửa phòng làm việc cũng rung lên.
Khiến Khổng Ý Hùng ở phòng ngoài phải bịt lỗ tai, còn cho rằng chủ tịch Diệp bỗng nhiên bị thần kinh, khiến anh ta lo lắng hồi lâu.