Tiếng cút vừa rời khỏi miệng Thằng ngốc, lại còn là một tiếng giòn vang, Thằng ngốc ngập tức bị đá văng xuống đất, thật có chút thảm hại. Đàm Tiếu Tiếu xuống tay, Thằng ngốc máu mũi phun tứ tung.
- Đã nói với anh là cần phải hiểu quy củ, có bản cô nương ở đây thì còn chưa tới phiên anh phát biểu, về sau nhớ kỹ cho tôi.
Đàm Tiếu Tiếu thật giống một con quỷ, khuôn mặt ngay lập tức đổi sắc, quay người lại cười ha ha:
- Cút thì cút đi.
Đàm Tiếu Tiếu cười thật gian sảo, sau đó đứng dậy và đi khỏi.
- Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng xảy ra chuyện này, tính nhẫn nại của tôi cũng chỉ có hạn thôi, nếu không…
Diệp Phàm hướng về phía bóng của Đàm Tiếu Tiếu hừ lạnh một tiếng.
- Đã nghe thấy chưa?
Đàm Tiếu Tiếu quay đầu lại, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thằng ngốc một cái.
- Thuộc hạ nghe lệnh, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Tra nữa. còn về Tra Bỉ Thử, hiện tại đang ở bệnh viện số một Cảng Cửu. Phòng 308, tuy nhiên, mặt của y bị bỏng, lớp da đen bị lộ ra, liệu có thể ra hình người được hay không thì rất khó nói.
Thằng ngốc khoanh tay, mang theo vài người nữa đi theo Đàm Tiếu Tiếu.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lại nói:
- Nhưng độc của Tra Phi Lôi rất khó giải.
Thằng ngốc cười khan một tiếng, tiện tay sờ trong túi quần lôi ra một viên thuốc mầu đỏ đưa cho Diệp Phàm:
- Uống thứ này vào đi, nửa giờ sau độc sẽ được giải hoàn toàn.
Hơn nữa, đến cả Heroin cũng có thể giải được. Tuy nhiên, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian thì mới có thể hoàn toàn khôi phục được.
Đừng xem thường viên thuốc nhỏ này, trên thị trường dù có mấy chục vạn cũng không thể mua nổi.
- Ồ, vậy thì tôi phải cảm ơn anh rồi phải không?
Diệp Phàm vuốt vuốt viên thuốc kia và nói.
- Cảm ơn thì không cần, coi như là chúng tôi tạ lỗi với chủ tịch Diệp.
Đột nhiên Thằng ngốc quay lại và khom người nói, sau đó mới quay người đi.
Sau khi đám người của Đàm Tiếu Tiếu đi khỏi, Tra Lôi Lạc Tư cảm thấy tổn thọ không ít, ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha cả nửa ngày mà vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Thật lâu sau, Tra Lôi Lạc Tư mới nói:
- Bí thư Diệp, chuyện hôm nay Tra mỗ phải thành thật cảm ơn cậu.
Chủ tịch Tra nói. Mặc dù chủ tịch Tra có chút ngu ngốc, những đương nhiên cũng nghe thấy chút ý vị.
Vị chủ tịch Diệp này, tuyệt đối là một cao thủ thâm sâu không thể lường trước được. Là người mà ngay cả ngũ độc giáo cũng phải nể sợ.
Từ nay về sau, sự bình an của nhà họ Tra, dứt khoát là phải nịnh bợ hắn mới được. Nếu không, quả thực sẽ gặp chút nguy hiểm rồi.
Không lâu sau thì Tra Phi Lôi cũng vào, Diệp Phàm đưa thuốc cho anh ta uống, Diệp Phàm tin rằng, Thằng ngốc và Đàm Tiếu Tiếu sẽ không dám đùa giỡn thêm lần nữa. Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sau nửa giờ thì Tra Phi Lôi đã khôi phục được.
- Công chúa, hôm nay chúng ta như vậy có chút…
Thằng ngốc nhanh chân đi tới sau Đàm Tiếu Tiếu nói, theo phản xạ liền sờ sờ hai má đang bị thâm tím.
Đàm Tiếu Tiếu vui buồn thất thường, ngay cả đến người của mình mà động đến có thì cũng có thể ra tay ngay tức khắc.
- Có chút gì? Có phải là cảm thấy mất mặt không?
Đàm Tiết Tiếu nghiêng đầu liếc nhìn Thằng ngốc một cái, y bị dọa tới mức này rồi, căng thẳng nói:
- Không phải vậy, nếu như chỉ có mấy người chúng tôi thì đã bị mất mặt rồi, tuy nhiên, có công chúa ở đó thì sao có thể mất mặt được, đúng không? Hôm nay là do công chúa nể mặt chủ tịch Diệp, nếu không, hôm nay có lẽ là ngày họ phải lên chầu trời rồi.
- Đồ đầu đất.
Đàm Tiếu Tiếu giơ ngón tay lên định gõ gõ lên trán Thằng ngốc mấy cái, y không dám tránh, chỉ có thể nhắm mắt chịu phạt thôi. Tuy nhiên, không ngờ lần này cô không phạt.
- Công chúa, chuyện này…
Thằng ngốc thở phào nhẹ nhõm.
- Sau này phải nhớ, làm chuyện gì cũng phải dùng cái đầu. Chuyện của Điền Nhất Đao lần trước ngươi không nhớ sao?
Đàm Tiếu Tiếu hừ lạnh nói.
- Chuyện đó thì có liên quan gì đến chủ tịch Diệp? Đó chỉ là do người của tổ đặc nhiệm A cảnh cáo chúng ta thôi.
Thằng ngốc nói.
- Nói ngươi là đầu đất mà còn không tin, nghĩ một chút đi. Điền Nhất Đao tìm chủ tịch Diệp, anh ta giúp hắn ta tìm người giải độc.
Mà chúng ta muốn kiếm tiền thì phải giải độc cho Điền Nhất Đao, những lập tức lại có người của Tổ đặc nhiệm A xuất hiện cảnh cáo chúng ta đừng nhúng tay vào việc này.
Ngươi phải động não chút đi, chẳng lẽ chuyện này lại không có chút liên quan gì đến Diệp Phàm sao?
Đàm Tiếu Tiếu khẽ cười, bởi vì tổ đặc nhiệm A là cơ quan bí mật cao cấp của quốc gia, Đàm Tiếu Tiếu cũng không dám to tiếng nói linh tinh.
- Lẽ nào Diệp tổng kia chính là người của tổ đặc nhiệm A?
Thằng ngốc rốt cuộc cũng đã hiểu ra.
- Có phải là người của tổ đặc nhiệm A hay kông chúng ta vẫn chưa dám chắc, nhưng ít ra, Diệp Phàm cũng có quan hệ với cán bộ cấp cao của tổ đặc nhiệm A.
Ngươi nghĩ mà xem, Diệp Phàm là ai, cao thủ dùng độc. Ngay cả Đàm Tiếu Tiếu ta cũng không dám chắc là có thể thuận lợi tóm được hắn.
Người này có thể được xem như là kình địch của Ngũ độc giáo chúng ta. Giáo chủ cũng muốn tới đây xem hắn ra sao, hãy chú ý đến hắn một chút.
Tuy nhiên, sau đó có đổi ý. Dù sao cũng phải nể mặt tổ đặc nhiệm A một chút. Nếu như làm tổn thương người này thì có lẽ tổ đặc nhiệm A sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta đâu.
Tuy nói ngũ độc giáo ngàn năm của chúng ta không cần thiết phải sợ đội đặc nhiệm A, nhưng dù gì họ cũng là người của quốc gia, dù chúng ta có là môn phái lớn đến đâu cũng không thể chống đỡ được.
Hơn nữa, chúng ta chỉ cần ngậm miệng ăn tiền là được, can dự đến mấy chuyện của quốc gia làm gì.
Nói đến tập đoàn Hòanh Không và tập đoàn Chính Hà, các người cũng can dự hơi nhiều rồi đó. Cảng Cửu là của Trung Quốc, tổ đặc nhiệm A có nhiệm vụ bảo vệ những thương nhân hợp pháp này.
Các ngươi kiếm thêm chút tiền lẻ cũng không sao. Những nếu các người có tham vọng nắm trong tay toàn bộ nền tài chính của Chính Hà thì không thể được.
Nếu thực sự các người đã làm rồi, liệu tổ đặc nhiệm A sẽ đồng ý sao? Dù cho các người có làm liều đến mức nào, toàn bộ số thương nhân đó có thể bị các người khống chế, các nhân viên chính phủ cũng có thể bị các người khống chế, nhưng không có nghĩa là quốc gia sẽ bị loạn cả lên.
Chuyện đó là không thể, cả một chính quyền, nhất định duy trì được sự ổn định của xã hội, đó mới là cơ sở.
Các người muốn làm rối lọan trật tự này, sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Cho nên, tuyệt đối không thể làm vậy. Sau này phải chú ý một chút, không cần vọng tưởng khống chế tập đoàn lớn như Chính Hà như vậy. Kiếm tiền cũng phải xem xét cho kỹ, không phải tiền nào cũng có thể tùy tiện kiếm được. Hơn nữa, tập đoàn Chính Hà lại là của nước Anh.
Người ta còn có tổ Lam Sơn, thực lực của nó cũng không kém gì tổ A. Mà quan hệ của đám người Anh với đám người Mỹ cũng không tệ, nếu như có gặp phải Hải Lang, bọn họ rất có thể sẽ liên thủ với tổ đặc nhiệm A.
Nếu vậy thì thời điểm diệt vong cuả chúng ta tới thật rồi. Để đối phó với môn phái chúng ta, họ hoàn toàn có thể liên thủ lại.
Giống như là đối phó với tổ chức khủng bố vậy. Ngũ độc giáo chúng ta kinh doanh đứng đắn đấy chứ, cũng không phải tà giáo, càng không phải tổ chức khủng bố. Cho nên, hai ngươi phải tách nhau ra,
Đàm Tiếu Tiếu quả là có đầu óc.
- Chuyện này tôi hiểu rồi, từ nay về sau làm việc nhấtđịnh sẽ cẩn thận.
Thằng ngốc gật đầu, nói:
- Tuy nhiên, buông tha Diệp Phàm như vậy, có chút không cam tâm.
- Ha ha, chúng ta không thể lấy mạng hắn, những vẫn có thể khiến cho hắn thấy khó chịu. Tuy nhiên, việc này các ngươi không cần nhúng tay làm việc gì cả.
Đàm Tiếu Tiếu ta sẽ đích thân xử lý. Diệp Phàm, chỉ cần xem nhẹ ngũ độc giáo của ta, đều phải trả một cái giá đau đớn thê thảm.
Tuy nhiên, tạm hời ta vẫn chưa nghĩ ra cách nào để đọ sức với hắn một phen. Chờ khi khả năng dùng độc của ta tăng lên một cấp ta sẽ quay lại tìm hắn.
Đàm Tiếu Tiếu ta muốn Diệp Phàm phải quỳ gối dưới chân ta, ta muốn hắn phải bưng nước rửa chân cho ta, thâm chí, đấm bóp lưng cho ta.
Đàm Tiếu Tiếu cười, khuôn mặt vui như hoa nở.
Thằng ngốc sợ tới mức mất tự chủ lùi về sau ba bốn bước, càng là như vậy, càng đáng sợ.
Thằng ngốc thậm chí đã mặc niệm trong lòng cho Diệp Phàm cả nửa phút. Gặp phải loại chất độc hoa hồng này của Đàm Tiếu Tiếu, một thứ độc dược rất đáng sợ thì coi như Diệp Phàm đáng thương xui xẻo rồi.
- Bí thư Diệp, cứ theo như những gì các anh đã nói đi. Chúng tôi chi ra 8 trăm triệu để có được 40% cổ phần nhà máy thiết bị điện lực, chuyện này tôi đã thỉnh giáo chuyên gia rồi, bây giờ có thể lập tức ký hợp đồng chính thức được rồi.
Chủ tịch Tra đã hạ quyết tâm, không tiếc bất cứ giá nào để có thể kết giao với Diệp Phàm.
Trong lòng Diệp Phàm còn âm thầm cảm ơn ngũ độc giáo lần này đã mang đến một đại ân. Nếu không, bảo Diệp Pàm đi chỉnh đốn nhà họ Tra, đó không phải là phong cách của Diệp Phàm.
Buổii tối, nghi lễ ký kết chính thức của tập đoàn Hoành Không và tập đoàn Chính Hà được tổ chức tại trụ sở chính của Hoành Không.
Sau khi đã dùng điểm tâm, chủ tịch Tra một mình ngồi nói chuyện với Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp, ngũ độc giáo này thực sự là quá tàn độc. Anh xem, liệu tôi có nên quay về nước nói với chính phủ về chuyện này không. Nếu không, đến khi họ ra tay, đám thương nhân chúng tôi đến cảng cửu buôn bán làm ăn đúng là không còn đường sống rồi.
Chủ tịch Tra nói, vẻ mặt ưu tư.
- Ha ha, đó là quyền của ông, tuy nhiên, việc các ông buôn bán ở Cảng Cửu, chính phủ Trung Quốc có nghĩa vụ bảo hộ quyền không bị xâm phạm hợp pháp của các ông.
Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách họ được, ông nghĩ mà xem, nếu như không phải người nhà các ông có vọng tưởng nắm toàn quyền trong tay, lại có cả Tra Thiết Nhĩ có tham dự, ngũ độc giáo không thể nào đứng ngoài cuộc được.
Người ta nói, trứng không có kẽ hở thì ruồi bọ không chui vào, các ông nên điều tra nội bộ xem sao. Việc cần làm tiếp theo là loại bỏ hết những người có ngoại tâm, thì ông mới có thể vững chắc trên cái ghế Chủ tịch HĐQT được.
Trước tiên là những người trong gia đình, chắc chắn là trong gia đĩnh có tranh đấu, nhưng nếu để xảy ra chuyện người sống kẻ chết thì cũng thật không có tình thân rồi.
Dù sao các ông cũng là anh em ruột. Làm sao có thể để huynh đệ tương tàn, trong chuyện này thì người Trung Quốc chúng tôi rất chú trọng đến tình anh em.
Diệp Phàm nói.
- Lần này nhất định sẽ thanh trừ sạch sẽ.
Trên mặt chủ tịch Tra hiện lên một tia tàn nhẫn.
Chủ tịch Tra giữ lại vài người, ngày hôm sau liền đi ngay. Những người ở lại do Tra Thái Lâm làm chủ. Nghe nói ý của ông ấy là muốn Tra Thái Lâm tiếp nhận vị trí phó tổng giám đốc của nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không.
Mà nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không cũng đã được chuyển thành công ty thiệt bị điện lực Hoành KHông rồi. Giám đốc công ty đương nhiên phải do chủ tịch tập đoàn phân bổ, còn vị trí thứ hai chính là Tra Thái Lâm của tập đoàn Chính Hà, vị trí thứ ba là đồng chí Hoàng Triều Đế Đô.
Hai ngày nữa lại trôi qua, nhà họ Khổng hành động khá nhanh chóng.
Chỉ trong vòng một tuần, sở xây dựng tỉnh không ngờ đã cấp giấy chứng nhận cho công ty kiến trúc công trình Thiên Mã của tập đoàn Hoành Không.
Đồng chí Khương Quân ngay lập tức báo cáo với Diệp Phàm chuyện này.
- Có thể nhận được giấy chứng nhận là tốt, các anh có thể nhanh chóng khởi công rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch Diệp, tôi nghe nói phó giám đốc Lý Hùng đó bây giờ khá xui xẻo.
Vẻ mặt Khương Quân thay đổi nhanh chóng.
- Hả?
Diệp Phàm lên tiếng.
- Đúng vậy, nghe nói trước đây khi ông ta nhận chức cục trưởng cục xây dựng, đã chấp nhận xây dựng một cây cầu có tổng trị giá lên đến hơn ba mươi triệu. Sau đó cây cầu bị sụp, đáng lẽ ra chuyện này phải quy trách nhiệm cho Lý Hùng nhưng sau đó lại có người đứng ra nhận tội thay. Tuy nhiên, chuyện này cũng nên xem xét lại một chút.