- Ha ha, anh không tục tằn, anh là người cao thượng đúng không đồng chí Vương Nhân Bàng, Tổ trưởng tổ bảo vệ cái gì, cô Thiến Thiến, người anh em của tôi rất lợi hại, ngàn vạn lần đừng làm loạn anh ta.
Diệp Phàm cười khan nói.
- Hừ, một tổ trưởng tổ bảo vệ thì là cái gì, ngưu gì, ngưu phẩm còn không khác lắm.
Trương Thiến Thiên lắc đầu xoay người bỏ đi.
- Anh Diệp, đây là cái gì vậy?
Vương Nhân Bàng vẻ mặt phẫn nộ.
- So đo với những cô gái như thế này làm gì, chúng ta là đàn ông, lòng dạ nên phóng khoáng một chút. Nếu so đo với những ni cô như thế này, cậu có thể đánh mất thân phận đội trưởng của cậu.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng, tôi là đội trưởng đội bảo vệ, sau này về sẽ điều tra một chút xem người nhà của cô gái này ai làm quan.
Ông đây muốn đến nhà của cô kiêu ngạo một hồi. Dám coi thường đội trưởng như tôi, mẹ kiếp.
Vương Nhân Bàng tức giận nói sau đó lại nhíu mày nói
- Anh Diệp, gần đây đoàn của chúng tôi hiếm cao thủ, đôi khi thật sự là khó sắp xếp.
- Không có cao thủ hỏi lão Cung là được, gần đây Tổ có không ít cao thủ mới. Những cao thủ này tạm thời chưa thể dùng, nhưng lão cao thủ thì có thể dư ra.
Diệp Phàm nói.
- Hỏi ông ta làm rắm, tôi đã hỏi rồi, vừa mở miệng chính là Tổ đặc nhiệm A khó khăn khan hiếm nhân lực, hình như còn muốn điều động cấp dưới của tôi.
Muốn anh để ý, xem xem tổ A có ai thích hợp để tôi sắp xếp một đội phó.
Phải dùng hài lòng mới được. Hơn nữa, công lực cũng không thể phế vật có phải không? Thi thoảng tôi còn có thể giao cho anh ta trách nhiệm.
Phí Nhất Độ không ngờ nghe được, đi đến cười nói.
Buổi tối, mấy người Diệp Phàm đến khách sạn, nhưng thật ra là tắm rửa sau đó ngồi máy bay mà nhà họ Phí thuê về Bắc Kinh.
Nghe nói Diệp Phàm về, Kiều viên Viên chờ trong phòng khách không ngủ.
- Viên Viên, đã muộn thế rồi còn chưa ngủ?
Diệp Phàm đau lòng nói.
- Đại tướng quân của chúng ta trở về, em nào dám ngủ.
Kiều Viên Viên vẻ mặt cười cười tiến lên giúp Diệp Phàm cởi áo.
- Viên Viên, mấy năm nay vất vả cho em. Anh bôn ba, không mấy khi về nhà, nhà này toàn bộ nhờ vào em.
Diệp Phàm nhẹ nhàng ôm eo Kiều Viên Viên, nói tình cảm.
- Em là con dâu nhà họ Diệp. Đây là việc em nên làm, có bao nhiêu người muốn làm chủ nhân của Hồng Diệp Bảo. Em là người hạnh phúc.
Kiều Viên Viên nhẹ nhàng nói.
- Đúng rồi, ba mẹ có khỏe không?
Diệp Phàm hỏi.
- Rất tốt, từ ngày uống thuốc bổ của anh, hai người càng càng càng tốt, ba còn nói giống như khi còn trẻ vậy.
Kiêu Viên Viên cười nói.
- Một đêm tám lần lang.
Diệp Phàm cười khan vài tiếng, bị Kiều Viên Viên đánh cho vài quyền, nói
- Anh đó, ba đã lớn tuổi, còn mạnh mẽ giống như anh có phải không?
- Ba có nói đến chuyện gì khác không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có, gần đây Bắc Kinh bình tĩnh. Đương nhiên, không tính những chuyện không liên quan đến chuyện của chúng ta.
Chẳng qua không liên quan đến chúng ta chúng ta cũng không để ý. Dù sao quan tâm cũng không làm gì có phải không?
Ba nói, tập đoàn Hoành Không phát triển trụ cột là anh. Nhất định phải phát triển Hoành Không, hơn nữa, còn phải làm thật tốt mới được.
- Khi vừa đưa Lục tinh thủy về đây, vừa lúc Hải Bá ôm trứng chạy ra ngoài, không thể tưởng tượng được người này thấy hang đá giống như điên cuồng lao thẳng đến.
Hơn nữa còn muốn chen vào trong nước tiên. Còn Hồng Tà và Lệ tiền bối đương nhiên tức giận, ôi mẹ nó, không ngờ sức sống còn rất cao.
Cho nên, hai người liên thủ đem Hải bá ném ra ngoài. Nhưng Hải bá không ngờ không thuận theo không buông tha, lại liều mình lao vào Lục tinh thủy.
Cứ như vậy liên tục bị ném mấy chục lần không ngờ nó vẫn muốn tiến đến đó. Cuối cùng, tiền bối Hồng Tà tức giận, xuống tay nặng không ít.
Đánh cho tên kia mình đầy thương tích, nhưng tên kia da dày thịt béo như vậy vẫn không chịu lại.
Hơn nữa, gào thét, sợ tới mức cách xa mấy trăm mét đều có thể nghe được. Cuối cùng tiền bối Hồng Tà và Lệ tiền bối cũng biết Hải bá là vật mà nhà họ Diệp yêu quý, hơn nữa tiểu công chúa, tiểu thiếu gia thích nhất nó, cũng không hạ tay giết nó.
Tiểu thư ra mặt, tạm thời để Hải bá vào hang đá, nói là chờ anh về sẽ giải quyết chuyện này.
- Chúng ta nghiên cứu qua Thiên Sinh Bát này, phát hiện tảng đá chế tạo ra Thiên Sinh Bát có thể giữ gìn, hơn nữa có thể thúc giục sự sinh sôi phát triển.
Cho nên, cây cối trồng bên trong đều tràn đầy năng lượng. Tôi nghĩ, Thiên Sinh Bát này chẳng những có tác dụng đối với thực vật có lẽ đối với động vật cũng có lợi.
- Bà là chính nhân quân tử, bà cao thượng, nhưng chúng ta liền xong đời. Nếu hải bá không cần, chúng ta ít nhất còn có thể kiên trì hai năm. Hiện giờ Hải bá cũng vào đó, thời gian của chúng ta sẽ không hơn,. nhiều nhất chỉ còn lại ba năm.
Hồng Tà hừ nói.
- Ha ha, sống chết do trời định, tôi và ông sẽ không phải cố chấp quá.
Lệ Vô Nhai cười thoải mái.
- Hai vị tiền bối yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách trong vòng ba năm. Lục tinh thủy này cũng không phải là cách, nghĩ cách để hai vị ra khỏi đây hoàn toàn mới là thượng sách. Tôi nghĩ, chắc chắn sẽ tìm được thứ để thay thế Lục tinh thủy. Thiên hạ to lớn, vô kỳ bất hữu có phải không?
Diệp Phàm ôm quyền nói.
- Chúng tôi mỏi mắt mong chờ.
Hồng Tà bất mãn phất ống tay áo đi.
- Ngại quá, tôi sẽ nói với ông ấy, không cần lo lắng cái gì.
Lệ vô Nhai cười rồi cũng đi ra ngoài.
- Chào bà, chuyện này là bà mua, nhưng mệnh chúng ta không có.
Hồng Tà tức giận ngồi trên ghế sa lon.
- Hồng Tà, ông nghĩ xem, thật ra, đối với chúng ta mà nói chết chưa hẳn là không tốt.