Quan Thuật ́ của Bí thư Ninh. - Ừ, địa khu Giang Hoa lấy huyện Lăng Hà làm cơ sở xây dựng trung tâm. Mà chúng ta lấy thị trấn Hoành Không làm cơ sở xây dựng trung tâm huyện Hoành Cương, nhưng thật ra có hiệu quả như nhau. Nhưng, đồng chí Diệp Phàm, cậu phải thể hiện rõ thái độ. Chủ tich Khúc nói. - Chủ tich Khúc, thái độ của tôi đến giờ rất thẳng thắn. Nhưng, tôi bây giờ còn kiêm chức Bí thư Địa ủy Giang Hoa. Mà lại kiêm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy Thiên Vân. Kiêm nhiều chức ưu đãi không ít, nhưng phiền toái cũng không nhỏ. Nếu bảo tôi nghiêng về bên Hoành Cương thì các đồng chí bên kia chắc chắn sẽ không hài lòng. Cho nên, hai vị lãnh đạo, … có một số việc… Diệp Phàm cười gượng một tiếng. - Ha ha, bên Thiên Vân chúng ta nắm phần lớn cổ phần. Dù là theo tỉ lệ cổ phần công ty nói thì chúng ta cũng thích hợp để nghiêng một chút có phải không? Đương nhiên, việc quan trọng trước mắt của cậu chính là phát triển Tập đoàn Hoành Không. Chúng ta không thể tham ô nhiều tiền của cậu. Bởi vì, tiền này đều là để phát triển. Mà tập đoàn Hoành Không nếu không phát triển thì thị trấn chuyển đến đó có ý nghĩa gì. Hao tài tốn của không nói, còn phải thay đổi căn bản thành phố Hạng Nam. Chủ tich Khúc tỏ vẻ lý giải. - Cám ơn Chủ tich tỉnh có thể hiểu được nỗi khổ của tôi. Diệp Phàm nói nhìn hai đồng chí một cái cười nói - Hai vị lãnh đạo, nhưng huyện Hoành Cương di dời sang đó thì ai quản lý? Nếu vẫn do lãnh đạo huyện Hoành Cương quản lý thì bất lợi cho sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không. Có lẽ còn xảy ra mẫu thuẫn giống như trước đây giữa tập đoàn Hoành Không và thị trấn Hoành Không. Nếu mỗi ngày đều cãi cọ, tôi làm sao còn có sức để phát triển tập đoàn. Hơn nữa, huyện Hoành Cương so với thị trấn Hoành Không cấp bậc cao hơn một ít. Nếu một khi xảy ra chuyện mâu thuân, phiền toái sẽ càng nhiều. - Vậy ý của cậu là thế nào? Chủ tịch tỉnh Khúc lật lọng hỏi. - Ha ha, huyện Hoành Cương chuyển đến thị trấn Hoành Không phải do tập đoàn Hoành Không quản lý thống nhất. Mà thành phố Hạng Nam không thể tham gia, dù là nhân sự cũng là chuyện của tập đoàn Hoành Không. Bí thư huyện ủy, Chủ tich huyện đều có thể tham gia vào ban lãnh đạo của Hoành Không. Phó Chủ tich tỉnh Thái chính là Chủ tich tập đoàn Hoành Không. Mà tôi là kiêm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy, quản lý chắc sẽ không có người nói xuyên tạc. Diệp Phàm cười nói. - Đồng chí Diệp Phàm, tôi phát hiện gần đây khẩu khí của cậu càng lúc càng lớn. Phó Chủ tich Thái cười nói. - Phó Chủ tich Thái, huyện Hoành Cương chuyển sang đây, không phải anh quản lý sao? Anh mới là ông chủ lớn nhất của tập đoàn Hoành Không. Tôi chỉ là kẻ chạy cờ, nhân vật khổ sai thôi. Diệp Phàm cười gượng một tiếng. - Tôi không rảnh để làm việc này, đừng có tâng bốc tôi, vô dụng. Thái Cường tức giận lắc đầu nói. - Ừ, đồng chí Diệp Phàm nói cũng là tình hình thực tế. Chỉ sợ sẽ cãi cọ. Như vậy đi, đồng chí Diệp Phàm, chiều nay cậu đến báo cáo Bí thư Ninh một chút. Nếu Bí thư Ninh tỏ thái độ, tôi sẽ đề nghi Tỉnh ủy thảo luận một chút. Chủ tich Khúc nói nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói - Xem ra, chúng ta cũng bị viên đạn bọc đường của đồng chí Diệp Phàm đập trúng. - Sao Chủ tich lại nói vậy? Diệp Phàm cười. - Còn muốn tôi nói rõ hơn sao? Hợp đồng cậu ký kết với tỉnh Điền Nam đâu, sao giờ cũng không nghe cậu nói đến? Chủ tich giọng hơi có vẻ châm chọc, đương nhiên cũng là đùa. - Ha ha, việc này, hiện giờ tôi đã thành cấp dưới của Chủ tich Dương, làm cấp dưới còn dám cùng cấp trên đàm phán, việc này không phải bảo tôi gặp trở ngại sai? Diệp Phàm cười gượng hai tiếng, nói. Chủ tich Khúc thiếu chút nữa trợn trắng mắt, hừ nói - Chúng tôi không phải là lãnh đạo của cậu sao? - Đó là đương nhiên, n tôi đây làm nhân bánh quy không dễ. Hai vị lãnh đạo, nếu là hai vị có phải là cũng nghĩ vậy không? Diệp Phàm lại bắt đầu dùng bài tình cảm. - Được rồi, chuyện hợp đồng do cậu quyết định, chúng tôi sẽ không tham gia. Nhưng, chuyện di dời thị trấn Hoành Không cậu phải quan tâm một chút, đừng mặc kệ là được. Chủ tich Khúc khoát tay áo. - Việc này tôi chỉ có thể nói là cố hết sức. Nếu muốn tập đoành Hoành Không bỏ vốn sẽ không vượt quá một triệu. Hơn nữa, chúng tôi chỉ phụ trách việc xây dựng các công trình công cộng, như, đường xá.. Diệp Phàm nói. - Ừ, không sao, nhưng chúng ta không phải muốn một triệu của cậu mà là cậu phải vận dụng ảnh hưởng của cậu để đòi tiền cấp trên. Thái Cường nói. - Cấp trên, việc này tôi làm sao có thời gian. Hơn nữa tôi chỉ là lãnh đạo một công ty, có lẽ ngay cả Bộ tài chính cũng không vào được. Diệp Phàm nói. - Đừng giả bộ ngớ ngẩn với tôi để lừa đảo, tôi biết cặn cẽ về cậu rồi. Cậu ở đâu đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ đều có thể đến Bộ tài chính xin tiền. Chúng tôi cũng biết, năng lực của cậu, quan hệ với Bộ tài chính cũng rất khá. Có quan hệ này sao không cần, hơn nữa chúng ta còn có lý do có phải không? Chủ tich Khúc nói. - Việc này hai vị lãnh đạo cũng không thể hoàn toàn buông tay. Diệp Phàm thì thầm một tiếng. - Ha ha ha, đương nhiên sẽ không buông tay hoàn toàn, nhưng nếu Hoành Cương giao cho tập đoàn Hoành Không quản lý trực tiếp thì chuyện tiền là chuyện của đồng chí Diệp Phàm. Đến lúc đó, thị trấn sẽ như thế nào muốn làm thế nào còn phải xem cậu thế nào. Chủ tich Khúc miệng cũng không vừa. - Chủ tich, tôi cảm thấy nếu Hoành Cương chuyển đến Hoành Không mà gọi là thị trấn Hoành Cương thì không thích hợp. Hẳn là phải đổi thành Hoành Không. Sau mới có thể phát triển trở thành thành phố Hoành Không. Đó cũng là một phần trong quy hoạch Hoành Không của tôi. Chúng ta bắt đầu quy hoạch là quy hoạch thành thành phố, các hạng mục cũng vậy. Một hơi muốn hoàn thành đương nhiên cũng không thể, quan trọng là vấn đề kinh phí có phải không? Diệp Phàm nói. - Ừ, vậy quyết định như vậy đi. Bên chỗ Bộ tài chính giao cho cậu, bên này cần thủ tục gì chúng tôi cho chuẩn bị tốt. Chủ tich Khúc nói - Việc này liền giao cho Phó Chủ tich Thái. Buổi tối Diệp Phàm đến chỗ Ninh Chí Hòa. Vì số lần gặp mặt tăng lên, hơn nữa không lâu Diệp Phàm còn hỗ trợ Phí Đống đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên. Cho nên, quan hệ giữa Diệp Phàm và nhà họ Phí đã đến mức “tùy tiện”. - Vừa mới ký hợp đồng với tập đoàn Hoa Tinh sao cậu không ở tập đoàn làm việc chạy đến chỗ tôi làm gì? Thấy Diệp Phàm bước vào Ninh Chí Hòa buông tờ báo trong tay xuống hỏi. - Cậu Diệp đến cũng không mời ngồi, nghĩ mình là Bí thư Tỉnh ủy là vô cùng có phải không? Ông có thể thường xuyên về Bắc Kinh báo cáo, người ta đến nhà một chút đều không được phải không. Đừng để ý đến ông ấy, Tiểu Diệp, ngồi xuống dì Phí đi pha trà. Phí Hương Ngọc tức giận trách chồng mấy câu. - Ha ha, tôi có việc báo cáo với Bí thư Ninh. Diệp Phàm cười ngồi xuống, khi bàn công việc phải xưng hô Bí thư Ninh, nói chuyện tào lao thì gọi là chú Ninh. - Có phải liên quan đến việc ký hợp đồng với tình Điền nam? Ninh Chí Hòa hỏi. - Không phải, là như vậy… Diệp Phàm đem tình hình báo cáo lại cho Ninh Chí Hòa. - Việc này Chủ tich Khúc cũng biết rồi? Ninh Chí Hòa hỏi. - Đã báo cáo qua, nhưng chuyện lớn như vậy, bọn họ cũng phải hỏi Bí thư Ninh ạ. Diệp Phàm nói. - Di dời một thị trấn thật sự là một chuyện lớn, liên quan đến nhiều vấn đề, đất đai xây dựng… Vấn đề quan trọng đương nhiên là như cậu nói đó là vấn đề tiền. Còn có một vấn đề đó là phản ứng của nhận dân. Làm người dân của một thị trấn, nhất định không muốn thấy thị trấn chuyển đi. Việc này liên quan đến nhiều lợi ích. Mà cậu còn phải phụ trách việc này. Nếu trăm việc đều phải làm chỉ sợ cậu mệt thôi. Ninh Chí Hòa nghĩ nghĩ rồi nói. - Mệt cũng không phải sợ, thị trấn có thể chuyển đến Hoành Không, đương nhiên đối với tập đoàn Hoành Không cũng là rất có lợi. Có thể được lợi, đương nhiên phải mệt một chút. Nhưng, nếu không chuyển tôi cũng không có nhiều ý kiến lắm. Chẳng qua việc này Chủ tich Khúc và Phó Chủ tich Thái đều động tâm. bởi vì thế này không thể để cho tỉnh Điền Nam hưởng tất cả. Tình hình hiện giờ của tập đoàn Hoành Không rất tốt, nó phát triển chỉ là việc sớm hay muộn. tỉnh Điền Nam cũng thấy hết mọi điều này, mới quyết tâm như vậy. Diệp Phàm nói. - Ý của cậu là Chí Quốc và Thái Cường đểu chủ trương cố gắng chuyển có phải không? Ninh Chí Hòa hỏi. - Phó Chủ tich Thái còn muốn chuyển thành phố Hạng Nam đến Hoành Không. Nhưng, hành động này ảnh hưởng quá lớn, bị Chủ tich Khúc gạt bỏ. Bởi vì, dù sao tình hình chúng ta không giống với địa khu Giang Hoa của tỉnh Điền Nam, phải làm khác nhau. Cuối cùng Chủ tịch Khúc muốn chuyển huyện Hoành Cương. Để dễ dàng cho việc thống nhất quản lý, tôi muốn đem huyện Hoành Cương làm khu cấp dưới của tập đoàn Hoành Không, để quản lý thống nhất. Từ nay về sau không liên quan đến thành phố Hạng Nam. Như vậy dễ dàng cho tập đoàn chúng tôi quy hoạch phát triển. Bởi vì, tập đoàn Hoa Tinh đầu tư tám triệu đô la Mỹ, mà tập đoàn Tinh Đại đâu tư hai triệu, mà tập đoàn Hoành Không chúng tôi cũng đầu tư mấy triệu. Khoản tài chính lớn như vậy tạo ra một khu du lịch sinh thái hoàn hảo, sang trọng, chất lượng cao. Phạm vi khu du lịch rất lớn, đem thị trấn Lăng Hà, Thị trấn Hoành Không cùng huyện Hoành Cương đều quy hoạch vào. Thống nhất quản lý sẽ thuận lợi cho hoạt động của công ty. Diệp Phàm nói - Ngoài ra, tôi còn đề nghị sửa huyện Hoành Cương thành huyện Hoành Không. Để sau này tiện xây dựng cơ sở. - Tiểu Diệp, sạp của cậu có phải là trải ra quá lớn? Ninh Chí Hòa nhíu mày. - Sạp rất lớn, nhưng hiện giờ chúng tôi có thực lực này. Nếu không có tiền đương nhiên tôi không dám làm lớn như vậy. Trước kia ở thị trấn Lâm Tuyền, khi muốn làm quy hoạch thị trấn, tôi đều cho xây đường ở ngã tư đều thêm đến ba mươi mét. Khi đó rất nhiều người phản đối, cho rằng là lãng phí. Nhưng, sau đó Lâm Tuyền quy hoạch xong, hiện giờ thành phố Lâm Tuyền đã trở thành khu vực đầu mối giao thông then chốt. May mắn khi đó quy hoạch đường rông, không đến mức hiện giờ phải sửa lại. Làm lại lần thứ hai thì là tổn thất rất lớn. Diệp Phàm nói. - Đây đúng là vấn đề tầm nhìn. Làm một người cán bộ, nhất định phải có ánh mắt nhìn xa. Người cha trọng trách rất lớn, hơn nữa mấy trăm nghìn dân của địa khu Giang Hoa đều đặt vào tay cậu. Tầm nhìn và sự mù quáng lại là hai việc khác nhau. Cậu phải phân rõ. Tôi hỏi cậu một câu, cậu đã chuẩn bị tốt không? Vẻ mặt Ninh Chí Hòa trở nên rất nghiêm túc.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.