Phí Nhất Độ giống thái giám công công dắt giọng la lên. Trương Ẩn Hào không lên tiếng.
- Được rồi, món ăn này nghe người phục vụ nói là ngon, nhưng....
Diệp Phàm nói tới đây cố ý dừng lại một chút, phát hiện trên mặt Trương Ẩn Hào hiện lên vẻ cảm kích.
Diệp Phàm chuyển giọng, cười:
- Nếu như đây là món cực kỳ khó tìm của Biệt thự Vượng Giác, chúng ta không thể bỏ qua này cơ hội. Mỗi người uống ba chén nhỏ là được. Quyết định như vậy đi.
Diệp Phàm vung tay lên, Trương Ẩn Hào dở khóc dở cười, những người khác cười ha ha.
- Muốn gái hay không, bao nhiêu tiền một cô?
Vương Nhân Bàng cao giọng hỏi.
- Các vị tiên sinh, các cô nương ở đây cũng có sự phân cấp khác nhau. TQ có, con gái Lào có, các cô gái Nga phong tình cũng có, còn có những cô Ấn Độ màu mỡ, và những cô kỹ nghệ của Nhật Bản chúng tôi đều có, cần gì có nấy. Nhưng mà, theo trình tự theo cấp bậc, giá cả là từ tám ngàn tới ba ngàn. Có điều tôi thấy các vị gọi những ba bát ‘thu sơn phủng nguyệt’, như vậy tức là vấn đề tiền nong cũng không quan trọng, đúng không?
Cô phục vụ cười như hoa nở.
- Ừ!
Phí Nhất Độ đáp, thẳng thắn gật đầu.
- Vậy sắp xếp cho mỗi vị một cô giá tám ngàn. Nếu như muốn kỹ nghệ thì phải đắt hơn một chút, bởi người ta là người làm nghệ thuật. Kỳ thật đây là hai minh tinh tới từ Nhật Bản, mời rượu thôi cũng là hai vạn một trận rồi. Đương nhiên các vị tiên sinh mà muốn nhu cầu đặc biệt nào khác thì sẽ bàn bạc kiểu khác.
Cô phục vụ đúng là ngựa theo đường cũ.
Trương Ẩn Hào chậc lưỡi một cái, nói:
- Các vị, chúng ta đều là người trong thể chế, chuyện này sẽ có ảnh hưởng không hay. Tôi thấy chuyện về các cô gái thì nên gác lại, được không?
- Sợ gì, chúng ta bây giờ cũng không phải như vậy, bây giờ đang là giờ nghỉ ngơi. Còn nữa, chỉ là rót rượu thôi.
Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Anh Bàng nói rất đúng, nên nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một chút. Tôi nghĩ nên gọi các cô nghệ kỹ Nhật Bản tới đi. Mẹ nhà chúng nó, trước đây là chúng nó ức hiếp chúng ta, bây giờ phải để chúng ta vui đùa một chút với các cô gái của họ mới phải.
Phí Nhất Độ hừ nói.
- Kẻ thù thì phải bớt giận mới phải.
Vương Nhân Bàng cười khan nói.
- Vậy gọi đi.
Trương Ẩn Hào đau lòng, mạnh dạn gọi.
- Được rồi, chúng ta phải nói chuyện. Có người ngoài không tiện lắm.
Trương Ẩn Hào chạy vội nói:
- Đúng vậy đúng vậy, chúng ta phải nói chuyện.
- Khà khà, tất nhiên là chút ý vị của các cô nghệ kỹ này chúng ta phải thưởng thức rồi, chỉ là hãy để lần sau đi, vẫn là biệt thự Vương Giác đồng chí Hương Tiêu tiếp tục làm chủ. Các anh em, đồng ý không?
Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn hai người Vương Phí.
- Đồng ý, chúng tôi đồng ý cả hai tay.
Vương Nhân Bàng cùng Phí Nhất Độ đều cùng nhau vỗ tay.
- Vậy thì, ừ, quyết định như vậy đi, để lần sau...
Đồng chí họ Trương mặt cứng đờ. Chua xót vỗ tay theo.
- Ha ha, để lần sau anh sẽ thấy được vật đáng giá.
Trương Ẩn Hào trong lòng hiểu rõ tám đời tổ tông Diệp Phàm, trong miệng thì lại liên tục gật đầu.
Hải Thôn sau khi ăn xong hai bát ‘thu sơn phủng nguyệt’, Diệp Phàm khen ngợi một câu, sau đó hỏi:
- Ẩn Hào, có muốn đổi chỗ không?
- Đổi chỗ, anh xem tôi có thể đi đâu?
Trương Ẩn Hào hỏi.
- Ở đây cậu không nhất thiết phải câu nệ, mọi người đều biết lai lịch của anh. Các đồng chí có thể ngồi đây đều biết rõ gốc rễ của anh.
Diệp Phàm nói.
- Anh Diệp, tôi đương nhiên là muốn đổi rồi. Kho bạc nhà nước đã cạn kiệt từ lâu rồi. Có điều nhất thời tôi chưa nghĩ ra là đi tới đâu. Hơn nữa, thân mang trọng trách thì biết đặt ở đâu. Đi đâu thì cũng phải được sự đồng ý của mọi người mới được. Điều này là rất khó. Lần trước bảo tôi đi cũng là muốn che giấu thân phận này.
Trương Ẩn Hào nói.
- Ha ha, thân phận Vương Nhân Bàng như thế nào cậu hẳn là rõ ràng.
Diệp Phàm vỗ nhẹ vào vai Trương Ẩn Hào.
- Đương nhiên là biết, anh Bàng chính là đội trưởng đội cảnh vệ lừng danh, cục trưởng cục bảo vệ.
Trương Ẩn Hào nhất thời vẫn chưa hiểu ý.
- Chỗ ngồi của anh ấy cũng không tồi chứ Ẩn Hào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên không tồi.
Trương Ẩn Hào vội gật đầu.
- Vậy là tốt rồi, có muốn cùng cậu ấy kết bạn không?
Diệp Phàm hỏi. Trương Ẩn Hào nhất thời trợn tròn mắt.
Tên này nhất thời kích động, đứng cả người lên, tay nâng chén rượu, miệng không biết mình phải nói gì.
- Muốn đi thì đi thôi, đừng có đa cảm quá.
Phí Nhất Độ hừ một tiếng.
- Muốn đi, nhưng mà việc muốn đi và đi hay không mới phải là hai việc khác nhau.
Trương Ẩn Hào như một phản xạ có điều kiện, đứng nghiêm lại.
Ha ha ha....
Tất cả đều hết sức vui vẻ.
- Hôm nay gọi anh tới đây chính là muốn thương lượng với anh chuyện này, nếu anh muốn đi thực sự, có thể dảm nhiệm một chức phó cục trưởng cục bảo vệ, kiêm phó đội trưởng đội cảnh nội vệ, cùng làm việc với đồng chí Vương Nhân Bàng.
Diệp Phàm trở nên nghiêm túc.
- Vâng. Tất cả đều nghe theo chỉ thị của thủ trưởng.
Trương Ẩn Hào nghiêm một cái:
- Không, là nghe theo chỉ thị của anh Diệp.
- Thực muốn đi thì quyết định vậy đi, bên anh Cung tôi đã đánh tiếng rồi, anh ấy cũng không có ý kiến gì.
Nếu cậu đồng ý, việc kiểm tra chắc là sẽ diễn ra trong mấy ngày tới, cậu luôn phải chuẩn bị kĩ càng, không thể qua loa.
Vì chức vụ này rất mẫn cảm, rất quan trọng. Phương diện kiểm tra cũng rất nghiêm khắc. Đương nhiên vì anh là đội viên trong tổ.
Nên trong việc kiểm tra chính trị thì không có gì phải lo lắng cả. Trên thực tế chỉ cần hình thức là được, nhưng cũng không thể có chút coi thường được.
Diệp Phàm nói.
- Tôi hiểu rồi anh Diệp.
Vẻ mặt Trương Ẩn Hào vừa thận trọng cộng thêm sự kích động.
- Người anh em Ẩn Hào, làm tốt đấy, anh em chúng ta đồng lòng, bảo đảm là công việc này chúng ta sẽ thu xếp ổn thỏa.
Vương Nhân Bàng cổ vũ thêm, quay người cười:
- Thế nào, gọi món ăn này có giá trị không?
- Giá trị, rất giá trị!
Trương Ẩn Hào liền gật đầu, nâng cốc rượu lên, rất cung kính hướng về phía Diệp Phàm nói:
- Anh Diệp, tôi....tiểu Trương tôi kính anh ba ly. Anh một ly, tiểu Trương tôi ba ly.
- Cậu tha cho tôi đi. Đừng có gọi ‘anh’, cứ như tôi đã già rồi ý.
- Chúng ta ba người cùng nhau chúc mừng Trương huynh đệ, trước hết là ba chén.
Loảng xoảng, loảng xoảng....
Không khí bàn rượu náo nhiệt.
- Ẩn Hào, cậu chưa nghe thấy bang hội Thập Tam Thanh Y bên sa mạc sao.
Diệp Phàm hỏi.
- Thập Tam Thanh Y...
Trương Ẩn Hào, rất lâu sau mới lắc đầu. Nhưng mà quay lại nói:
- Có người có lẽ sẽ biết?
- Ai?
Vương Nhân Bàng trừng mắt nhìn hắn.
- Người trước đều gọi ông ta là thất gia, sở trường của ông ta là sử dụng cây thiết đản trong tay. Cách xa hàng trăm mét vẫn chuẩn.
Người này tuy là hiện đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn náo loạn trên đường phố. Nhà tôi trước đây đã vì chạm trán với lão mà sinh ra thân tình, vì vậy nên cũng có hay qua lại.
Lão ta lúc ấy cũng có nhất bang mạc kim úy trong tay, hàng hóa mà lão ta buôn bán lại không hề ít.
Mấy năm gần đây cũng tích được một tài sản lớn. Gần đây rất ít ra tay. Chắc cũng đã kiếm đủ tiền rồi.
Bình thường thì mang lồng chim tới vườn nhà Phan gia chơi chim. Thuận mắt nhìn xem có thể ưng ý mặt hàng nào không.
Đương nhiên thị lực của người này rất tốt, rất ít người có thể lừa được lão ta.
Trương Ẩn Hào nói.
- Xem ra chúng ta phải tìm ra được kho báu mãn thiên vân của Thập Tam Thanh Y, thiếu lão ta là không được. Có điều, đối với chúng ta thì lão ta là một người ngoài.
Diệp Phàm nhíu mày.
- Nếu như có lão ta gia nhập vào hội thì có thể khả năng tìm thấy bảo vật mãn thiên vân là không nhỏ. Đặc biệt là mảnh đất ngoài sa mạc. Kinh nghiệm của người này rất phong phú. Đương nhiên, chúng ta cũng không bắt buộc phải quá mức lo lắng chuyện lão ta sẽ động tay chân. Thật sự là muốn đùa cợt thì chúng ta cũng không ăn chay mà lớn được, đúng không?
Trương Ẩn Hào hừ lạnh một tiếng.
- Tình hình lúc trước của lão ta thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Thuộc hạ của lão ta có ba người rất tàn nhẫn, lang bá, con gấu mãnh liệt, và ‘hổ xỉ’. Tên thật của ba người này là gì thì mọi người không ai rõ. Mọi người đều gọi hắn bằng cái biệt hiệu này.
Lâu dần mọi người cũng đã quên đi tên thật của lão ta. Nhưng mà ba người được gọi là ba nhân vật tàn nhẫn.
Xem ra cũng có không ít oan hồn đã chết dưới tay bọn họ. Có khi vì lợi ích mà bọn họ có thể ra tay với cả người nhà.
Có điều, còn có một phiền phức là nếu lấy thân phận của anh Diệp, chỉ sợ Thất gia sẽ thêm hoài nghi chứ không chịu hợp tác.
Dù sao, làm nghề của bọn này sợ nhất là ‘quan viên’. Hơn nữa, khứu giác của bọn họ rất nhạy cảm.
Vừa nghe thôi đã thấy được điều gì rồi. Ví như, biết được chúng ta che giấu thân phận để lừa bọn họ thì họ sẽ trở mặt ngay.
Trương Ẩn Hào nói.
- Chúng ta chỉ là hợp tác thôi, trước mặt họ chúng ta lại không phải là cảnh sát. Hơn nữa, tôi cũng không muốn quản những chuyện vớ vẩn.
Chúng ta có hai mục đích. Một là lấy được mãn thiên vân để báo thù. Hai là tìm thấy bảo bối giấu trên mãn thiên vân.
Đương nhiên chúng ta sẽ dùng hình thức đặc biệt nộp lên trên một phần, đưa cho tổ chức ‘tắm trắng’ cái đống này.
Nhưng mà cứ như vậy xem ra số tiền thu được sẽ rất lớn, chí ít cũng phải chiếm khoảng ba bốn phần.
Diệp Phàm nói.
- Nhiều như vậy sao?
Vương Nhân Bàng đau lòng đích kêu lên.
- Không giao nộp có được không? Đến khi tới tay chúng ta cũng không còn yên ổn. Thân phận của chúng ta không cho phép chúng ta đau lòng như thế.
Phí Nhất Độ hừ nói:
- Phải giao thì giao đi, nhiều nữa cũng phải giao nộp.
- Quyết định như vậy đi. Tôi có thể sẽ nói với anh Cung trước. Tin rằng có những lời tốt đẹp này ông ấy sẽ rất vui.
Diệp Phàm cười nói.
Mấy người lại bàn bạc với nhau một chút, sau đó quyết định chiều mai gặp Thất gia rồi tính. Ăn xong điểm tâm, Diệp Phàm đi thẳng tới tổng bộ.
- Cái gì, bảo bối của Thập Tam Thanh Y, nhất định là không tầm thường rồi?
Diệp Phàm nhìn thấy đồng tử của Cung Khai Hà dường như mở to hơn.
- Chắc anh đang nghĩ coi thường tôi là kẻ tham tiền hả?
Cung Khai Hà đương nhiên nhìn thấu tâm tư Diệp Phàm, vì thế cười nói.
- Có một chút thôi.
Diệp Phàm cười.
- Ha ha, Diệp Phàm anh xem ra đã trách nhầm đồng chí Khai Hà rồi?
Kế Vĩnh Viễn cười, nói.
- Là tôi sai rồi, tôi đã không nhìn ra.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Thực sự sai lầm rồi, tôi là người trông nom tổ tài vụ. Đối với tình hình tổ tài vụ thì tôi nắm rõ hơn ai hết.
Tuy nói rằng kinh phí mỗi năm nhà nước rút ra là không ít, nhưng đối với những việc lớn mà chúng ta phải làm thì nó chẳng thấm vào đâu.
Anh là người rõ nhất. Một việc trọng đại sẽ phải chi hàng trăm triệu. Ví như chiến tranh ở đảo xà lạp cách ưng, đặc biệt là hành động lần trước ở hoang đảo đã phải chi ra rất nhiều tiền rồi.
Hiện tại, nói thẳng ra, trong kho đã không còn tiền. Hôm qua, đồng chí Khai Hà còn đi lên trên hỏi, nhưng ở trên cũng làm khó.