Đối với Diệp Phàm muốn mời ai, Trần Viên Kiều cũng thấy thật tốt. nhưng Diệp Phàm không nói Trần Viên Kiều cũng không dám hỏi.
- Bạn học tôi đến chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Có lẽ là đến rồi, vừa rồi Cục trưởng Vương gọi điện thoại đến nói là ông ấy ở khách sạn Kinh Đô.
Kỳ thật cũng không cần anh ta sắp xếp, tôi đã nói với Phi Phi bảo cô ấy sang đây.
Nhà mình có khách sạn, có nàng công chúa này ra tay, không sợ không được sao?
Vương Long Đông cười nói.
- Việc này, hôm nay tuyệt đối không buông ta ông ta. Cậu nói với Phi Phi một tiếng để Cục trưởng Vương tính tiền. Tính đắt cho bố, đồ ăn gì tốt nhât thì đem, ra, cho cậu ta chết, dám lập mưu với tôi.
Diệp Phàm cười trêu.
- Việc này dễ dàng thôi, một lọ rượu đỏ đã năm sáu chục nghìn. Chỉ sợ Cục trưởng Vương đến lúc đó đập bàn thôi. Phi Phi dám sắp xếp như thế, đây chẳng phải là tìm chết sao? Kim Đô vẫn còn muốn hoạt động ở Bắc Kinh. Đắc tội với cậu ta, kia còn có cái gì để sống?
Vương Long Đông cười nói.
- Ha ha, cậu đó, có tôi ở đây, ai dám làm khó dễ Kim Đô. Tôi còn không đánh chết y.
Diệp Phàm cười ha hả, xe cuối cùng đã dừng trước khách sạn Kim Đô.
Quản lý Kim Đô đã cùng Phỉ Phỉ đứng ở cửa, vừa thấy Vương Long Đông dừng lại hai người đã bước nhanh đến.
- Anh Diệp, anh đến rồi.
Cổ Phỉ Phỉ rất thân thiết gọi.
- Ở đây đừng gọi là anh Diệp.
Diệp Phàm cố ý nhướng mày.
- Vì sao?
Cổ Phi Phi nghiêng đầu, trông rất hồn nhiên.
- Anh Đông của em ở đây, cho anh ta nghe thấy thì tối nay bão nổi với tôi.
Diệp Phàm nghiêng đầu nhìn Vương Long Đông.
- Anh đùa rồi.
Cổ Phi Phi không buông tha, đập vài cái lên lưng Diệp Phàm.
- Ha ha, không tồi, này đánh trúng rồi. Long Đông, cậu thật có phúc. Có phải mỗi tối Phỉ Phi đều làm như vậy với cậu?
Cho nên, buổi sáng vừa thấy con rể Vương Long Đông gọi điện thoại, ông ấy trực tiếp từ Kim Lăng bay đến để tạo ra cuộc gặp vô tình này.
Tầng tốt nhất của Kinh Đô tận trên tầng chót, tầng cao nhất còn có hoa cỏ. Nhìn qua cửa sổ bằng kính có thể thấy cảnh tượng bốn bên. Đây cũng chính là phòng sang trọng nhất của Kim Đô.
Diệp Phàm cùng Đường Lâm đi trước, Chủ tịch Cổ kéo Vương Long Đông lại hỏi
- Thứ trưởng Đường làm thứ trưởng bộ nào?
- Thứ trưởng thường trực bộ Giáo Dục.
Vương Long Đông nói.
- Hả, cán bộ cấp bộ trưởng.
Chủ tịch Cổ hiểu, gật gật đầu.
- Cán bộ cấp bộ trưởng thật sự cũng không có gì, quan trọng là anh trai của thứ trưởng Đường, hiện chỉ có một vị trí đó.
Vương Long Đông nhỏ giọng hỏi.
- Vị nào?
Chủ tịch Cổ nhất thời cũng kịp phản ứng.
- Chính là vị Chủ tịch đang quyền, đó là anh của Thứ trưởng Đường.
Vương Long Đông vừa nói xong, Cổ Thiên Tắc điềm tĩnh như thế cũng có chút run rẩy. Bắp đùi giống như mềm nhũn, đầu thiếu chút nữa đập vào vách tường. May mắn Vương Long Đông giơ tay đỡ.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, trong lòng muốn cười. Thầm nói, lão Cổ tuy nói gia tài bạc triệu, nhưng có thể giao tiếp với lãnh đạo nước cộng hòa Đường Lâm chính là mối quan hệ.
Không lâu sau giáo sư Dương Chấn Đông dẫn theo đứa con Dương Ý Thành đến. Có thể nhận được lời mời của Đường Lâm, giáo sư Dương tuy nói là học giả, nhưng không tránh ánh mắt trần tục.
Hơn nữa, tỉnh Nam Phúc không trọng dụng nhân tài, hoàn toàn có thể đến tỉnh Thiên Vân. Ví dụ như tập đoàn Hoành Không của bạn học của tôi đây hiện giờ đang thiếu người.
Làm được vài năm trở lại địa phương, không phải là một cán bộ rồi sao.
Đường Lâm cười không đáp, nhìn Diệp Phàm một cái. Diệp Phàm cũng không nói, mấy người đi vào phòng.
Trên bàn rượu vì có Vương Nhân Bàng nên không khí không tôi. Hơn nữa người này không thích xưng hô thứ trưởng, bí thư, tất cả đều là anh em mà gọi.
Cũng làm cho không khí trên bàn rượu trở nên sôi nổi. Đây là mong muốn của nhà họ Cổ, cho nên Cổ Thiên Tắc mời rượu cũng rất vui.